LÔI PHONG HỆ THỐNG

Chơi ở biển suốt hai ba ngày, một nhà ba người đen hơn hẳn. Nhất là hai đứa nhỏ mải chơi, da phơi nắng đến vừa đỏ vừa sưng, chạm vào là thấy đau, lúc đấy mới chịu về khách sạn nghỉ ngơi.

Tắm nước lạnh xong, tối đến, da bắt đầu bong tróc, ngủ chỉ có thể nằm sấp, Lôi Đình nhìn mà đau lòng vô cùng. Thành ra, chỉ ở khách sạn dưỡng da thôi đã mất cả tuần, hai đứa nhỏ da cháy nắng giờ lại trắng trắng mềm mềm như ban đầu.

“Có hệ thống ở đây, mấy tổn thương này chỉ là chuyện nhỏ.” 9527 dạo này càng ngày càng kiêu ngạo. 100 vạn điểm cần tích lũy để thăng cấp nhìn như xa vời, nhưng nó lại rất tin tưởng vào tương lai. Vì nó có một kí chủ xuất sắc.

Đề phòng hai người lại cháy nắng tiếp, Lôi Đình không chịu đi bãi biển, quyết định đến công viên chơi.

“Chơi xe đụng không?” Lôi Đình chuẩn bị bỏ tiền ra mua vé.

Hai đứa nhỏ mặt không cảm xúc lắc đầu, đồng thời chỉ về phía tàu cao tốc cách đó không xa.

“Trẻ em năm tuổi không được chơi!” Lôi Đình giội một xô nước lạnh, sau đó đến quầy bắn súng xạ kích chà đạp. Nhân viên quầy trên mặt thì mỉm cười, trong lòng lại như phát điên: Tuy anh là người Trung Quốc, nhưng anh nghĩ anh có thể che giấu khí chất bộ đội đặc chủng của mình à? Một người đàn ông như anh đến càn quét thú bông của quầy chúng tôi mà không thấy xấu hổ à?

Hiển nhiên Lôi Đình không hề thấy xấu hổ, lấy mấy con thú bông nho nhỏ có thể làm móc khóa và treo vào balo, lại lấy một con gấu Winny cao bằng người lớn, rêu rao đi khắp công viên.

“Bố ơi, cho con ôm với!” Lôi Sâm khát vọng vươn tay.

“Con không ôm được đâu.” Lôi Đình lắc đầu.

“Ôm được!”

“Không ôm được!”

“Ôm được!”





Hàn Trác Vũ nhìn một lát mới bình tĩnh nói, “Để thằng bé ôm. Ôm thử mới biết sức mình đến đâu.”

Vợ đã ra lệnh, sau dám không tuân theo? Lôi Đình không chút do dự giơ gấu Winny ra. Bé con vui vẻ nhận lấy, sau đó ngã uỵch xuống đất, người bé xíu bị gấu Winny đè lên, chẳng nhìn thấy nữa.

“Ha ha ha…” Thấy con trai gian nan ngồi dậy, ông bố vô lương tâm cười ha hả. Vẫn là vợ mình có cách, nếu không đúng là không trị được cái thằng nghịch ngợm này.

Hàn Trác Vũ cũng bị chọc cười, nheo mắt lại.

Rời khỏi công viên, một nhà ba người chuẩn bị tìm một nhà hàng địa phương để ăn tối, dựa theo lời nhắc nhở của hệ thống, cả gia đình đi qua đường phố chằng chịt như mạng nhện, càng đi người qua lại càng ít, cuối cùng rẽ vào một con đường vắng vẻ.

“Help!” Tiếng cầu cứu của bé gái đột nhiên chui vào óc, đánh thức thiếu niên đang chợp mắt. Nhìn lại phía phát ra tiếng động, một chiếc xe Ford màu đen đang lao tới, chẳng mấy chốc đã vượt qua chiếc SUV mà Lôi Đình thuê. Trong lúc còn ngơ ngác, Hàn Trác Vũ nhìn thấy một bé gái nằm trên ghế sau, một thanh niên da trắng chừng ngoài hai mươi đang túm tóc bé đe dọa gì đó, gương mặt rất dữ tợn, tay kia còn cầm kim tiêm, đâm vào cổ cô bé.

