LÔI PHONG HỆ THỐNG

Ngủ một giấc ngon lành, đương nhiên là không kể đến Lôi Đình chưa thỏa mãn dục vọng, một nhà ba người đi dạo trên bờ cát nhân lúc trời còn chưa tắt nắng.

“Mặc thêm áo vào đi.” Thoáng nhìn thiếu niên chỉ mặc áo ba lỗ, để lộ xương vai xinh đẹp, ánh mắt Lôi Đình tối hẳn đi.

“Mặc cho cả Tiểu Sâm luôn.” Hàn Trác Vũ mặc một chiếc áo sơ mi hoa lá rực rỡ, sau đó lấy chiếc cùng kiểu cho Lôi Sâm. Bé con càng ngày càng có cá tính, cứ ra ngoài là phải mặc cùng kiểu quần áo với anh Tiểu Vũ, nếu không sẽ bám chặt lấy cửa, không chịu đi.

Một lớn một nhỏ tay trong tay, đi dạo chân trần trên bờ cát, làn da cùng trắng nõn, gương mặt cùng xinh đẹp lạ thường, đôi mắt cùng to tròn sáng rực, mái tóc ngắn mềm mại, nhìn như thể từ một khuôn đúc ra. Nói bé con với Lôi Đình mới là hai bố con ruột có lẽ chẳng ai tin.

Lôi Đình cầm hai đôi dép lê trong tay, mỉm cười đi theo sau hai người.

“Chơi cái kia đi!” Lôi Sâm đi dạo trên bờ cát một vòng xong, liền chỉ mấy bạn nhỏ đang đắp lâu đài cát.

Hàn Trác Vũ gật đầu, nhìn về phía Lôi Đình, nói, “Đi thuê đồ đi.”

Vợ đã ra lệnh thì sao dám không tuân lời? Lôi Đình nhanh chóng chạy đi, chẳng mấy chốc đã thuê được ba chiếc xô nhỏ, ba chiếc xẻng nhỏ, môt chiếc xe xúc cát đồ chơi. Sau khi trộn cát và nước biển theo tỉ lệ, đắp thành một đống trên mặt đất, một lớn một nhỏ chụm đầu, thương lượng xem nên xây cái gì.

“Vạn lí trường thành được không?” Lôi Đình đề nghị.

Một lớn một nhỏ mắt sáng rực gật đầu, cùng nhau vun một đống cát thật lớn, sau đó dùng xẻng phác họa hình dạng đại khái của trường thành, lại cẩn thận tạo hình pháo đài, tháp canh gác, tường gạch. Vốn là trò chơi giải trí, vào tay hai đứa nhỏ thiên tài lại thành một công việc cực kì nghiêm túc. Hạt cát nhỏ bé chẳng mấy chốc đã được đắp thành trường thành, tuy diện tích đã được thu nhỏ rất nhiều lần, nhưng vẫn đem lại cảm giác nguy nga tráng lệ.

Người người qua lại liên tục tán thưởng ‘wonderful, great’, có người còn dừng lại chụp ảnh, tiếng tách tách vang lên không dừng.

Lôi Đình cũng đang chụp ảnh, chụp mọi góc độ của công trình kia, trên mặt tràn đầy yêu chiều và kiêu ngạo.

Chỉ còn một đoạn cuối cần đắp nốt, tiếng tít tít đột nhiên truyền vào óc, Hàn Trác Vũ đứng dậy nhìn quanh. Bờ cát tuy náo nhiệt nhưng rất yên bình, không có việc gì đặc biệt xảy ra cả.

“Ở trong biển, phải tới gần mới thấy, không có người nào rơi xuống biển cả, là một đám cá heo.” 9527 đúng lúc nhắc nhở.

Hàn Trác Vũ vứt xẻng nhỏ chạy ra bờ biển, chợt có người hét lên bằng tiếng Anh, “Có đàn cá heo mắc cạn kìa! Mau cứu chúng nó đi!”

Lôi Sâm và Lôi Đình cũng vội vàng chạy theo.

