LÔI PHONG HỆ THỐNG

Emily ngồi xuống cạnh thiếu niên chấu Á, vừa mỉm cười ngọt ngào với mọi người xung quanh, vừa lấy đồ dùng học tập và sách vở ra.

Darin nhìn chằm chằm thiếu niên châu Á, nhưng vì bên cạnh cậu ta là gái xinh, ai nấy đều cho rằng cậu ta bị cô gái kia cuốn hút.

Ánh mắt của cậu ta quá nóng bỏng, nụ cười ngọt ngào trên mặt Emily nhạt dần, nghiêng người đi, bối rối vén tóc hai bên má.

“Darin, tập trung nào. Nếu muốn ngắm bạn nữ thì đợi tan học rồi ngắm.” Giáo viên vật lý dùng thước gõ bục giảng.

Học sinh bên dưới ai nấy đều cười trộm

Darin hậm hừng trừng thiếu niên châu Á, phát hiện cậu ta vẫn tập trung đọc sách, trên mặt không có bất kì biểu cảm nào, cũng không quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh, nhưng thể có một chiếc lồng vô hình ngăn cách cậu ta, toàn thân tỏa ra khí thế lạnh lùng vô tình.

Đây là lần đầu có người dám làm như không thấy mình. Không không không, là lần thứ hai, hơn nữa cả hai lần đều là cùng một người. Darin có chút tức giận, lại đôi chút không cam lòng, hừ một tiếng rồi thu hồi tầm mắt.

Emily cuối cùng cũng nhận ra thiếu niên tóc vàng không nhìn mình, mà là nhìn người bạn cùng bàn. Cô nàng hạ mắt, nghiền ngẫm.

Đây là tiết học cuối cùng của buổi sáng, khi chuông vang lên, cả lớp reo hò ầm ĩ, cuối cùng cũng được đi ăn rồi.

“Này, cậu chờ một lát!” Thấy thiếu niên tên Lôi đứng dậy định đi, Darin vội vàng đuổi theo.

“Cái cậu da vàng kia, không nghe thấy tôi gọi cậu à?” Cậu ta hổn hển hét lên.

Lôi Sâm nhíu mày. Cậu không hề biết mình gọi là ‘Cậu da vàng’, đây là một xưng hô mang tính kì thị chủng tộc rất rõ ràng, không cần thiết phải để ý tới. Ánh mắt sắc bén đảo qua gương mặt tinh xảo mà khó giấu sự ngạo mạn của thiếu niên tóc vàng, biểu cảm của cậu không chút thay đổi, ánh mắt lại lộ ra sự không kiên nhẫn và phản cảm, mặc kệ đối phương cứ thế rời đi.

“Ánh mắt vừa rồi của cậu là có ý gì hả? Bất mãn với tôi à? Cậu đứng lại đó cho tôi!” Thiếu niên tóc vàng thở hổn hển đuổi theo, đàn em của cậu ta vội chạy tới chặn đường đi của thiếu niên.

Lôi Sâm lách người vài cái đã đột phá vòng vây, đi với tốc độ nhanh hơn. Trước lúc chuyển trường, cậu đã điều tra qua tình huống của lớp, biết Darin là người đứng đầu lớp thiếu niên thiên tài này. Cậu ta rất thông minh, chỉ số IQ đạt tới 190, hơn nữa thân phận cao quý, tiền tài quyền thế ngập trời, nhưng điều này không có nghĩa cậu sẽ hạ mình khúm núm với người ta. Cậu chỉ cảm thấy mấy người này rất ngây thơ, có thời gian bới lông tìm vết, không bằng tập trung vào nghiên cứu. Cậu còn có một chương trình đang viết dở này!

“Năm trước cậu tham gia giải đấu roboter đúng không? Người đứng đầu vòng một là cậu đúng không? Tôi là Darin, Darin của gia tộc Burns! Tôi muốn khiêu chiến với cậu!” Thiếu niên tóc vàng hoàn toàn quên mất lễ nghi quý tộc, hét lớn với bóng lưng cao gầy trong đám đông, khiến mọi người xung quanh ai nấy đều quay sang nhìn.

“Cậu không biết là thái độ của cậu có vấn đề à? Cậu ấy mà để ý tới cậu mới là có bệnh đấy!” Emily ôm mấy quyển sách, tức giận nói.

“Cái con bé này, liên quan gì tới cậu?” Darin giận dữ chất vấn.

“Được rồi, vậy mời cậu tiếp tục nhảy nhót như khỉ đi!” Emily nhún vai, trước lúc thiếu niên và đám đàn em của cậu chặn đường thì nhanh chóng chạy đi.

Lẩm bẩm mấy từ không quá lịch sự, Darin hít sâu, ép buộc mình phải tỉnh táo lại, soi gương chỉnh sửa mái tóc vàng hơi lộn xộn, sau đó nhanh nhẹn rời đi. Không phải chỉ là một người da vàng ở gia đình bình thường thôi sao? Cậu ta có rất nhiều cách để đối phương khuất phục!

“Cậu có dám tiếp nhận lời khiêu chiến của tôi không?”

“Cậu không dám à? Cậu đúng là thằng hèn!”

“Đấu với tôi một ván đi! Thắng thua thế nào tôi cũng cho cậu 10 triệu!”

“Được rồi, thêm 10 triệu nữa, tôi tin là cả đời cậu cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy!

Trong suốt nửa tháng sau đó, Darin uy hiếp lợi dùng, dùng mọi thủ đoạn, nhưng thiếu niên châu Á không thèm nhìn cậu ta lấy một lần, từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng.

“Tóm lại thì phải làm thế nào cậu mới chịu đấu với tôi một ván?” Darin đã hết kiên nhẫn, đập tay xuống bàn thiếu niên, hùng hổ ép hỏi.

“Cậu không biết lúc người khác hỏi thì phải trả lời à? Đây là lễ phép cơ bản nhất! Bố mẹ cậu không dạy cậu à?”

Lôi Sâm đóng quyển sách lại, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên tóc vàng, nói rõ từng chữ, “Trước khi bàn đến vấn đề lễ phép của tôi, hi vọng cậu hãy học cách tôn trọng người khác đã.”

“Ha ha, tôi không tôn trọng cậu ở chỗ nào?” Darin cười nhạo.

Lôi Sâm đứng dậy, dùng ánh mắt ‘Đừng có cố tình gây sự’ nhìn thiếu niên, thản nhiên bước đi.

“Cậu có tư cách gì mà tôi phải tôn trọng? Rời khỏi trận đấu không có lý do, cậu mới là người phải học cách tôn trọng! Cậu – đúng – là – thằng – hèn! Tôi – khinh – bỉ - cậu!” Đứng trước thiếu niên ít nói, dường như Darin lúc nào cũng có thể hóa thân thành rồng phun lửa. Cậu ta giận giữ quơ tay, lớn tiếng hét lên.

“Xin hãy giữ trật tự!” Nhân viên quản lý thư viện đi tới đập vào vai thiếu niên.

“A, em xin lỗi ạ.” Lửa giận lập tức dập tắt, hai má Darin đỏ bừng, cố giữ khí thế của quý tộc mà rời đi, đến góc không người, cậu ta lộ ra biểu cảm phát điên. Cậu thật sự bị thằng nhóc kia chọc giận rồi!

Từ đó về sau, Lôi Sâm phát hiện ngăn bàn mình bị người đổ nhựa cao su, không mở ra được; chân ghế bị cưa một nửa, ngồi xuống là gãy; trong tủ đồ có mấy con nhện to đùng, lúc nó bò ra làm cho cô gái bên cạnh hét lên thảm thiết; lúc tan học bị khóa trái trong WC…

“Để thằng nhãi này ở trong WC một đêm, mai nó sẽ biết điều ngay.” Đàn em nịnh nọt nói với Darin.

“Hy vọng vậy.” Darin cảm thấy có chút không ổn, nhưng nghĩ đến thái độ lạnh lùng của Lôi với mình, lại cảm thấy phải cho cậu ta một bài học. Dù sao giờ sắp sang mùa hè rồi, ở trong đó không bị lạnh, đói một buổi cũng không chết được.

Mấy người đang định ra về, cửa WC bỗng bị đạp đổ, Lôi Sâm thu chân dài lại, chậm rãi bước đến trước mặt Darin đã sợ ngây người, mạnh mẽ vung nắm đấm nhằm thẳng vào mặt cậu ta.

Darin nhắm chặt mắt lại, nhưng đau đớn trong dự đoán lại không tới. Nắm đấm của thiếu niên nện lên tủ đồ bên cạnh cậu ta, cửa tủ làm bằng sắt liền lõm xuống, mà tay thiếu niên còn không đỏ lên, như thể nó còn cứng rắn hơn sắt thép.

Người này mạnh quá! Đám đàn em sợ hãi.

“Tôi cảm thấy rất khó chịu với mấy trò đùa của cậu. Làm ơn cho tôi một không gian yên tĩnh, tôi không có thời gian để lãng phí với mấy cậu.” Thiếu niên 16 tuổi còn chưa qua giai đoạn vỡ giọng, bởi vậy giọng nói cậu ta khàn khàn trầm ấm, êm tai vô cùng.

Darin không nhận ra tai mình đã đỏ bừng, cậu ta nghển cổ, yếu ớt nói, “Tôi, tôi chỉ muốn đấu với cậu một ván thôi mà. Tôi cảm thấy rất hứng thú với robot của cậu.”

“Hiện giờ tôi không có thời gian.” Lôi Sâm thu tay lại, bình tĩnh nhìn mọi người, chậm rãi bước đi.

“Khi nào thì cậu có thời gian?” Darin hét lên với bóng lưng cậu ta.

Lôi Sâm không trả lời, chỉ xua tay, sau đó dần đi xa.

“Darin, cậu ta kiêu ngạo quá! Mình tìm người đánh thằng đó một trận đi!” Một gã đàn em giận dữ nói.

“Mày vào lớp thiên tài kiểu gì vậy? Mày bị ngu à? Biết tao là người gia tộc Burns mà còn dám thái độ như vậy, thân phận của cậu ta chắc chắn không đơn giản! Chúng mày sau này đừng có đụng vào cậu ta!” Darin xoa xoa lỗ tai nóng bừng, sắc mặt đổi tới đổi lui như bảng pha màu. Lôi không phải kiểu người hành động theo cảm tính, cậu ta rất tự tin, rất mạnh, thần thái trong mắt cậu ta khiến người phải khuất phục. Một gia đình bình thường không thể nào nuôi dưỡng được khí chất này.

Từ đó về sau, thiếu niên tóc vàng không quá chú ý đến cậu nữa, mà tập trung đi tán cô gái xinh đẹp kia. Gia thế cậu ta rất hiển hách, gái chủ động theo đếm không xuể, nhưng đây là lần đầu cậu ta gặp được một cô gái đối mặt với mình mà không cảm xúc như Emily. Đương nhiên, cậu ta nhìn ra đối phương định chơi trò lạt mềm buộc chặt. Nhưng vậy thì sao? Cậu sẵn sàng chơi với cô.

Đánh chết cậu ta cũng không thừa nhận, lúc cậu ta lởn vởn quanh bàn Emily, cậu ta lúc nào cũng bất giác bị sườn mặt tuấn mỹ của Lôi thu hút. Lúc ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của đối phương đảo qua, cậu không hiểu sao tim mình lại giật thót, da gà nổi hết lên.

Đây không phải vì sợ hãi, cậu còn chưa đến mức bị một nắm đấm hù dọa. Nhưng là vì sao?

***

Tầng ba thư viện, Lôi Sâm lượn quanh từng giá sách, bất giác đi đến nơi hẻo lánh nhất. Đèn cảm ứng theo bước đi của cậu cứ bật lên lại tắt đi, đôi tình nhân ngồi ở góc hẻo lánh dường như bị sự xuất hiện không một tiếng động của thiếu niên hù dọa, kinh hoảng nhìn qua.

Ngọn đèn bật lên, chiếu sáng gương mặt họ, một giọng nói trầm thấp vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh, “Là cậu?” Darin bất giác chà lau khóe miệng, che giấu dấu vết của nụ hôn lúc trước. Cậu ta rất chột dạ, nhưng không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy.

Lôi Sâm nhíu mày, nhìn Emily đang phẫn nộ, ra sức thoát khỏi tay Darin. Xem ra cô nàng không quá tình nguyện. Bị cường hôn à? Cậu cất bước rời đi, như nghĩ cái gì lại quay đầu lại, thận trọng nói, “Tôi khuyên cậu nên cách xa cô ta ra một chút.”

“Vì sao? Cậu cũng thích cô ta à?” Chột dạ lập tức được thay thế bằng sự phẫn nộ, nhưng Darin không hiểu mình đang phẫn nộ với ai. Cậu ta hít sâu một hơi, cười lạnh nói, “Xin lỗi, tôi sẽ không nhường cô ấy cho cậu đâu! Cậu nhìn xem, cô ấy rất thích nụ hôn của tôi. Những cô gái xinh đẹp thế này chỉ thích quý tộc đẹp trai nhiều tiền thôi, sao có thể thích bình dân như cậu? Đừng có mơ mộng nữa!”

Cậu ta cúi đầu hôn lên bờ môi phấn hồng của cô gái, lại nhận ra mình không thể nào làm được. Cậu không muốn làm việc này trước mặt Lôi!

Lôi Sâm bất đắc dĩ nhún vai, quay người rời đi.

“Darin, cậu quá đáng lắm đấy! Tôi không phải đồ chơi của cậu! Trong mắt tôi, Lôi tốt hơn cậu cả vạn lần!” Emily tức giận đến mắt đỏ bừng, giận dữ quăng tay cậu ta rồi chạy đi.

“Chết tiệt, cậu nói cái gì hả? Tôi không cho cậu lại gần cậu ta, nghe rõ chưa? Nếu không, tôi sẽ khiến cậu hối hận khi vào Orleans!” Darin nghiêm nghị cảnh cáo.

“Lại là em à?” Nhân viên quản lý thư viện vỗ vai thiếu niên, “Hi vọng em sẽ tuân thủ nghiêm ngặt quy định ở đây, đừng có tự làm xấu mặt mình. Thư viện là chỗ để học, không phải nơi để em tranh giành người yêu.”

“Em xin lỗi thầy ạ, em sẽ đi ngay.” Darin thu hồi biểu cảm giận dữ, bình thản rời đi, trong lòng lại đang gào thét: Vì sao Lôi lại thích Emily? Cô ta có chỗ nào tốt chứ? Ha ha, chẳng lẽ chỉ vì khuôn mặt xinh đẹp kia? Cậu ta đâu phải kiểu người nông cạn như vậy! Cậu ta hẳn phải thích…

Được rồi, cậu cảm thấy Lôi sẽ chẳng thích ai cả!

Bình luận

Truyện đang đọc