“Á!” Tiếng hét thê lương vang lên thiếu chút nữa xé rách màng tai Hàn Trác Vũ, sau đó tiếng cầu cứu của cô bé biến thành tiếng tít tít dồn dập, lại thành tiếng tít tít nhẹ nhàng, cuối cùng dần trở nên yếu ớt.

“Chắc chắn là bắt cóc! Mong kí chủ mau nghĩ cách!” 9527 thúc giục.

Xe Ford sắp sửa biến mất khỏi tầm mắt, Hàn Trác Vũ quyết định thật nhanh, mở miệng, “Chú Lôi, đâm chiếc Ford màu đen phía trước đi.”

Lôi Đình nhấn chân ga, nhanh chóng hỏi, “Sao thế? Chiếc xe kia có vấn đề à?”

“Vừa rồi lúc xe kia vượt xe mình, cháu thấy ở ghế sau có một người đàn ông đang tiêm chất lỏng gì đó vào cổ một cô bé, hình như là bắt cóc.”

Cái này chỉ là suy đoán, nhưng Lôi Đình không hề nghi ngờ lời thiếu niên nói, nhanh chóng tăng tốc, chuẩn xác đâm vào chiếc Ford đang định rẽ. Kính chiếu hậu của hai xe va vào nhau, vỡ vụn, xe đối phương trượt trên đường, nhưng không hề giảm tốc độ mà lại nhấn chân ga, định chạy tiếp, không ngờ lại đâm vào một chiếc Cadillac phía trước, đành phải dừng lại.

Chủ xe Cadillac hùng hổ xuống xe, thấy một người đàn ông châu Á cao lớn, khí chất lạnh lùng bước xuống từ chiếc SUV, bất giác rụt cổ. Shit! Rõ ràng là người châu Á mà còn cao hơn mình, cơ bắp còn nhiều hơn mình, chiếc áo phông ôm sát người lộ rõ cơ bụng, nhìn qua chừng tám múi, không nhiều không ít. Đôi mắt đen thăm thẳm kia tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, giống hệt mãnh thú.

“Mẹ, mày lái xe kiểu gì vậy hả?” Chủ xe đột nhiên đổi hướng, đập lên trần xe Ford mắng.

“Rõ ràng là anh ta đâm tôi!” Cô gái ăn mặc hở hang ngồi ghế lái hét to. Bạn trai cô ta đang ôm một bé gái chừng hai ba tuổi, giọng cầu khẩn, “Chúng tôi có thể để lại số di động và chứng minh cho anh, nhưng hi vọng anh để chúng tôi đi gấp. Con gái chúng tôi ốm, phải đi bệnh viện ngay.”

Thấy cô bé yếu ớt nhắm mắt, bờ môi tái nhợt, nứt nẻ, đúng là bệnh không nhẹ, chủ xe Cadillac do dự đôi chút, khoát tay nói, “Được rồi, hai người đi đi.”

“Theo tôi biết thì bệnh viện gần nhất ở số 1 phố đi bộ, ngược với đường này.” Hàn Trác Vũ dặn Lôi Sâm ngoan ngoãn ngồi trên xe, lúc này mới bước xuống, cầm tấm bản đồ Florida trong tay.

“Tôi học y, để tôi xem qua cho bé được không?” Cậu xoay người nhìn về phía ghế sau.

Lôi Đình lấy di động ra gọi cảnh sát, nhân tiện gọi xe cấp cứu luôn.

“Mày cút ngay, heo chết tiệt! Con gái tao mà bệnh chết, mày có chịu trách nhiệm không?” Giọng cô ả sắc nhọn, thử khởi động xe hai lần mà vẫn không được, biểu cảm có chút bối rối.

Thanh niên da trắng kia đứng ngồi không yên, vứt cô bé ở trong xe, vừa kéo cửa xe vừa vươn tay về phía eo tìm kiếm, rút một khẩu súng ngắn ra.

Đồng từ Lôi Đình giật giật, lập tức kéo thiếu niên ra sau lưng mình, nhanh chóng túm lấy cổ thanh viên, đập mạnh đầu hắn vào cửa xe, đồng thời tháo súng lục của hắn. Cả người hắn ta va vào xe bịch một cái, khiến chủ xe Cadillac đang đứng nhìn cũng run run. Anh ta giơ cao hai tay, hét lên, “Được rồi, được rồi, mấy người đi đi, tôi coi như không may!” Bị đụng xong lại bị đánh, còn có thiên lý nữa không hả?!

“Mày làm gì thế hả? Cái thằng khốn này!” Thấy bạn trai nằm gục dưới đất, cô nàng nhảy xuống xe lao tới, lại bị Lôi Đình nhẹ nhàng ngăn cản.

Chủ xe Cadillac cảm thấy không thể nhân nhượng hai người châu Á này, vội vàng gọi điện thoại cho cảnh sát. Hai phút sau, tiếng còi cảnh sát vang lên liên hồi, cô nàng đang điên cuồng cấu xé toàn thân cứng đờ, toát mồ hôi hột.

“Anh cảnh sát, việc lấy khẩu cung có thể để sau được không, tôi muốn đưa con gái đến bệnh viện trước đã, con bé bệnh nặng quá. Cả bạn trai tôi nữa, bị bọn họ đánh ngất xỉu rồi!” Cô ả mở miệng trước.

Cảnh sát xoay người kiểm tra xe Ford, tìm mãi mới thấy cô bé nằm hôn mê bất tỉnh ở ghế sau. Cô bé toàn thân đầy mồ hôi lạnh, môi tái nhợt, hô hấp yếu ớt.

“Gọi xe cấp cứu, gọi xe cấp cứu mau…” Cảnh sát lập tức bấm gọi cấp cứu, giờ mới nghiêm mặt kiểm tra chứng minh của mọi người, hỏi chuyện gì đã xảy ra.

“Bọn họ chẳng những cố tình đâm tôi, còn ra tay đánh người! Tôi muốn kiện bọn họ!” Ả ôm chặt cô bé vào lòng, đánh đòn phủ đầu.

“Cảnh sát, tôi nghi ngờ cô bé này bị bọn họ bắt cóc, nên mới đâm vào họ. Hơn nữa ban nãy người này còn muốn dùng súng tấn công chúng tôi.” Dù lý do này không tin tưởng lắm, nhưng Lôi Đình cũng không sợ gây chuyện, giao súng cho cảnh sát xong liền ôm lấy thiếu niên đang bất an mà khẽ an ủi, lại vẫy tay với con trai còn ngồi trong xe.

“Cho dù bạn trai tôi lấy súng ra thì cũng là phòng vệ chính đáng! Carry sao lại không phải con tôi chứ? Anh nhìn xem đây là cái gì?” Cô ả mở chiếc vòng cổ ra, bên trong có ảnh ả và cô bé chụp chung, hai người cười rất tươi, tóc vàng, gương mặt có đến bảy tám phần tương tự, nhìn rất giống mẹ con.

“Đúng vậy, cô ấy nói thật, tôi có thể làm chứng!” Chủ xe Cadillac phụ họa.

“Xin chị hãy bình tĩnh, chờ chúng tôi điều tra rõ sẽ trả lại công bằng cho chị. Không người nào có thể dựa vào mấy lý do vớ vẩn mà trốn tránh pháp luật.” Cảnh sát gọi điện về cục, xác nhận gần đây không có bé gái nào mất tích thì lại càng tin tưởng vào lý do của ả, sầm mặt nói với Lôi Đình và Hàn Trác Vũ, “Mời hai anh theo tôi về cục để điều tra.”

“Cô bé không ốm đau gì cả, bọn họ tiêm thuốc vào người cô bé! Lúc ấy tôi thấy rõ trong tay anh ta cầm kim tiêm!” Hàn Trác Vũ bình tĩnh nói. Tuy cậu không thích nói chuyện, nhưng liên quan đến tính mạng của cô bé, cậu không thể không cố bắng.

“Vu oan! Đúng là vu oan giá họa! Cái thằng trời đánh này!” Cô ả hét to, lại kéo cảnh sát lên xe kiểm tra, kết quả chẳng thấy gì. Cổ cô bé rất nhiều chấm đỏ, nhìn như bị dị ứng, không thấy vết kim tiêm đâu.

Cảnh sát lại càng có ấn tượng xấu với hai người da vàng này.

Xe cứu thương đúng lúc đó chạy tới, thanh niên da trắng và cô bé được đưa lên xe, cô ả vội vàng cầu khẩn, “Cảnh sát, tôi có thể đến bệnh viện với con gái và bạn trai trước được không? Đợi xong việc, tôi sẽ đến cục lấy khẩu cung. Carry đột nhiên hôn mê bất tỉnh, trên đường lại còn gặp chuyện này, tôi lo lắm.”

“Được rồi, để đồng nghiệp của tôi đi với chị.” Cảnh sát dịu dàng trấn an, ý bảo trợ lý của mình đi theo họ.

“Mời hai anh.” Lúc nhìn về phía hai người đàn ông châu Á, mặt anh ta lạnh như tiền, dường như còn giấu diếm sự căm hận.

“Bọn họ đúng là kẻ bắt cóc mà! Đừng có để họ ở lại với cô bé!” Hàn Trác Vũ nhíu chặt mày, muốn tiến lên phân bua. Đã cứu thì phải cứu cho chót.

“Đứng lại! Còn tiến lên nữa, tôi sẽ bắt cậu vì tội chống đối người thi hành công vụ!” Cảnh sát rút súng ra đe dọa.

Lôi Đình vội vàng kéo thiếu niên vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng cậu, “Được rồi, anh ta kì thị chủng tộc, không tin tưởng chúng ta đâu. Vào bệnh viện, bên người lại có cảnh sát đi theo, đứa bé tạm thời sẽ an toàn.”

Nạn phân biệt chủng tộc ở nước A rất nghiêm trọng, đặc biệt là với người da vàng, hơn nữa chưa quen cuộc sống nơi đây, thân phận lại đặc thù, làm to chuyện có lẽ sẽ liên lụy với bên ngoại giao, rất phiền phức. Lôi Đình không phải thánh phụ, muốn giúp đã giúp hết sức, cảnh sát cũng đã báo rồi, còn lại không liên quan đến anh.

Cảnh sát hừ một tiếng, lấy còng tay ra còng tay hai người lại.

Hàn Trác Vũ không thể không từ bỏ.

Hai người bị giam ở hai phòng thẩm vấn khác nhau, ngồi hồi lâu mà không thấy ai. Đây là thủ đoạn thông thường của cảnh sát, ý đồ phá hủy ý chí của người bị tình nghi, khiến họ bất an sụp đổ. Lôi Sâm lẳng lặng ngồi ở hành lang, một nữ cảnh sát đi theo bé. Qua cửa sổ thủy tinh thấy anh Tiểu Vũ cười với mình, tâm trạng bất an của bé lập tức được xoa dịu, lấy di động ra chơi games.

Cảnh sát bắt giữ hai người xong còn kể lể mọi chuyện với đồng nghiệp, lòng đầy căm phẫn. Hiển nhiên anh ta tin rằng mình đã bảo vệ chính nghĩa.

“Chào mọi người, tôi là Lãnh sự của đại sứ quán Trung Quốc, đây là giấy chứng nhận của tôi. Đây là luật sư bên chúng tôi, hiện tại tôi muốn nộp tiền bảo lãnh cho Lôi trung tướng Lôi Đình và người nhà của anh, chính là hai người đàn ông mà các anh vừa giam giữ vì tội cố ý gây thương tích.” Một người đàn ông Trung Quốc đang vội vàng đi tới cùng thống đốc bang.

Trung, trung tướng? Người trong văn phòng nhìn nhau, cảnh sát vừa rồi còn đang căm phẫn nay sắc mặt tái nhợt, nhưng không đợi anh ta bình tĩnh lại, một cặp vợ chồng lo lắng chạy vội vào văn phòng cùng cảnh sát trưởng, la lớn, “Ai là người nhận được báo án một đôi nam nữ bắt góc bé gái chừng hai ba tuổi? Con gái Jessica của chúng tôi vừa mất tích, đây là hình con bé!”

Thấy rõ ảnh chụp, đồng thời nhận ra người tới là gương mặt thường xuyên xuất hiện trên tạp chí tài chính và kinh tế, vị cảnh sát kia ngã ngửa. OMG, vụ bắt cóc kia là thật, hơn nữa người bị bắt cóc là con gái của trùm dầu mỏ Jafferson Clinton. Ông và vợ cố gắng suốt mấy chục năm, đến hơn 50 tuổi mới sinh được đứa con gái duy nhất. Mình chẳng những để mất cô bé, còn đưa bé vào tay hai kẻ bắt cóc…

Vị cảnh sát kia ngất xỉu luôn. Nếu anh ta biết người mình bắt giam là phó cục trưởng cục trang thiết bị của Trung Quốc, không chừng sẽ bị dọa đến tỉnh lại.

Bình luận

Truyện đang đọc