Bảy tám con cá heo đã lao lên trên bãi biển, nằm ngửa để lộ cái bụng trắng như tuyết, miệng khép mở, phát ra tiếng kêu cao vút của riêng chúng, như thể đang kêu cứu. Có rất nhiều người đi tới cùng nhau đẩy nó ra biển. Chúng nó bơi vài vòng, lại ngoan cố lao lên bờ, chẳng khác gì đang tự sát.

Mọi người không còn cách nào, chỉ có thể dùng tay giữ chặt vây cá của chúng, không để chúng tự hại mình.

“Làm sao vậy?” Vì có rất nhiều người cứu trợ cá heo, Hàn Trác Vũ không qua ngay, mà đứng gần đó quan sát.

“Tàu ngầm, du thuyền, ngư lôi, máy dò sóng… Đủ loại sóng điện từ quấy nhiễu sóng siêu âm mà cá heo phát ra, khiến chúng nó không thể nào phân biệt được phương hướng. Chúng nó cũng không phải muốn tự sát đâu, nhưng loài người khai thác biển quá mức đã gây nên tình trạng này.” 9527 điều tra rất nhiều tư liệu liên quan.

“Làm thế nào để giúp chúng nó tìm được phương hướng?” Hàn Trác Vũ cảm thấy rất mê mang. Dù đẩy những con cá heo kia ra biển, chúng nó vẫn sẽ tiếp tục mắc cạn, theo tư liệu mà 9527 vừa cung cấp, tỷ lệ cứu trợ thành công rất thấp.

“Người khác không có cách, nhưng kí chủ có tôi mà!” 9527 kiêu ngạo ưỡn ngực.

“Đúng rồi, cậu có thể dùng dòng điện kích thích não bộ của chúng.” Hàn Trác Vũ mắt sáng rực, sau đó lại ảm đạm, “Nhưng nước biển dẫn điện rất tốt, nếu cậu phát điện, những người khác liệu có phát hiện ra không?”

“Lần này tôi sẽ dùng sóng siêu âm, kí chủ chỉ cần đặt tay lên đầu chúng nó là được rồi, những người khác sẽ không phát hiện ra đâu. Hơn nữa chỉ cần chữa trị cho cá heo hoa tiêu, những con cá heo khác sẽ tự động đi theo nó, chúng ta sẽ không bị lộ đâu.” 9527 rất bình tĩnh.

“Con nào là cá heo hoa tiêu?” Hàn Trác Vũ nghển cổ nhìn ra xa. Cá heo vẫn đang quẫy đạp trong nước, nhân viên cứu hộ bãi biển và du khách tự động lập thành tám nhóm nhỏ, mỗi nhóm sáu người, cùng nhau giữ chặt vây cá heo, làm cho chúng nó không nhảy lên bờ được, sau đó thử đẩy chúng xuống biển, nhưng thử hết lần này đến lần khác vẫn thất bại.

Người không có phận sự bị cảnh sát địa phương giải tán ra xa, có người chỉ tỏ, có người cười toe toét, có người chụp ảnh làm kỉ niệm, nhưng phần lớn mọi người đều rất lo lắng cho cá heo.

“Anh Tiểu Vũ xuống cứu bọn nó đi.” Lôi Sâm nắm chặt tay Hàn Trác Vũ, đặt lên trán mình, mắt sáng ngời tràn ngập tin tưởng, miệng còn bắt chước tiếng rẹt rẹt của dòng điện. Anh Tiểu Vũ có siêu năng lực, nhất định sẽ làm được!

“Nhiều người giúp đỡ như vậy là đủ rồi, chúng ta tránh ra đừng thêm phiền. Con xem, chú cảnh sát không cho mọi người tới gần mà.” Lôi Đình nhẹ giọng dỗ dành.

“Anh Tiểu Vũ là siêu  nhân mà! Bibu bibu ~” Lôi Sâm chu miệng nói, tay chân múa may bắt chước siêu nhân, khẳng định, “Anh Tiểu Vũ ra tay là biết tay nhau ngay!”

Nếu không phải bầu không khí ở bãi biển quá nghiêm túc, Lôi Đình thiếu chút nữa cười ra tiếng, “Bản soái ra tay là biết tay nhau ngay!” là câu cửa miệng của ông nội anh, hôm nay bị con mình thay đổi thành phiên bản mới. Xem ra ở trong lòng con, địa vị của mình còn không bằng vợ!

Hàn Trác Vũ khẽ nhếch khóe môi, dùng sức xoa đầu bé con.

Đúng lúc này, 9527 đã quét xong tất cả các con cá heo, tìm được con thủ lĩnh, “Con thứ ba từ phải sang là hoa tiêu, mau lên, tín hiệu cầu cứu của chúng càng ngày càng yếu rồi.”

Nhân viên cứu trợ cá heo lộ vẻ mệt mỏi, cá heo vốn rất khỏe, muốn giữ chúng cũng không dễ dàng, mà hướng dẫn chúng rời đi mãi vẫn không thành công, mọi người liền không khỏi sinh ra cảm xúc tiêu cực như nôn nóng, thất vọng, vô lực.

Hàn Trác Vũ nắm chặt tay Lôi Đình, khẩn cầu, “Cháu muốn qua xem.” Trong mắt to tràn đầy chờ mong.

Lôi Đình thật sự không thể nào đứng vững trước sự đáng yêu của vợ, chỉ cần thấy đôi mắt kia là lý trí anh tan rã hết. Anh không nói hai lời ôm lấy con trai, khí phách mở đường. Đi đến cạnh dây cảnh giới, anh lưu loát dùng tiếng Anh thương lượng với cảnh sát địa phương, “Chào anh cảnh sát. Chúng tôi có thể qua xem được không?” Không đợi đối phương từ chối, anh tiếp tục nói, “Đây là cháu tôi, đây là con tôi. Hai đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ, đã nhận liệu pháp trị liệu cá heo rất nhiều lần, vậy nên có tình cảm đặc biệt dành cho cá heo. Bọn nhỏ không hi vọng những sinh vật đáng yêu này chết, vậy nên muốn gửi lời chúc phúc của mình cho chúng. Chúng tôi chỉ đến gần cho bọn nhỏ sờ một cái rồi quay lại ngay thôi.”

Hàn Trác Vũ mặt không cảm xúc nhìn về phía cảnh sát, đáy mắt trong suốt chậm rãi tràn ngập bi thương, lông mi ướt nước run run, như thể lúc nào cũng có thể khóc, đôi mắt còn sáng hơn sao tràn ngập lo lắng. Lôi Sâm cũng mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cảnh sát, dùng sự đáng yêu truyền thừa từ anh Tiểu Vũ công kích ý chí của cảnh sát.

Nếu mình không thỏa mãn nguyện vọng của bọn nhỏ thì thật tàn nhẫn! Anh cảnh sát cắn răng, nói khẽ với Lôi Đình, “Được rồi, nhìn một cái rồi quay lại ngay. Cho mọi người 10 phút.” Anh kéo dây cảnh giới lên cho ba người qua.

“Cảm ơn!” Lôi Đình gật đầu, dẫn bọn nhỏ chạy đi.

Hàn Trác Vũ lội nước đi đến bên con cá heo thứ ba, vừa định sờ đầu nó lại bị nhân viên cứu hộ nôn nóng đẩy ra, chất vấn, “Ai cho cháu tới đây? Mau về đi! Chúng tôi đang cứu giúp một sinh mạng, không phải du lịch ngắm cảnh!” Anh không hề có thiện cảm với du khách châu Á. Trước kia đã từng xảy ra chuyện cá heo mắc cạn, một nhóm người châu Á phát hiện ra cá heo hấp hối đầu tiên, lại không báo động, cũng không cứu giúp chúng, mà còn vây quanh chụp ảnh lưu niệm, hơn nữa còn ôm ấp, khiến cá heo sặc nước tử vong. Đúng là đám người máu lạnh!

“Là cảnh sát cho phép chúng tôi tới…” Lôi Đình ôm con kịp thời chạy tới, lặp lại lí do ban nãy.

Vẻ mặt mọi người hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng vẫn không kiên nhẫn thúc giục, “Vậy thì mau lên, chạm một cái rồi đi!” Bọn họ đã rất mệt mỏi rồi.

Lôi Sâm vuốt nhẹ đầu cá heo, mắt mở to nhìn.

