LÔI PHONG HỆ THỐNG

Tạm biệt bố con nhà họ Lôi, Lôi Lệ Trân liếc An Quốc Nhân một cái. An Quốc Nhân hiểu ý, gọi con trai đang chuẩn bị lên phòng lại, “Tiểu Vũ, vừa rồi chú Lôi nói gì với con thế?”

Hàn Trác Vũ liếc ông một cái, tiếp tục lên tầng.

“Cái thằng này! Bố mày đang hỏi mày đấy!” An Quốc Nhân tức đến giơ chân, nhưng lại không làm gì con được. Một là con trai vốn tính như vậy, ông có giận đến mấy cũng không thể ép cậu phun ra một chữ; hai là kiêng dè Lôi Đình, giờ ông không dám đụng vào một sợi tóc của con trai. Có thể leo lên đến vị trí bí thư thành phố, An Quốc Nhân không phải người ngu, sự quan tâm của Lôi Đình dành cho con trai, ông cảm nhận được rất rõ.

“Đừng tức giận nữa, đợi lát bảo Minh Hoài đi hỏi. Hai anh em dễ nói chuyện hơn.” Lôi Lệ Trân ra hiệu cho con trai.

“Được rồi, nhưng mà chưa chắc con đã hỏi được đâu.” An Minh Hoài không tình nguyện lên tầng, gõ cửa phòng cả buổi mà chẳng thấy ai mở, tức giận quay về phòng mình. Nếu có thể, cậu ta thật muốn làm cho Hàn Trác Vũ biến mất vĩnh viễn!

Trong phòng, Hàn Trác Vũ đang làm bài tập, sau hơn một giờ tập trung, cậu đứng dậy rót cốc nước, đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

“Khung ảnh của tôi đâu?” Cậu lo lắng hỏi.

“Đồng, đồng chí Tiểu Chính đang cầm.” 9527 thật thà khai báo. Cái cảnh đồng chí Tiểu Chính lén lút giấu khung ảnh vào trong áo rất đáng yêu, nó thật sự không thể nào ngăn cản được!

Sắc mặt khó coi của Hàn Trác Vũ có chút giãn ra. Tấm ảnh đó chứa đựng ký ức hạnh phúc nhất đời cậu, là bảo vật quan trọng nhất của cậu. Nếu là người khác cầm, cậu nhất định sẽ luống cuống, phẫn nộ, sau đó nghĩ mọi cách lấy lại. Nhưng nếu là Tiểu Chính, cậu phát hiện mình không thể nào tức giận được, chỉ là có chút bất đắc dĩ.

Nghiêm mặt ngồi nghĩ một lát, thiếu niên lấy di động ra.

Con trai bị bắt cóc ở thủ đô, vậy nên Lôi Đình không dám dẫn bé về đó. Sau khi xin nghỉ dài hạn một tháng, anh nộp đơn lên doanh trại quân đội thành phố H xin một căn nhà ở tạm.

Căn nhà này có ba phòng ngủ một khách, nội thất hơi cũ, nhưng quét dọn rất sạch sẽ, đồ điện, đồ gia dụng đều đủ, ga giường và đệm chăn cũng đều là mới mua, xách vali vào là ở được luôn.

Lôi Đình kéo vali, thuận tay cầm luôn cả balo nhỏ của con trai.

Lôi Sâm vội vàng ôm chặt balo lùi ra sau hai bước, trong mắt toát ra đề phòng.

“Được rồi, con tự cầm. Tiểu Sâm trưởng thành rồi.” Lôi Đình cười nhẹ, nhanh chóng tìm được nhà mới, lấy chìa khóa ra mở.

“Phòng này là của con.” Sau khi vào cửa, Lôi Đình chỉ căn phòng nhỏ nhất nói, sau đó lại chỉ phòng bên cạnh, “Phòng này là của anh Tiểu Vũ, mai bố sẽ gọi người đến trang trí lại, như vậy anh Tiểu Vũ của con ở mới thoải mái.”

Lôi Sâm chạy vào trong phòng anh Tiểu Vũ, ngồi xuống giường không chịu đứng dậy, trong lòng vẫn ôm chặt balo nhỏ.

“Con muốn ngủ ở đây? Vậy được rồi. Bố đi thay quần áo, đợi lát dẫn con đi tắm.” Lôi Đình bất đắc dĩ cười cười, trở về phòng sắp xếp hành lý, thay quần áo.

Đợi bố đi xa, Lôi Sâm lúc này mới buông balo, từ ngăn nhỏ ở ngoài lấy một chiếc khung ảnh nho nhỏ ra, dùng tay vuốt ve. Tiếng mở cửa bỗng nhiên vang lên, bé bật dậy, nhanh chóng nhét khung ảnh xuống dưới gối, sau đó nghiêm mặt nhìn người đi tới.

Lôi Đình không hề nhận ra điều gì từ khuôn mặt ngơ ngác của con trai, xắn tay áo lên vào phòng tắm lấy nước, sau đó giúp con cởi quần áo tắm rửa. Lôi Sâm không giống những đứa trẻ khác khóc ầm ĩ hay nghịch nước bắn tung tóe. Bé chỉ yên lặng nghịch ngón tay của mình, mặc bố muốn làm gì thì làm.

Cũng chỉ có lúc này, Lôi Đình mới dám xoa đầu con trai. Nhưng anh không dám đụng tới cổ con, vì chỉ cần đụng nhẹ một cái, đứa bé sẽ run lên kịch liệt, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn mình. Mỗi lần như vậy, Lôi Đình gần như không thể nào đè nén được cơn giận trong lòng.

Xả hết bọt, lau khô người, sấy khô tóc, Lôi Đình mặc bộ áo ngủ hình gấu cho con, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, đắp chăn cho bé.

“Hôm nay chúng ta kể chuyện về hoàng tử đi.” Anh lấy một xấp truyện ra, chọn lựa một hồi rồi nói. Chắc chắn không ai tưởng tượng nổi, bảo mẫu tận chức tận trách này lại là tướng quân mạnh mẽ sát phạt quyết đoán của quân đội GZ.

Biểu cảm ngơ ngác của bé con rốt cuộc có chút cảm xúc, bé đẩy quyển truyện về hoàng tử màu sắc rực rỡ ra, chỉ một quyển truyện bìa nhìn khá trưởng thành. Bìa sách là một người đàn ông cao lớn, mặc quần áo bó sát màu xanh da trời cùng sịp đỏ, tay lóe lên tia sét.

Đây là lần đầu con trai chủ động biểu đạt mong muốn của bản thân, Lôi Đình cố kiềm chế cơn kích động trong lòng, mở trang sách ra, từ từ kể, “Ngày xửa ngày xưa, có một thành phố tên là…”

Hơn 10 phút sau, Lôi Sâm nhắm mắt lại. Lôi Đình dần dần hạ thấp giọng, cuối cùng cất sách, lẳng lặng nhìn con ngủ. Dường như cảm thấy ánh mắt của bố, Lôi Sâm xoay người, chừa cái gáy cho bố.

Lôi Đình mỉm cười xoa xoa đầu con, kéo lại chăn, nhẹ nhàng rời đi.

Vào phòng làm việc, anh gọi cho sĩ quan phụ tá, biết vẫn chưa bắt được bọn bắt cóc, anh lạnh lùng lấy điếu thuốc ra châm lửa, không chút kiêng dè bộc lộ toàn bộ cơn giận của mình. Khi điếu thuốc đã sắp cháy hết, điện thoại bỗng rung lên, có tin nhắn gửi tới.

‘Tiểu Vũ: Khung ảnh?’

Lôi Đình ngẩn người, lập tức dập điếu thuốc, lặng lẽ mở cửa phòng con trai.

Bé con run lên như bị điện giật, ngay lập tức nhét thứ gì đó xuống dưới gối, giả bộ ngủ. Nhưng lông mi đang không ngừng rung rung đã bán đứng bé.

Được lắm, giả bộ ngủ mà còn lừa được cả bố thân là lính trinh sát, lại còn học được lấy đồ của người khác! Lôi Đình lấy khung ảnh từ dưới gối ra, dở khóc dở cười nhìn con trai nhảy dựng lên giật lại.

Thuận thế trả khung ảnh lại cho con, Lôi Đình biết mình phải mắng con một trận, nói cho bé biết lấy đồ của người khác là không đúng, phải sửa! Nhưng anh không thể nói được lời nghiêm khắc nào, mà chỉ muốn cười thật to. Con trai cuối cùng cũng biết bộc lộ suy nghĩ, biết bướng bỉnh, biết giấu bố rồi… Trong lòng anh vui mừng vô cùng! So với việc con im lặng như búp bê không cảm xúc, anh tình nguyện nhìn con nghịch ngợm, gây chuyện, sau đó khóc về nhà tìm bố.

Bé con ôm chặt khung ảnh, chui vào trong chăn, chỉ chừa đôi mắt ở ngoài nhìn bố chằm chằm, đôi mắt vừa đen vừa to lộ ra sự bướng bỉnh cùng phòng bị. Không có anh trai, bé không dám ngủ!

“Ngày mai anh Tiểu Vũ đến, con phải xin lỗi anh Tiểu Vũ, biết chưa? Nếu không anh ấy sẽ không thích con nữa đâu. Tự ý lấy đồ của người khác là không đúng, anh Tiểu Vũ của con chẳng bao giờ làm vậy cả.” Lôi Đình định giáo dục con trai, nhìn thấy ánh mắt bé đã mềm mại trở lại, nhịn không được bóp nhẹ hai má mềm mềm của bé.

Bé con đã bọc thành quả cầu, không dễ di chuyển, chỉ có thể mặc bố nhéo má.

Lôi Đình cảm thấy mỹ mãn, thấp giọng nói, “Giờ con cứ cầm khung ảnh đi, dù sao ngày mai anh Tiểu Vũ của con cũng sẽ tới. Bố sẽ giải thích cho con.”

Nhà họ An.

‘Chú Lôi: Khung ảnh Tiểu Sâm đang cầm, mai sẽ trả lại cho cháu. Chú rất xin lỗi, chú sẽ giáo dục bé cẩn thận hơn.”

Đúng lúc đó, thông báo của hệ thống vang lên, “Đinh ~ Nhận được 30 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”

Hàn Trác Vũ đặt di động xuống, trong mắt tràn ngập hoang mang, “Tôi chẳng làm gì cả, vì sao chú Lôi cứ cho tôi giá trị cảm ơn mãi thế?”

“Có lẽ là vết thương trên người chưa lành ấy mà! Chính năng lượng của anh ta chảy ra ngoài thì càng tốt cho chúng ta chứ sao, nghĩ nhiều làm gì?” 9527 đang chơi CS, không yên lòng đáp lời. Dùng kỹ thuật cấp cao nghiền áo loài người gà mờ là một trong những sở thích mới của nó.

Hàn Trác Vũ cảm thấy có đạo lý, vứt bỏ nghi hoặc, lấy sách giáo khoa ra chuẩn bị bài.

Lôi Đình rất nhanh nhận được tin nhắn của thiếu niên, chỉ có hai chữ đơn giản ‘Không sao’, anh có thể tưởng tượng được khuôn mặt không biểu tình của cậu khi cầm điện thoại. Anh nhìn chằm chằm tin nhắn hồi lâu, một lát sau trên mặt toát ra vẻ uể oải, chậm rãi nằm xuống bên người con trai, nhìn bé con liên tục tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, sau đó cự tuyệt mình vỗ về an ủi, ôm ảnh thiếu niên mơ màng thiếp đi.

Cứ giày vò vài lần như vậy đến hừng đông, quầng mắt hai bố con đều thâm tím. Không thôi miên thì không ngủ được, mà thôi miên thì không tốt cho não bộ, Lôi Đình rất hi vọng thiếu niên có thể mang đến cảm giác an toàn cho con trai. Thay quần áo cho con trai đang biểu cảm đờ đẫn, tinh thần mệt mỏi, anh thấp giọng nói, “Được rồi, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt đi.”

Lôi Sâm đẩy cánh tay đang vươn ra muốn ôm mình của bố, cầm khung ảnh đi vào phòng tắm.

Lôi Đình nhíu mày, biểu cảm mỏi mệt. Trước đây, thỉnh thoảng con còn tiếp nhận sự thân cận của anh, đây là kết quả cố gắng bao ngày tháng của bác sĩ tâm lý. Vậy mà giờ, cánh cửa dẫn vào lòng con mãi mới mở được ra lại đóng chặt. Anh sợ con sẽ không tin tưởng bất kì ai nữa, triệt để từ chối thế giới này, không còn khả năng quay trở lại bình thường. Nhưng may mà Hàn Trác Vũ xuất hiện, cậu như ánh nắng ấm áp len lỏi qua tầng mây, khiến anh nhìn thấy hi vọng mới.

Nhà họ An.

“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”

“Đồng chí Đại Chính đúng là lúc nào cũng biết ơn kí chủ!”  9527 ngáp một cái, nói.

Hàn Trác Vũ sững sờ, sau đó mặt không biểu tình cầm bàn chải đánh răng.

Trong khu nhà quân đội.

Đợi cảm giác mệt mỏi giảm bớt, Lôi Đình đi vào phòng tắm rửa mặt cho con. Bóc bàn chải trẻ em mới mua, lấy kem đánh răng, anh cúi người nói, “Há mồm.” Anh nhớ rõ trước quản gia làm như vậy.

Lôi Sâm ngoan ngoãn ngửa đầu há mồm, nhìn thấy khung ảnh đặt trên giá bồn rửa mặt, như nhớ ra gì vội vàng ngậm miệng, đoạt lấy bàn chải, tự mình đánh răng.

Lôi Đình giật mình, lặng người hồi lâu mới thấp giọng hỏi, “Tiểu Sâm, con biết tự đánh răng rồi à? Ai dạy con?” Rõ ràng trước kia mình cùng quản gia đã dạy vô số lần mà vẫn không thành công.

Lôi Sâm kỳ thật đã sớm biết làm, bé chỉ là không muốn làm mà thôi. Không trả lời bố, bé trèo lên chiếc ghế nhỏ đặt cạnh bồn rửa mặt, nhổ hết bọt trong miệng rồi súc miệng sạch sẽ, sau đó cầm lấy khung ảnh, cẩn thận ôm vào lòng.

Lôi Đình cười nhẹ một tiếng. Đúng là ngơ người rồi, ngoài Hàn Trác Vũ ra còn ai vào đây nữa? Đứa bé kia thật là… Anh không cách nào dùng ngôn từ để diễn đạt tâm trạng cảm kích của mình.

“Đinh ~ Nhận được 20 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”

9527 không nói gì, nó đang nhanh nhẹn bật máy tính, đăng nhập vào tài khoản games của mình.

Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình lau mặt, thái độ tương đối bình tĩnh. Thông báo đinh đinh nhiều cũng quen rồi.

Lau mặt cho con xong, Lôi Đình gọi điện nhờ sĩ quan phụ tá mua đồ ăn sáng. Trong phòng bếp cái gì cũng có, nhưng đàn ông nhà họ Lôi từ trước tới nay tôn thờ quan điểm đàn ông tránh xa nhà bếp, lại thêm quanh năm suất tháng sống trong quân đội, đã quen ăn cơm tập thể ở căn tin, vậy nên anh chẳng biết nấu nướng gì, nhiều nhất chỉ là ngâm mì mà thôi.

Nhưng một đứa trẻ bốn tuổi có thể ăn nhiều mì sao? Đáp án nhất định là không rồi.

Trong lúc đợi đồ ăn sáng mang đến, Lôi Đình thử nói chuyện, chơi trò chơi cùng con, nhưng đều không thành công. Con mở balo nhỏ, lấy một đống cửu liên hoàn từ trong ra, tháo ra ghép lại, tháo ra ghép lại, động tác máy móc lặp đi lặp lại. Khung ảnh của thiếu niên đặt ở chỗ mà bé có thể dễ dàng lấy, chỉ ngước mắt là thấy.

Lôi Đình nhìn chằm chằm khung ảnh, nghiêm túc suy nghĩ có nên kiếm chiếc vòng đeo vào cổ con không. Có lẽ có thể chụp một bức ảnh chung của con và Hàn Trác Vũ rồi bỏ vào trong vòng cổ, tiện cho con mang theo bên người.

Nghĩ tới đây, anh lắc đầu bật cười.

Sĩ quan phụ tá Lục Bân ở ngay cạnh, nhanh chóng mang bữa sáng nóng hổi tới.

“Cùng ăn luôn đi.” Lôi Đình bảo.

“Nhị thiếu gia, đây là cháo gà hầm nấm của anh, đây mới là cháo bí đỏ cho Tiểu Sâm.” Thấy Lôi Đình đặt bát cháo thịt trước mặt Lôi Sâm, Lục Bân vội vàng nhắc nhở.

“Không việc gì, bé có thể…” Còn chưa dứt lời, con trai đã phun hết cháo trong miệng ra khắp bàn. Lôi Đình lấy giấy, luống cuống lau dọn, mày nhíu lại. Ngày hôm qua rõ ràng ăn ngon lành mà? Sao hôm nay…

Xoa xoa trán, anh cảm thấy đúng ra đêm qua mình phải đóng gói Hàn Trác Vũ lại rồi mang về luôn.

Một đêm và một buổi sáng chờ đợi là quá lâu đối với hai bố con đang vật lộn với nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc