LÔI PHONG HỆ THỐNG

Cơ hội thể hiện đã bị chính mình làm hỏng, Lucy định ra phòng khách an ủi mẹ Quách, nhân tiện nói mấy lời với chồng trước và con trai, Lôi Đình lại xắn tay áo, rất tự nhiên mặc tạp dề lúc trước của mẹ Quách.

Lucy vừa mới bước chân lên liền thu về, ra vẻ nghiêm túc rửa hoa quả.

“Tối nay nấu món gì thế?” Môi Lôi Đình gần như dán lên vành tai thanh niên, tư thế thân mật vô cùng.

Hàn Trác Vũ nghiêng đầu né tránh, vừa suy nghĩ vừa từ từ mở miệng, “Làm bò hầm rượu vang, canh gà nấm, tôm hấp trứng muối, salad, bò bít tết kiểu Trung Quốc, thịt hấp ngó sen, cá kho tương, súp nấm kem bơ. Tám món tất cả, chắc đủ rồi đúng không?” Để Lucy có thể dễ dàng thể hiện, mẹ Quách toàn mua nguyên liệu làm món Tây, cậu đành phải kết hợp cả đồ ăn Trung Quốc và đồ Tây.

“Đủ rồi, để anh giúp, em cứ nấu chính đi.” Lôi Đình gật đầu, lấy túi bột ra, hòa thêm một lượng nước vừa phải, sau đó rửa sạch các nguyên liệu khác rồi thái hạt lựu, hoặc thái lát, thái miếng vừa ăn, để riêng từng loại ra.

Hàn Trác Vũ ướp gia vị cho bò bít tết xong, đặt từng miếng lên vỉ nướng, thỉnh thoảng lại quấy nồi bò hầm.

Lôi Đình như nghĩ tới cái gì, hào hứng nói, “Hay để anh làm salad đi, lần trước em dạy anh rồi mà đúng không?”

“Cũng được.” Hàn Trác Vũ gật đầu.

Lôi Đình rửa sạch rau xà lách, sau đó ngâm nước muối, rồi lấy một cái bát nhỏ pha sốt, cầm chai dấm lên thì bối rối, nhỏ giọng hỏi, “45ml dấm chua là bao nhiêu?” Bếp nhà anh có đủ loại dụng cụ đo đạc, thành ra nấu ăn mà tỉ mỉ chẳng khác gì làm thí nghiệm, nhưng nhà chính thì không có mấy cái này.

“Một thìa đầy này được khoảng 15ml, nếu là chất rắn thì được khoảng 15g; thìa nhỏ kia được 5ml, chất rắn được khoảng 2g. Nhớ chưa?” Hàn Trác Vũ cầm hai thìa một lớn một nhỏ lên.

“Nhớ rồi, 45ml là 3 thìa to.” Lôi Đình xoa mũi, tiếp tục cho thêm nước mắm, dầu vừng, đường, muối, tỏi, quấy đầu; sau đó lại cắt thêm ít ớt bỏ vào cho đậm vị; rồi rửa sạch xà lách vừa ngâm nước muối, đổ hỗn hợp sốt và ớt vào rau, trộn đều lên, nhìn rất thu hút.

“Em nếm thử xem được không?” Lôi Đình gắp một miếng lên đút vào miệng người yêu.

Hàn Trác Vũ há miệng, cẩn thận nhai rồi nuốt, giơ ngón cái lên.

Môi cậu vì dính dầu vừng mà hồng phơn phớt, Lôi Đình không kìm được, liếm liếm khóe miệng cậu, cuối cùng còn chưa thỏa mãn hôn chụt một cái.

Tai Hàn Trác Vũ đỏ bừng, dùng củi trỏ huých nhẹ vào bụng anh.

“Đau! Bảo bối, em dã man quá!” Lôi Đình giả bộ rên rỉ, ôm lấy người yêu, vừa hôn vừa đắc ý cười.

Rõ ràng không muốn nghe, không muốn nhìn, nhưng ánh mắt của Lucy không thể nào rời khỏi người đàn ông đang cười to, biểu cảm dịu dàng vô cùng kia. Cô vốn tưởng Lôi Đình chỉ thuộc về quân đội, Lôi Đình chỉ biết dùng vũ khí, lại không ngờ anh cũng có một mặt dịu dàng như vậy. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô quả thật không thể nào liên tưởng người đàn ông đang đeo tạp dề này với người mặc quân trang thẳng thớm lúc trước.

Cô vô số lần tưởng tượng cảnh người đàn ông này vì yêu cô mà trở nên dịu dàng lãng mạn, nhưng cố gắng ba năm, cô đã từ bỏ. Vì sao Quách Anh Hà còn gọi cô về? Nếu không trở về, cô còn có thể tự an ủi mình rằng người đàn ông này sẽ không thay đổi vì bất kì ai, người đàn ông này sẽ mãi là máy móc không hiểu tình cảm! Cuộc hôn nhân này thất bại không phải do lỗi của mình.

Không cam lòng, thật sự không cam lòng! Không yêu cũng không sao, nhưng tại sao lại yêu một người đàn ông?

Ngón tay cô run lên, đĩa trái cây đang bưng liền rơi loảng xoảng xuống đất. Nho, cà chua bi lăn khắp nơi, nước màu đỏ nhạt nằm trên sàn trắng lại càng chướng mắt. Lucy cuống quít ngồi xổm xuống nhặt, cũng nhanh chóng thu hồi mọi cảm xúc trong mắt.

“Lucy, thôi được rồi, con ra ngoài này đi. Ở trong đấy chỉ thêm phiền thôi.” Quách Anh Hà thay quần mới, lại qua phòng làm việc xem cháu trai đang chăm chỉ làm bài, vừa xuống tầng liền nghe thấy tiếng loảng xoảng trong bếp, kỳ vọng về con dâu lại giảm sút. Ba năm rồi mà chẳng thay đổi gì cả, chỉ giỏi nói mồm, việc nhà không biết làm, lại càng không biết chăm sóc người khác. Để con trai quay lại với cô ta có ổn không?

Nhưng gọi thì cũng đã gọi về rồi, tạm thời cứ xem sao đã. Quách Anh Hà lắc đầu, bảo Lucy lên tầng giúp cháu trai làm bài.

“Dạ vâng ạ.” Lucy rất vui vẻ đồng ý. Chỉ cần con không muốn rời khỏi mẹ, chẳng lẽ Lôi Đình còn có thể không để ý đến nguyện vọng của con mà đuổi cô đi? Dù sao anh và Hàn Trác Vũ không thể nào kết hôn, cô không tin ở cùng nhau thời gian dài mà cô không thể nào vãn hồi tình cảm của chồng trước. Chỉ có quan hệ hôn nhân của đàn ông với phụ nữ mới được pháp luật bảo vệ. Hàn Trác Vũ là cái gì chứ? Cậu ta ngay cả tư cách làm người thứ ba cũng không có!

Tin tưởng tràn đầy vào phòng làm việc, Lucy kéo ghế ngồi cạnh con trai, dịu dàng hỏi, “Cục cưng, con có bài nào không biết làm không? Để mẹ hướng dẫn.”

Lôi Sâm có chút do dự.

“Sắp ăn cơm rồi, cục cưng phải làm xong bài trước khi ăn, để lát chơi cho thoải mái chứ. Để mẹ hướng dẫn con được không?” Lucy dùng sự kiên nhẫn hiếm hoi của mình để dỗ dành. Lúc trước nghi ngờ con trai mình đầu óc có vấn đề, cô ngay cả nhìn thôi cũng thấy sỉ nhục, nhưng hôm nay nhìn đôi mắt bé linh hoạt sáng láng như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy yêu bao nhiêu cũng không đủ. Đây là con cô đấy, đáng yêu như vậy, thông minh như vậy.

Nghĩ đến ăn xong lại có thể lắp ráp nốt transformer với các bố, Lôi Sâm gật nhẹ, chỉ một bài toán, “Bài này không biết làm.”

“Ừ, để mẹ xem nào.” Lucy cầm quyển sách bài tập lên đọc, mặt xanh mét.

Đề bài: Từ ba chữ số tạo thành 6 số có ba chữ số khác nhau. Tổng của 6 số này là 2886. Hỏi trong 6 số có ba chữ số khác nhau này, số nhỏ nhất là bao nhiêu.

F*ck! Đây mà là đề bài cho học sinh lớp một à? Con mình mới bảy tuổi, đang học lớp 1 mà đúng không? Giáo viên phát nhầm bài à? Cô học thiết kế thời trang, không học toán, đọc đề bài còn không hiểu thì làm thế nào? Lucy chỉ muốn đi cào tường.

“Phải làm như thế nào ạ?” Thấy cô mãi không trả lời, Lôi Sâm nháy mắt to, hỏi.

“A, để mẹ nghĩ một lát.” Lucy lau mồ hôi, cầm bút giả vờ giả vịt viết viết vẽ vẽ.

“Mẹ đang viết công thức à? Nhưng mà con không hiểu.” Trong mắt Lôi Sâm lóe lên sự giảo hoạt rồi biến mất.”

“Bài này quá khó với con, ít nhất phải học sinh lớp 3 mới làm được. Giáo viên của con phát nhầm bài à?” Lucy buông bút, xấu hổ hỏi.

“Không biết, cô bảo bài này là căn cứ theo trình độ của con để giao, chỉ cần nghĩ kĩ là làm được.” Lôi Sâm xua tay nói, “Được rồi, để con hỏi bố, bài nào bố cũng biết làm cả.”

Bé con cầm vở chạy xộc xuống tầng, hét lớn, “Bố ơi, bài này con không biết làm, bố hướng dẫn con với!”

Lucy vội vàng đuổi theo.

“Bài nào? Mẹ cháu cũng không làm được à?” Quách Anh Hà gọi cháu trai lại lúc bé chạy qua phòng khách.

“Mẹ còn chẳng hiểu đề bài nữa kìa.” Lôi Sâm được truyền thừa sự thẳng thắn của Hàn Trác Vũ, chẳng thèm nể mặt ai.

Lucy hận không thể tìm lỗ mà chui.

“Để bà xem nào.” Quách Anh Hà cầm vở lên đọc chốc lát, mặt liền như bị táo bón.

“Bảo bố cháu đi, bà cũng không biết làm.” Có con dâu đi đầu, trong lòng Quách Anh Hà cũng dễ chịu hơn.

“Bố ơi, bố, bài này con không biết làm, bố xem cho con với.” Lôi Sâm chạy đến cửa phòng bếp.

“Được rồi, bố qua đây.” Hàn Trác Vũ cởi tạp dề, dặn Lôi Đình để ý bếp, ra bàn trà trong phòng khách làm bài.

Vốn tưởng cháu trai đang gọi con mình, không ngờ người đi ra lại là Hàn Trác Vũ, mà hành động của hai người lại thân mật tự nhiên, chứng tỏ ngày thường vẫn gọi vậy. Quách Anh Hà chỉ cảm thấy ngực mình nặng trịch, hai ông bố một đứa con trai, gia đình kiểu gì vậy? Nói ra người ta cười chết!

“Bài này làm theo hướng này. Con xem này.” Hàn Trác Vũ vừa nói vừa viết lên giấy lời giải, “Vì ba chữ số sẽ lần lượt xuất hiện hai lần ở hàng trăm, hàng chục, hàng đơn vị, nên lấy 2886 chia cho 222 sẽ được tổng ba chữ số. Gọi ba chữ số lần lượt là a, b, c. Như vậy tổng của sáu số có ba chữ số khác nhau tạo nên từ ba chữ số này sẽ là: (a+b+c) x 100 x 2 + (a+b+c) x 10 x 2 + (a+b+c) x 2 = (a+b+c) x 222 = 2886. Hay a + b + c = 2886/222 = 13. Như vậy trong sáu số có ba chữ số này, số nhỏ nhất sẽ là 139.”

“Hóa ra là như vậy, con hiểu rồi.” Lôi Sâm gật đầu, ôm vở lên làm tiếp.

Gương mặt tái nhợt của Lucy lại đỏ bừng, rồi lại trắng bệch. Có một con trai thiên tài, nhưng nếu ko có IQ cao tương xứng thì đúng là không dạy được, ngay cả một bài tập nhỏ còn không làm được, về sau phải làm sao? Cô đỡ trán, niềm tin một lần nữa tan vỡ.

Quách Anh Hà cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Bà không muốn lãng phí thiên phú của cháu trai, nhưng bà cũng hiểu rõ, chỉ có ở bên cạnh Hàn Trác Vũ mới có thể phát triển hoàn toàn thiên phú của bé, để bé đi cao hơn, đi xa hơn. Nếu tương lai cháu trai có thể có được thành tựu như Hàn Trác Vũ, bà đương nhiên rất mừng, không, phải nói là mừng phát điên.

Nếu chia rẽ con trai và Hàn Trác Vũ, cháu trai liệu có hận mình không? Liệu có vì bị kích thích mà mắc chứng tự kỷ một lần nữa không? Quách Anh Hà càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Nửa giờ sau, người nhà họ Lôi lục tục trở về, ngồi quanh mâm cơm phong phú.

“Tối nay nhiều món thế, là Lucy làm à? Trung Quốc kết hợp đồ tay, được lắm! Không hổ là phát triển ở nước ngoài nhiều năm.” Lôi lão gia tử cười ha hả khích lệ, sau đó gắp một miếng thịt bò hầm thơm nức bỏ vào miệng, mắt sáng rực.

Thịt bò vừa mềm lại vừa mịn, bỏ vào miệng mà như tan ra, vị thịt thơm lừng xen lẫn chút ngọt chát của rượu đỏ, cay của ớt, cà rốt ngọt ngào, các hương vị cứ nở dần trong miệng, mang lại trải nghiệm về vị giác rất mới lạ cho người ăn. Lôi lão gia tử ăn miếng thứ nhất xong liền gắp miếng thứ hai, quả thật là không dừng được.

“Bố, mấy món này là Tiểu Vũ nấu đấy.” Quách Anh Hà nhìn Lucy sắc mặt khó coi, thật sự không thể nào đẩy công lao của con trai và Tiểu Vũ sang cho cô ta.

Nụ cười trên mặt Lôi lão gia tử cứng lại, đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong miệng cũng không ngon như lúc trước.

Lôi Hưng Bang đang định gắp rau, tay cứng đờ giữa không trung, duỗi cũng không được mà thu về cũng không xong.

Bầu không khí trong phòng ăn bỗng chốc trở nên xấu hổ vô cùng.

“Kí chủ, xem ra cậu chẳng được nhà họ Lôi hoan nghênh chút nào cả. Bọn họ còn dám không khóc lóc cầu xin cậu ở bên Lôi Đình.” 9527 rất bất mãn với phụ năng lượng tỏa ra từ người nhà họ Lôi.

“Với quyền thế nhà họ Lôi, tôi chỉ cần họ không dùng thủ đoạn ép buộc chúng tôi rời khỏi nhau là được. Sao phải so đo cái nhìn của người khác? Tôi chỉ để ý người tôi cần quan tâm thôi.” Hàn Trác Vũ gắp thức ăn cho Lôi Đình đang sa sầm mặt cùng Lôi Sâm cũng đang không vui.

Bình luận

Truyện đang đọc