Hàn Trác Vũ cảm thấy có đợt sóng truyền từ dây thần kinh đến lòng bàn tay, cậu nhẹ nhàng đặt tay lên đầu con cá heo đang hấp hối, miệng lẩm bẩm, “Đừng sợ, đừng sợ, sắp không sao rồi!”

Thiếu niên không có cảm xúc, nhưng ánh mắt còn ấm áp hơn nắng xuân, giọng ngọt ngào nói ngôn ngữ nước ngoài, nghe như khúc ca an hồn, dần dần xoa dịu nôn nóng trong lòng mọi người. Sau đó bọn họ ngạc nhiên phát hiện, cá heo vẫn giãy dụa đột nhiên yên tĩnh lại, phát ra tiếng kêu yếu ớt, như đang hòa âm với cậu.

Thiếu niên lại một lần nữa vuốt ve đầu cá heo, lại không ai thúc giục, tất cả đều chờ mong nhìn cậu.

“Xong rồi! Hệ thống dò đường của nó đã khôi phục!” Chừng năm sáu phút sau, 9527 nhẹ nhàng nói.

Hàn Trác Vũ thu tay lại, lui ra sau một bước nói, “Được rồi, mọi người thử buông nó ra đi ạ.”

Mấy người ma xui quỷ khiến buông tay, đợi đến khi kịp phản ứng định giữ lại thì cá heo đã tự bơi đi, nhanh chóng bơi tới khu nước sâu, sau đó nhảy thật cao lên khỏi mặt nước, phát ra tiếng kêu réo rắt, mặt biển phủ một tầng vàng hồng của ánh chiều tà, mang đến bao hy vọng cùng hạnh phúc.

“Oh my god, họ làm gì vậy?” Mấy tổ bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, sau đó phát hiện cá heo trong tay mình cũng bắt đầu dừng giãy dụa, phát ra tiếng kêu đáp lại.

“Mau buông tay, kia là thủ lĩnh của chúng nó!” Nhân viên cứu hộ đứng cạnh Hàn Trác Vũ hét lên.

Mọi người bán tín bán nghi buông tay, cá heo mắc cạn gần một giờ hất đuôi, lao ra biển sâu, bơi ra xa xong liền nhảy lên, con này nối tiếp con kia, tiếng nước rào rào vang lên không dứt, như thể đang nói lời cảm ơn, lại như tặng cho những người đã cứu chúng một màn trình diễn tuyệt vời.

Lôi Sâm ngồi trên tay bố, hai tay nhỏ bé vỗ đến đỏ bừng. Màn trình diễn tuyệt vời này khiến linh hồn bé cũng rung động.

“Anh Tiểu Vũ giỏi quá!” Bé nghiêng đầu hôn lên mặt thiếu niên.

“Cậu bé phương Đông, cháu tạo nên kì tích rồi!” Đợi cá heo đi xa, nhân viên cứu hộ lúc trước còn không kiên nhẫn, nay nở nụ cười rực rỡ, ôm chầm lấy Hàn Trác Vũ. Là lời an ủi tràn ngập yêu thương của thiếu niên cứu chữa đám cá heo! Anh tin chắc vào việc này!

“Ngại quá, chúng tôi phải về.” Lôi Đình kéo thiếu niên vào trong lòng, ôm lấy cậu đầy độc chiếm.

“Xin lỗi, tôi kích động quá! Anh đã lựa chọn người bạn đời rất xuất sắc! Cậu ấy rất đáng yêu! Đương nhiên, con hai người cũng rất đáng yêu!” Nhân viên cứu hộ nhún vai trêu ghẹo. Si mê và yêu thương dưới đáy mắt người đàn ông quả thật rất rõ.

“Đinh ~ Nhận được 200 điểm giá trị cảm ơn từ cá heo số 1”

“Đinh ~ Nhận được 200 điểm giá trị cảm ơn từ cá heo số 2”

“Đinh ~ Nhận được 200 điểm giá trị cảm ơn từ cá heo số 2”

“Đinh…”

“Đinh…”

Tiếng đinh đinh tắt hẳn, 9527 mới mỹ mãn đánh nấc một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc