LÔI PHONG HỆ THỐNG

Xét nghiệm máu xong, thừa dịp Lôi Đình xuống tầng mua cơm trưa, Hàn Trác Vũ qua phòng bệnh của Trương Vĩ.

“Hàn Trác Vũ à, mau vào ngồi đi.” Trương Vĩ đang nghịch điện thoại, thấy thanh niên đẹp trai đứng ngoài cửa, vội vàng nở nụ cười nhiệt tình, “Cậu vừa mới khỏe sao còn sang đây? Chỗ tôi có ít táo, để tôi gọt cho, bạn gái tôi mua đấy, ngọt lắm.” Cậu ta vừa nói vừa lấy dao và táo.

“Không cần, tôi sợ có độc.” Đóng cửa phòng, Hàn Trác Vũ lắc đầu từ chối.

“Cậu, cậu nói cái gì?” Mũi dao cứa ngón tay, Trương Vĩ lại như không có cảm giác. Hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm thanh niên mặt không cảm xúc, chỉ cảm thấy một áp lực đáng sợ xoay xung quanh cậu đang dần lan tỏa khắp phòng bệnh.

Hàn Trác Vũ bước thêm một bước, nói rõ ràng hơn, “Tôi biết cậu là người bỏ độc vào nước, tôi nhìn thấy rồi.”

“Không thể nào!” Trương Vĩ biến sắc, giọng vừa căm hận lại vừa sắc bén, nhưng chẳng lâu sau lại bình tĩnh, cười lạnh nói, “Tôi không hề hạ độc, làm gì có chuyện cậu thấy?” Ánh mắt thâm trầm của hắn quét khắp người thanh niên, trọng điểm ở chỗ túi áo cậu.

“Không cần phải tìm, tôi không mang theo bút ghi âm.” Hàn Trác Vũ ấn bẹp túi.

Trương Vĩ mặt xanh mét, “Cậu có mang bút ghi âm tôi cũng không ngại. Không làm việc trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa.”

“Thật không sợ sao?” Hàn Trác Vũ cúi người, dùng sức nắm chặt mặt hắn, khiến hắn phải nhìn thẳng vào mình, “Nếu chúng tôi chết hết, cậu còn dám ngủ ở 7-402 không? Cậu không sợ hàng đêm nghe thấy tiếng vong hồn kêu oan, lương tâm bị tra khảo? Không sợ thời khắc ngửi thấy mùi hôi thối khi linh hồn mình bị tội ác ăn mòn? Cậu còn sống, nhưng ngày ngày phải sống trong địa ngục, muốn thoát khỏi chỉ có thể đi tự thú mà thôi!”

Giọng thanh niên vừa trầm thấp lại mang theo nhịp điệu nào đó, khiến người ta bất giác sa vào không gian tưởng tượng do cậu miêu tả; hai mắt thanh niên vừa đen lại vừa sâu thăm thẳm, như một vòng xoáy, khiến người đối diện cậu cảm thấy như toàn bộ tội ác của mình đều bị hút ra, không thể nào che giấu.

Trương Vĩ muốn nhắm mắt, lại không thể nào làm được, cả thân run lên như điện giật.

Đếm đủ 10 giây, Hàn Trác Vũ buông tay, lấy khăn giấy lau sạch sẽ, sau đó chậm rãi rời khỏi phòng.

Chừng năm sáu phút sau, đồng tử dại ra của Trương Vĩ mới tìm lại tiêu cự, nhưng trong lòng hắn lại như có một con ác quỷ nổi giận đang ngủ say, sớm muộn gì cũng nuốt chửng hắn.

Về lại phòng bệnh, Hàn Trác Vũ đắp chăn chợp mắt.

“Kí chủ, cậu giỏi quá! Dùng một câu ‘tôi nhìn thấy’ đánh nát sự phòng ngự trong lòng Trương Vĩ, lại liên tục sử dụng tâm lý ám thị. Không đến ba ngày, cậu ta nhất định sẽ dao động rồi đi tự thú.” 9527 nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng hành động xuất sắc của kí chủ.

“Cậu không thấy là tôi đang thay đổi à?” Hàn Trác Vũ mở to mắt, trong mắt vẫn còn chút lạnh lùng.

“Quả thật cậu thay đổi. Nhưng kí chủ à, cậu thay đổi theo hướng tốt, tôi rất kiêu ngạo. Người trái đất nói hay lắm, nếu không thể thay đổi thế giới, vậy chỉ có thể thay đổi bản thân. Hết thảy là vì sinh tồn mà thôi.”

“Cậu nói đúng, hết thảy là vì sinh tồn. Nếu không có cậu, nếu không có chú Lôi và Tiểu Sâm, chắc giờ tôi đã chết rồi.” Hàn Trác Vũ nhếch môi cười, “Tôi phải cảm ơn các cậu, đương nhiên, cũng phải cảm ơn những người thương tổn tôi, bọn họ khiến tôi học cách trở nên kiên cường, dũng cảm, cẩn thận, phản kích. Để tôi biết rõ nếu không có tâm hồn mạnh mẽ, vậy không thể nào có được khả năng xuất chúng.”

“Kí chủ, cậu lại tiến bộ! Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng!” 9527 cảm thấy rất hạnh phúc, lúc trước tính phải dùng mười năm để lên đến cấp bốn, có cơ thể, nhưng kí chủ chỉ dùng bốn năm đã giúp nó lên đến cấp ba, 1000 vạn giá trị cảm ơn cần cho cấp bốn cũng đã tích lũy được một nửa. Nghĩa đến cơ thể tròn vo cùng bốn chân đáng yêu của mình, nó liền kích động đến toàn thân run lên.

“Được, cùng nhau cố gắng nào.” Hàn Trác Vũ mỉm cười.

Vì trước đó nhà họ Lôi đã đánh tiếng, hiện tại không có báo nào đưa tin về việc này, nhưng tin tức đã sớm lan khắp trường, ai ai cũng biết. Cảnh sát điều tra mãi mà không có kết quả, hung thủ trở thành ẩn số.

Tiết Minh xách một túi đồ lớn về phòng ngủ, gọi, “Anh em ơi, ra ăn hải sản đi, ba mẹ tôi mua đấy. Vừa ra viện, phải bồi bổ bù lại.”

“Đến đây!” Cao mập hấp tấp chạy tới.

“Phắn ra chỗ khác đi, không có phần của ông!” Tiết Minh giả vờ đạp cậu ta, hét lớn với phòng ngủ đối diện, “Ngô Lâm Nghĩa, mau qua đây, có đồ tốt này!”

Mọi người xúm lại ăn hải sản cao cấp mua từ khách sạn năm sao, ai nấy đều rất thỏa mãn. Qua vụ việc trúng độc lần này, họ không hề xa cách mà lại càng thân thiết. Cùng đi chơi, cùng chơi bóng, cùng học tập, tất cả đều không thể nào bằng cùng chung hoạn nạn.

Đương nhiên, Trương Vĩ là ngoại lệ, chỉ vì lúc ra viện, trước mặt tất cả mọi người, Hàn Trác Vũ nói cậu nghi ngờ Trương Vĩ là hung thủ. Những lời này như gai nhọn cắm sâu vào lòng mọi người.

Cửa két một cái mở ra, thấy rõ người tới, bầu không khí vui vẻ trong phòng lập tức đóng băng.

“Trương Vĩ, bao giờ thì mày chuyển ra? Tao không muốn bị độc chết đâu!” Tiết Minh vứt vỏ sò đi, mỉa mai.

“Cảnh sát vô dụng thật, sự việc rành rành như thế mà không tìm được bằng chứng!” Cao mập hừ lạnh.

Quách Thượng Nho, Vương Tử Long, Ngô Lâm Nghĩa đều đen mặt. Bọn họ cũng không muốn ở cùng với hung thủ sát hại mình, buổi tối chắc chắn sẽ gặp ác mộng.

“Tôi sẽ đi ngay.” Trương Vĩ biểu cảm chết lặng, quầng thâm dưới mắt đen sì. Hắn nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuyển sang phòng ngủ của hai người đồng hương.

“Trương Vĩ, ông ngủ giường dưới giường tôi đi.” Người đồng hương thấp hơn chỉ chiếc giường gần cửa nói.

“Tôi trải chiếu cho ông.” Người đồng hương cao to còn lại thì lấy chăn và đệm, nhanh nhẹn sửa sang. Bọn họ đều xuất thân từ nông thôn nghèo khó, biết rõ cuộc sống vất vả, cũng biết giúp đỡ nhau.

“Cảm ơn.” Trương Vĩ ngơ ngác, cứ loay hoay quanh giường, cầm đồ lên nhìn một lát lại đặt xuống, dường như không biết nên làm gì.

“Trương Vĩ, ông ngồi đi, bọn tôi làm cho.” Đồng hương nhìn không được, kéo hắn ngồi xuống ghế, bất bình, “Có tiền thì hay lắm à? Tiễn Duy Vũ nói cậu ta là hung thủ cái là bị trường cho thôi học luôn, còn bị kiện lên tòa, cậu ta nói ông là hung thủ lại không phải chịu bất kì trách nhiệm nào, còn khiến ông không chỗ để đi. Thế giới này đúng là không công bằng!”

“Đúng rồi. Tôi nghi hung thủ là nhằm vào cậu ta, Trương Vĩ với mấy người kia chỉ là bị liên lụy. Nghe nói mấy nhà giàu quan hệ phức tạp lắm, kẻ thù cũng nhiều.” Người còn lại phụ họa.

“Không ở với bọn họ cũng may, mấy thiếu gia kia chúng ta không hầu hạ nổi. Cảnh sát sớm muộn gì cũng bắt được hung thủ, đến lúc đó chúng ta cũng có thể thẳng lưng.”

Hai người không ngừng an ủi, Trương Vĩ thỉnh thoảng lại ừ một tiếng, mặt lại càng trắng bệch.

Đến đêm, Trương Vĩ nằm đờ người trên giường, hai mắt phủ đầy tơ máu nhìn chằm chằm mặt trăng ngoài cửa sổ, ánh trăng trắng ngà như nước chảy lan tỏa mọi nơi, nhuộm bạc thế giới đen tối này.

Máy móc dời mắt, nhìn chằm chằm hai tay vàng như nến của mình, Trương Vĩ mỏi mệt trừng to hai mắt. Hắn không dám ngủ.

Mấy phút sau, mí mắt dần dần trĩu nặng, hắn rốt cuộc không thể nào chống cự được thần ngủ, rơi vào một giấc mơ đáng sợ.

Hắn quay trở lại phòng ngủ ban đầu của mình, hết thảy đều chỉ có hai màu đen trắng. Hắn đi đến chỗ giường của mình, ánh mắt nhìn quanh, thấy Cao Văn Thiên nằm bên cạnh, mặt xám mét, môi đen sì, hai mắt trắng dã, khóe miệng còn có dòng nước. Hắn run rẩy vươn tay, thấy mũi cậu ta không còn hơi thở.

Tim hắn đập thình thịch, cả thế giới như chỉ còn tiếng tim hắn. Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía những giường ngủ khác, tất cả mọi người mặt đều đờ ra, tứ chi cứng lại, bọn họ chết đã lâu rồi, trong phòng ngủ dường như còn có mùi hư thối của thi thể. Không không không, đây không phải là mùi từ thi thể, là mùi linh hồn bị ăn mòn. Mấy oan hồn màu xám chui ra từ miệng người chết, kêu thảm, gào thét, giương nanh múa vuốt lao tới chỗ hắn…

“Ai bảo chúng mày vũ nhục tao, khinh bỉ tao, là chúng mày đáng chết! Cút đi, cút hết đi, chúng mày chết rồi! Bị tao độc chết rồi! Xuống địa ngục đi!”

Lời nói mê sảng tràn ngập sát ý lại càng rõ ràng hơn trong màn đêm yên tĩnh, khiến người nghe không rét mà run. Đồng hương đang định xuống giường đi vệ sinh trượt chân, thiếu chút nữa ngã từ thang xuống.

Cậu ta ngừng thở, hoảng sợ nhìn chằm chằm Trương Vĩ nằm giường dưới, thấy đối phương tuy giãy dụa, lại không tỉnh lại, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất bò lên giường, lấy chăn bao kín người.

Nhẫn nhịn một đên, sáng hôm sau, mãi đến khi Trương Vĩ ra khỏi phòng, cậu ta mới xuống giường, chạy vội vào nhà vệ sinh giải quyết, sau đó giữ chặt bạn thân đang định đi học, kể lại sự khác thường của Trương Vĩ.

“Không thể nào, cậu ta không có gan làm việc đó đâu. Đây là sáu mạng người đấy!” Người cao kều kia trong lòng thì bồn chồn, nhưng ngoài miệng lại không chịu thừa nhận. Dù sao cũng là cậu ta đề nghị để Trương Vĩ chuyển sang đây, còn thuyết phục bốn người còn lại trong phòng, nếu Trương Vĩ thật sự là hung thủ, cậu ta sẽ bị những người khác đánh chết.

“Thật mà, tôi không nghe nhầm đâu! Để cậu ta chuyển đi đi, nếu không tối tôi chẳng dám ngủ đâu!” Người lùn hơn gấp đến mặt mũi trắng bệch.

“Vừa tới đã đuổi cậu ta đi, làm vậy sao được. Đợi mấy ngày nữa đi.” Người cao vẫn còn cố thuyết phục.

Đêm đó, hai người đều mất ngủ, nghe thấy Trương Vĩ xoay người liên hồi, giường sắt ọp ẹp kẽo kẹt kêu không ngừng. Hai ba giờ sau, tiếng kẽo kẹt biến mất, đổi thành hơi thở dồn dập của Trương Vĩ, không lâu sau, giọng nói tràn ngập sát ý gào lên, “Tao độc chết chúng mày một lần thì cũng có thể độc chết lần hai, chết đi, hết thảy chết hết đi!”

Hai người cứng đờ nằm trên giường, nghe lời nguyền rủa như từ địa ngục, cảm thấy máu toàn thân như đông lại, lông dựng hết lên. Trời ạ, bọn họ dẫn một kẻ sát nhân vào phòng ngủ, còn an ủi hắn, cùng hắn ăn ngủ… Dạ dày bỗng chốc cuộn lên, dâng đến cổ họng lại bị trái tim đang chẹn ngang đó ngăn cản.

Không nhớ nổi làm thế nào để qua đêm này, sáng hôm sau, hai người mắt mở trừng trừng, nghe thấy tiếng Trương Vĩ mở cửa rời khỏi phòng mới thở phào, cảm thấy mình như vừa từ địa ngục về lại trần gian.

Trốn tiết đầu, hai người tìm góc hẻo lánh, thương lượng nên làm gì.

“Hay là báo cảnh sát đi.” Người lùn lấy di động ra.

Người cao vội vàng ngăn cản, “Không được, mình ở cùng thôn, ba mẹ chúng ta với ba mẹ hắn ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, báo cảnh sát thì ba mẹ mình biết ăn nói thế nào?”

“Dù sao tôi không muốn nhìn thấy hắn. Muốn gặp thì ông gặp đi.” Người lùn đã ấn di động, kể lại mọi chuyện cho đội trưởng Vương Triều Dương. Trên forum trường có phương thức liên lạc của tổ chuyên án, người cung cấp manh mối quan trọng còn có thể nhận được mười vạn đồng tiền mặt, có ngu mới không báo cảnh sát!

Buổi sáng hôm đó, cảnh sát áp giải Trương Vĩ từ phòng học. Lúc còng tay lạnh như băng khóa hai cổ tay hắn lại, hắn không hề hoảng sợ, mà lại thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng giải thoát khỏi cơn ác mộng vô tận rồi

Bình luận

Truyện đang đọc