LÔI PHONG HỆ THỐNG

Ánh mắt lạnh như băng của thiếu niên tựa như mũi tên sắc bén, xuyên thấu qua nụ cười giả tạo của Vương Văn Hiên. Trước giờ, cậu ta không hề nghĩ tới mình có thể cảm nhận được khí thế đáng sợ này từ một thiếu niên luôn ấm áp như gió xuân, khí thế này rất quen thuộc, khiến cậu ta dần dần thấy sợ, không thể không hạ mắt tránh né.

“Kí chủ, cậu bắt chước đồng chí Đại Chính giống thật.” 9527 khen ngợi.

Người ta vẫn nói quá tam ba bận, Hàn Trác Vũ thu mắt, phân tích tiếp lời giải, mọi bước làm đều cẩn thận viết hướng dẫn, một lần nữa đặt trước mặt Vương Văn Hiên. Cậu không cần biết người khác đến gần mình vì mục đích gì, cậu chỉ cần mình không thẹn với lòng là được.

Nhưng Vương Văn Hiên lại như thể tiếp được tín hiệu yếu thế của thiếu niên, sự sợ hãi vừa dâng lên đã biến mất, cầm tờ giấy ngắm nghía một lát, ác ý cười cười, “Ngại quá, tao vẫn không hiểu! Mày không giảng cho tao được à? Mày cũng đâu phải không biết nói!”

Hàn Trác Vũ thu tờ giấy lại, chầm chậm vuốt ve ngón út hơi cứng ngắc của mình.

An Minh Hoài vứt quyển sách trong tay đi, định đứng lên.

“Cậu thiểu năng à?” Tiếng nói trong trẻo của thiếu niên đột nhiên vang lên, nhìn chằm chằm đối phương, trong mắt tràn đầy khinh thường, “Bài đơn giản thế này, lời giải chi tiết thế kia mà cậu vẫn không hiểu. Đề nghị cậu biết thân biết phận xin lưu ban đi, đừng có đi thi Đại học làm gì cho nhục. Uống thuốc trị não tàn cũng không cứu được cậu nữa rồi, tốt nhất là ngừng điều trị đi.”

Vương Văn Hiên trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm thiếu niên, thật sự không thể tin được những lời nói độc mồm độc miệng kia là do đối phương nói. Cậu ta mắc bệnh tự kỉ mà? Đúng không?

Ha ~ Trong phòng học vang liên tiếng cười nhạo liên tiếp.

An Minh Hoài cầm lấy sách, biểu cảm nhẹ nhõm. Quả nhiên Hàn Trác Vũ đã thay đổi, nhưng dường như là theo hướng tốt. Xem ra Lôi Đình chăm sóc cậu rất tốt.

“Ha ha, kí chủ, kỹ năng bắt chước của cậu phải nói là tuyệt kỹ!” 9527 ôm bụng cười to. Đây rõ ràng là lời Khúc Tĩnh nói với mấy người thích theo tà ma chữa bệnh kia, chỉ thay đổi vài chữ, nhưng vẫn giữ nguyên biểu cảm khinh miệt khiến người hận đến ngứa răng ngứa lợi kia, gần như là sao chép y sì, không sai một ly.

Không cần nghi ngờ, khả năng kìm nén của Vương Văn Hiên chắc chắn không bằng người trưởng thành, vậy nên cậu ta nghiến răng, nện xuống bàn định làm ầm lên, lại bị Khâu Vạn Ba không biết đi tới từ lúc nào ấn chặt vai.

“Ngại quá, Hàn Trác Vũ. Vừa rồi cậu ta chỉ chọc cậu thôi, đừng tin là thật.” Cậu chàng đẹp trai cười rất chân thành.

“Chọc chúng ta thôi? Cậu ta là khỉ diễn xiếc à?” 9527 xì mũi coi thường.

“Chọc tôi thôi? Cậu ta là khỉ diễn xiếc à?” Hàn Trác Vũ dùng giọng máy móc lặp lại.

Lúc này ngay cả Khâu Vạn Ba cũng sắp không giữ được nụ cười dịu dàng trên mặt rồi, khóe miệng run run. Thằng mẹ nào nói Hàn Trác Vũ tự kỷ? Tự kỷ mà độc mồm thế này à? Tự kỷ mà bám riết lấy lỗi người ta mà chửi thế này à? Giờ nổi giận có được không?!

Cuối cùng, cậu ta vẫn nhịn, gượng ép cười, “Ngại quá, cậu ta mồm thối, kỳ thật trong lòng không xấu đâu. Để bồi tội, tối tớ mời cậu đi hát karaoke. Cậu biết quán Vĩnh Phúc không?”

Hàn Trác Vũ liếc hai người một cái, cúi đầu chăm chỉ làm bài tập.

“Này, đang nói với mày mà!” Vương Văn Hiên dùng sức nện mặt bàn, tức đến thở hổn hển. Mợ nó, lúc tự kỷ thì không tự kỷ, lúc không cần tự kỷ thì lại tự kỷ, cái thằng này đơn thuần, yếu đuối chỗ nào hả? Tình báo chắc chắn sai rồi!

“Các cậu trật tự đi, nếu không tớ gọi cô đấy!” Lớp trưởng vẫn im lặng đứng ra khuyên bảo. Cậu ta rất không thích mấy người quan nhị đại trong lớp, không coi ai ra gì, làm việc liều lĩnh, lúc nào cũng cho rằng thế giới quay xung quanh mình. Giờ gặp người cứng hơn rồi, hừ ~~~

“Được rồi, lát nói sau vậy.” Để giữ vững hình tượng hoàn mỹ, Khâu Vạn Ba quăng cho Vương Văn Hiên một ánh mắt an ủi. Hàn Trác Vũ dường như không giống với lời đồn, cậu ta phải quan sát thêm một thời gian nữa. Cứ tưởng cậu ta vốn là người cô độc thì sẽ rất thèm khát tình bạn, nhưng suy luận này dường như không thích hợp với thiếu niên. Cậu ta rất đề phòng người lạ.

Lại chịu đựng thêm một ngày, Hàn Trác Vũ thu dọn đồ dùng, chậm rãi đi ra cửa trường, chợt nghe có tiếng hét, “Cướp! Mau bắt lấy nó!” Cùng lúc đó, trong đầu cậu vang lên tiếng tít tít dồn dập.

Cậu chạy tới nơi phát ra tiếng động, nhìn thấy tên cướp đang chạy xuyên qua đám người, dùng sức ném balo trên tay, chuẩn xác trúng đầu đối phương. Balo của một học sinh cấp ba đựng đầy sách giáo khoa, từ điển, sách bài tập, ít cũng phải hơn năm cân, còn nặng hơn một viên gạch nhiều. Tên cướp ngã lăn ra đất, trong tay còn cầm chiếc túi xách nữ.

“Cám, cám ơn.” Cô gái đi giày cao gót hổn hển chạy tới, đầu tóc tối bời, tay áo bị rách, nhìn rất chật vật.

Hàn Trác Vũ im lặng đưa túi cho cô.

Cô gái run run nhận lấy, tay ướt đẫm mồ hôi, mãi mới mở được khóa, thấy mười lăm vạn đồng vừa rút vẫn còn nguyên, thiếu chút nữa khóc vì mừng.

“Cảm, cảm ơn em!” Đây là tiền của công ty, mất cô đền sao được? Đứa nhỏ này chẳng khác nào vừa cứu mạng cô cả!

“Đinh ~ Nhận được 150 điểm giá trị cảm ơn!”

“Cảm ơn em nhiều lắm! Chị chẳng biết nói gì nữa. Em cầm lấy đi!” Đợi khi bình tĩnh lại, cô gái lấy 5000 đồng từ trong ví ra, định nhét vào tay thiếu niên.

Hàn Trác Vũ vội vàng lùi ra sau, tay chân luống cuống. Cậu chỉ cần giá trị cảm ơn thôi, không cần tiền.

“Em cầm đi! Nếu không chị thấy cắn rứt lương tâm lắm!” Cô gái bước tới.

“Tiểu Vũ, về thôi.” Lôi Đình dẫn hai người công an tới, khẽ liếc cô gái.

Gương mặt xuất sắc, ánh mắt sắc bén, khí chất độc đáo, người đàn ông này nhìn thoáng qua cũng biết không phải người thường, chắc hẳn chướng mắt số tiền cỏn con của mình. Cô gái ngại ngùng, đợi cảnh sát nâng tên cướp lên xe, gọi cô đến cục cảnh sát làm biên bản, cô mới thở phào, vội vàng nói cảm ơn.

Người qua đường tản đi, Khâu Vạn Ba và Vương Văn Hiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, một người thì rất hứng thú, biểu cảm người kia lại rất phức tạp.

“Thích làm việc tốt, điểm này thì giống như trong tư liệu.” Khâu Vạn Ba vuốt cằm.

“Bản lĩnh không tệ.” Vương Văn Hiên không thể không thừa nhận điểm này.

Cuộc sống nặng nề mà áp lực vẫn tiếp tục, chỉ cần gặp được một học sinh tinh thần uể oải, mắt đục ngầu, cơ thể tiều tụy đi trong trường, vậy người đó nhất định là học sinh lớp 12, ngay cả các thiên tài lớp A cũng bắt đầu thấy quá tải. Chỉ có quan nhị đại vốn đã có nơi có chốn cùng học bá là vẫn còn tỉnh táo. Trong đó, người nổi bật nhất lại là Hàn Trác Vũ.

Tuy cậu lúc nào cũng không có cảm xúc, nhưng sắc mặt hồng hào, ánh mắt trong suốt, khí chất bình thản cho thấy cậu không hề bị kì thi đại học gần kề ảnh hưởng. Đương nhiên, với thành tích học tập xuất sắc cùng bối cảnh vững chắc của cậu, cậu không thể nào bị ảnh hưởng.

“Hàn Trác Vũ, cảm ơn cậu.” Một cô gái gương mặt trong sáng ôm quyển sách bài tập, ngượng ngùng nói.

“Đinh ~ Nhận được 1 điểm giá trị cảm ơn!”

Hàn Trác Vũ bình tĩnh xua tay, sau đó cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

“Kí chủ, cô ta đã quấn lấy cậu ba ngày rồi, hỏi bao nhiêu là câu, mà chỉ cho có 1 điểm giá trị cảm ơn, đúng là keo kiệt! Cậu đừng có bị cô ta quyến rũ đấy! Cô ta không đáng để cậu phản bội đồng chí Đại Chính đâu!” 9527 nghiêm túc khuyên nhủ.

“Quyến rũ?” Hàn Trác Vũ nghiêng đầu, mắt lộ vẻ nghi hoặc.

“Kí chủ, cậu không nhận ra à? Khụ khụ, vậy coi như tôi chưa nói gì cả. Tuy cô ta cũng coi như là khá xinh, nhưng chính năng lượng của cô ta không thể nào bằng đồng chí Đại Chính được! Có đẹp hay không không quan trọng, chúng ta phải xem bên trong họ có đẹp không! Đồng chí Đại Chính là người đẹp nhất tôi từng gặp, không ai bằng đâu!”

Lại nói năng vớ vẩn rồi. Hàn Trác Vũ xoa xoa mày, lấy di động ra nhắn tin cho chú Lôi. Hôm nay nay đến lượt cậu trực nhật, chắc phải về muộn rồi.

Chuông tan học vang lên, các học sinh thu dọn đồ đạc lục tục ra về. Hàn Trác Vũ xếp ghế lên bàn, vẩy nước quét rác. Người trực nhật cùng cậu là bạn cùng bàn Vương Văn Hiên, nhưng cậu ta lau bảng xong liền chẳng thấy đâu. Trước sự khiêu khích ngây thơ như vậy, Hàn Trác Vũ cũng chẳng buồn phản ứng.

“Lôi Đình – Bảo bối, chú đến rồi.”

Đọc được tin nhắn, cậu dọn dẹp nhanh hơn, kiểm tra lại cửa sổ đã đóng kỹ mới cầm balo ra về. Hoàng hôn buông xuống, mặt trời đang từ từ xuống núi, ánh nắng vàng hồng bao phủ khắp nơi. Trường chẳng còn bóng người, chỉ có tiếng chim hót lanh lảnh, mang đến ý cảnh vừa đẹp lại vừa cô đơn. Nhưng ở một góc hẻo lánh, tiếng kêu cứu hoảng hốt bỗng chốc phá vỡ không gian yên tĩnh này.

“Có chuyện gì vậy?” Không nghe thấy tiếng thông báo tít tít, Hàn Trác Vũ cảm thấy chuyện này có vấn đề.

“Chỗ đó nằm trong góc chết của camera, hiện tại tôi chưa biết. Đợi tôi kiểm tra các camera khác.” 9527 nhanh chóng kiểm tra, sau đó nhẹ nhõm nhún vai, “Không có gì, người ta sắp xếp vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân thôi, mục tiêu chắc là kí chủ. Người bày ra là Vương Văn Hiên và Khâu Vạn Ba. Người tham gia có Mã Tiểu Đình, Quách Hiền Đông, Triệu Hàm…” Sau khi thăng cấp, 9527 có thể thông qua hệ thống nhận diện gương mặt để tìm tư liệu về bất kì ai.

Hàn Trác Vũ chậm rãi bước vào góc khuất dưới cây, mặt không biểu tình nhìn một lũ đầu gấu vừa chửi bới vừa dùng sức xé váy ngắn của cô gái, đồng phục rách rưới không thể nào che giấu làn da trắng muốt cùng cơ thể quyến rũ của cô. Cô ra vẻ rất hoảng sợ, đôi mắt to tròn ướt nước, dùng ánh mắt khẩn cầu và chờ mong nhìn thiếu niên.

Một cô gái đáng yêu thế kia, ngay cả thánh nhân cũng phải động lòng.

“Ơ, thằng này định làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Gầy gò thế kia có chịu được một đấm của anh đây không?” Tên cầm đầu bóp nắm đấm, đám đàn em lập tức cười nhạo hùa theo.

“Hàn Trác Vũ, cứu tớ với!” Cô gái sợ hãi hét lên, hai hàng nước mắt khiến gương mặt cô lại càng thêm xinh đẹp.

Nếu không phải thông báo vẫn không vang lên, có lẽ ngay cả 9527 rất giỏi phân tích biểu cảm cũng bị cô ta lừa.

“Ai nha, cô gái kia cũng không ổn chút nào, trên tay có vết tiêm, cơ thể gầy yếu, làn da tái nhợt, tinh thần uể oải, chắc là nghiện rồi. Kí chủ, bẫy này độc ác thật!” 9527 tự động tưởng tượng ra rất nhiều tình tiết cẩu huyết.

Hàn Trác Vũ mím môi, mặt không biểu tình rời đi.

Đám đầu gấu đang cười thì cứng họng, mặt đỏ bừng. Sao bảo nó sẽ xông tới đánh bọn tao một trận? Không đánh thì sao bọn tao lấy được tiền! Đừng đi mà!

“Hàn Trác Vũ, cứu tớ với! Hàn Trác Vũ…” Giọng cô gái vội vã hơn hẳn. Sao chẳng theo kịch bản thế hả? Chẳng chuyên nghiệp gì cả.

Hàn Trác Vũ vẫn không quay đầu.

Cậu vừa đi xa, cô gái lập tức thoát khỏi đám du côn, lấy điếu thuốc ra châm lửa, hít một hơi. Vương Văn Hiên và Khâu Vạn Ba trốn gần đó chậm rãi đi tới.

“Sao nó không xả thân cứu người đẹp hả?” Vương Văn Hiên tức đến giơ chân.

“Nhìn ra rồi chứ còn sao nữa.” Khâu Vạn Ba cười nhạo, “Quả nhiên là người nhà họ Lôi, lúc nào cũng cẩn thận. Thôi được rồi, đợi lần sau đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc