"Cứ làm như bình thường đi, ta đã nói lần này ta cũng chỉ giống mọi người, đều là người thường đến tham gia vây săn thôi." Triệu Nhã Nhu lãnh đạm nói
"Này... Hay là Hoàng Thượng tự mình lên thì có ý nghĩa hơn, ta nghĩ mọi người cũng sẽ nghĩ như vậy." Quan to triều đình kia cũng không tiệp tục thủ tục như bình thường mà vẫn tiếp tục mời mọc Triệu Nhã Nhu qua.
Trừ bỏ giúp hắn thoát khỏi phiền toái ra thì kỳ thật cũng có thể vỗ mã thí của Triệu Nhã Nhu một chút.
"Đúng vậy, Nữ Hoàng xinh đẹp, người đến thì hay hơn a!"Người ở dưới nghe vậy cũng bắt đầu phụ họa, mà đây cũng là điều nội tâm họ muốn nhìn thấy, dù sao làm cho Nữ Hoàng tự mình chủ trì cũng làm cho đợt vây săn này càng trở nên quan trọng hơn, làm cho bọn họ càng có thể kiêu ngạo hơn.
Kiêu ngạo như thế nào? Còn không phải đi thải phòng rằng hoạt động vây săn mình tham gia là Nữ Hoàng bệ hạ đích thân chủ trì, hơn nữa cùng tham gia, đây là chuyện đáng tự hào khoe mẽ đến chùng nào?
"Vậy thì ta tới a!" Triệu Nhã Nhu vẫn bình thản như vậy, trực tiệp bước lên cái đài nho nhỏ kia, trước sự chú mục của mọi người, nàng nói bốn chữ —
"Vây săn bắt đầu!"Đơn giản sáng tỏ làm người ta có điểm không phản ứng kịp, một ít lời diễn thuyết như thường lệ của ngày trước cũng được tỉnh lược, tuy những lời này vốn cũng không nhiều, cao lắm là mấy phút đồng hồ thôi nhưng cái này cũng đơn giản quá đi.
Bất quá, sau khi ngây người một lúc, mọi người mới kịp phản ứng lại.
"Rống!"Tiếng hô động trời tuyên cáo hoạt động vây săn lần này đã chính thức bắt đầu, mà cái loại ngắn gọn rõ ràng này của Triệu Nhã Nhu cũng làm nhiều người rất tán thưởng, trong đó có cả thế bất lưỡng lập - Diệp Lãng.
"Không thể không nói, tuy rằng nữ nhân này biến thái nhưng làm việc lại rất rõ ràng.""Ừ, rất rõ ràng, bất động thanh sắc liền trực tiếp giết chết cha mình, còn tàn sát tất cả hoàng tộc làm cho ngôi vị hoàng đế của nàng không thể dao động được." Lãnh Huyết Ngũ gật đầu tán thành.
Hiện tại toàn bộ hoàng tộc của Tường Không Đế Quốc chỉ còn ba người, một là bản thân Triệu Nhã Nhu, hai người khác là Thất công chúa và Thất tâu.
Ai, dựa theo cách nói của Trung Quốc cổ đại thì hoàng tộc này đã tuyệt hậu...
Diệp Lãng nghĩ như vậy, hoàng tộc chỉ còn ba nữ tử này thì hương khói đã đoạn tuyệt rồi...
Bất quá đây là cách nói của Trung Quốc cố đại, trên đại lục này thì khác, nữ cũng có thể kế thừa hương khói, chẳng qua cũng phải tìm một người ở rể mới được.
Mà Nữ Hoàng Tường Không Đế Quốc tất nhiên sẽ tìm một người ở rể, nàng không có khả năng xuất giá ra ngoài, mà con rể này dường như là thân vương đế quốc thì phải.
"Đi thôi, nếu không đi sẽ bị người phát hiện."Nhìn Diệp Lãng còn đang ngần người, Lãnh Huyết Ngũ liền nhắc nhở vì lúc này những người khác cũng đã chạy rồi, sau tiếng hô kia cũng đã xuất phát về bãi săn.
Đương nhiên cũng không phải không ai có thái độ như Diệp Lãng, có một ít người sẽ chầm chậm đi tới, tỏ vẻ một loại thái độ là rất lạnh nhạt, lãnh đạm Có một từ rất văn nhã để hình dung nó là - trang sức bức.
(trang sức bức là làm ra vẻ ngưu bức, tức làm ra vẻ mình ghê gớm lắm vậy - DG)
Diệp Lãng cũng có thể ra vẻ một chút nhưng nếu rất nải bật thì hắn sẽ không làm bởi hắn luôn rất bận rộn.
Vì sao nói Diệp Lãng sẽ trở nên nổi bật? Rất đơn giản bởi những người ở đây đều là cưỡi ngựa, trong sân kỳ thật ai cũng cười ngựa cả trừ phi không có ngựa thôi.
Nhân tiện cũng nói luôn về cái tràng săn bắn này, kỳ thật vùng săn bắn rất lớn, lớn đến nỗi làm người ta khó tưởng tượng ra được, vây săn là một vùng núi, một vùng núi hình dạng không có quy tắc nào cả, dài nhất có khi đến năm trăm dặm, rộng ba trăm
Như vậy tương đương với một phần tư một hành tỉnh của đế quốc, có khi còn lớn hơn một ít tiểu vương quốc nữa.
Chuyện này cũng là chuyện đương nhiên, hoạt động vây săn này là việc trọng đại của toàn bộ đế quốc, nhân số tham gia rất đông, nếu chỉ là một tiểu địa phương thì sao dù để săn.
Truyện Tiên Hiệp Truyện FULLNhư thế thì chẳng khác nào so cướp đoạt, không phải so bản lĩnh săn thủ, như vậy sẽ đi ngược với tôn chỉ của hoạt động.
Hoạt động có một nội quy là không được cướp đoạt con mồi, đương nhiên là chỉ con mồi đã bị bắn hạ, nếu trùng hợp cùng gặp một con mồi thì chỉ có thể so đấu thực lực hoặc hợp tác bắt lấy.
Hoạt động vây săn này cũng không xa lạ với Diệp Lãng, trước kia hắn cũng từng tham gia rồi, còn đạt được vị trí xuất sắc nữa, bất quá lần đó hắn cũng không cần phải lấy cung tiễn qua, là Diệp Lam Vũ các nàng thu phục.
Lúc ấy Diệp Lãng là thành viên của một tiểu tả, có Diệp Lãng, còn có Diệp Lam Vũ Thất
công chúa, còn có vài nữ hài tù nữa, Diệp Lãng cũng không nhớ rõ là ai, chỉ nhớ Diệp Lam Vũ và Thất công chúa vì có điều quen thuộc thôi.
Lúc ấy nguyên nhân đạt được vị trí xuất sắc cũng không phải vì thành viên trong tổ mạnh mẽ đến đâu mà vì vận khí của đội ngũ quá mạnh mẽ, cơ hồ đến đâu cũng có con mồi, có thể nói là con mồi đều tự động đưa lên miệng vậy.
Săn thú thì thời gian mất nhiều nhất vào việc phát hiện con mồi, đây mới là mấu chốt nhất, mà tiểu tổ của Diệp Lãng lại không cần công đoạn này, muốn không thắng cũng khó.
Lúc đó cơ hồ tất cả mọi người đều cảm thán --
Ai, vận khí của Thập Tam thiếu gia quả nhiên là vô địch!
Trở lại chuyện chính, địa bàn lớn như vậy tất nhiên cần con ngựa làm phương tiện đi lại, làm thứ để đám quý tộc trang sức bức, tất nhiên sẽ có.
Mà Diệp Lãng không phải hắn không dùng nổi mà là hắn không biết cưỡi ngựa nên hắn chỉ có thể đi bộ, cũng vì thế mà hắn không thể xen lẫn trong đám người kia, tốt nhất là chạy theo bình dân trước.
Nếu để người ta phát hiện quý tộc như hắn lại không cưỡi ngựa thì nhất định sẽ làm người ta chú ý, thân một ít đoán rất có thể sẽ đoán ra hắn là một quý tộc mà khắp thiên hạ chỉ có một người không biết cưỡi ngựa, chính là tên bại gia tù kia.
Cho nên Diệp Lãng phải sớm đi vào vây săn tràng, nếu đã vào rồi thì tin rằng sẽ không còn ai chú ý hắn nữa.
Vây săn trảng lớn như vậy, sau khi xâm nhập có khi chỉ có mình mình, sẽ không gặp người khác. Với xác suất như vậy thì Diệp Lãng cảm thấy mình sẽ không trùng hợp hội ngộ đến Triệu Nhã Nhu.
Đương nhiên cũng vì vậy nên sau khi Diệp Lãng đi vào cũng không rời đi quá xa bởi hắn muốn đi theo Lý Nguyệt, nếu không thì hắn và Lý Nguyệt trên cơ bản sẽ không gặp nhau.
"Hy vọng ngươi không đi cùng nữ nhân biến thái kia, nếu không chúng ta cũng chỉ có thể định lại kế hoạch." Diệp Lãng ngồi trên một tảng đá nhò trên sườn núi, ở đó vừa hay có thể nhìn thấy đám người Lý Nguyệt cùng Triệu Nhã Nhu còn chưa đi vào vây săn tràng.
Diệp Lãng đang chờ đợi, đợi xem ý đồ của Lý Nguyệt, nếu đi cùng Triệu Nhã Nhu thì hắn sẽ buông tha cho lần hoạt động này, trực tiệp quay về thành nghỉ ngơi.
Bất quá may mà dường như Lý Nguyệt cũng không định đi cùng Triệu Nhã Nhu, mà Triệu Nhã Nhu cũng không giữ Lý Nguyệt lại bên mình, Lý Nguyệt quyết định sẽ như năm trước, một mình tìm một khu vực không ai để săn thủ.