"Ta sợ ngươi à? Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi rồi chờ phụ thân ta đuổi giết, hắn lại là đế quốc đệ nhất Kiếm Thánh, trên đại lục không có mấy ai là đối thủ của hắn..." Lý Hiền Đức lớn tiếng nói, kỳ thật những lời này cũng chỉ là biểu hiện sự khiếp đảm của hắn, hắn muốn Diệp Lãng nhận rõ hậu quả khi giết hắn.
"Phải không? Vậy ngươi cứ chờ xem!" Chùy thủ của Diệp Lãng đột nhiên nhanh hơn, trực tiếp đâm vào trái tim của Lý Hiền Đức.
"Ngươi... Ngươi thật sự giết ta... Ngươi... Vì sao..." Trên mặt Lý Hiền Đức lộ ra vẻ không thể tin được, đến chết hắn cũng không tin được Diệp Lãng thật sự giết mình, chẳng lẽ hắn không sợ Kiếm Thánh đuối giết.
"..." Lý Nguyệt cau mày, nàng không ngờ Diệp Lãng thật sự giết Lý Hiền Đức.
Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn"Vì sao? Rất đơn giàn, chính ngươi nói ta thử nên ta thử xem sau khi chết có thể mang lại phiền toái gì cho ta." Diệp Lãng mỉm cười trả lời.
Có đôi khi có một ít người không biết điều như vậy, cứ thách người khác động vào hắn, mà đến lúc bị động thật thì mặc kệ sau này có trả thù được hay không thì trước tiên cũng phải trả giá đắt đã.
Lần này Lý Hiền Đức trả giá đắt, cái giá của cả sinh mệnh!
về sau cho dù Kiếm Thánh có thể giết được Diệp Lãng thì sao? Lý Hiền Đức hắn đã chết, hắn vĩnh viễn đều không nhìn thấy được, huống chỉ Kiếm Thánh có thể giết được Diệp Lãng sao?
Tuy rằng Diệp Lãng không đánh lại Kiếm Thánh nhưng Kiếm Thánh cũng không thể bắt được Diệp Lãng, muốn giết chết Diệp Lãng là chuyện không tưởng.
Khi nghe đến lời giải thích của Diệp Lãng, Lý Hiền Đức càng thêm không thể sáng mắt, hiện tại hắn mới phát hiện mình ngu xuẩn cỡ nào, vì sao phải khích người ta giết mình, có ý nghĩa sao?
Nếu có thể quay lại thì nhất định hắn sẽ lựa chọn sớm chạy trốn một chút, không để ý cái gì mà tự tôn, không dây dưa với người không ấn lẽ thường như Diệp Lãng nữa.
Khi Lý Nguyệt nghe được câu trả lời của Diệp Lãng, nàng ngây người ra một chút, nàng cảm thấy người có thể nói cái loại lý do này hẳn là cùng một loại với tên bại gia từ của Diệp gia kia, chăng lẽ Fox công tử trước mặt này cũng là đồng loại với bại gia từ kia?
"Nếu sự tình đã đến mức này thì bây giờ phải nhanh chóng hủy thi diệt tích, đừng để lại phiền toái" Lý Nguyệt lắc đầu, nhắc nhở Diệp Lãng.
"Ừ!" Diệp Lãng đáp, sau đó hủy thi diệt tích.
Hắn có thể thử xem nhưng không có nghía là hắn nhất định phải chịu trận phiền toái này, có thể không bị phát hiện thì tốt nhất.
Rất nhanh Diệp Lãng đã chôn sạch thi thà sau đó hủy diệt tất cả dấu vết, dưới sự trợ giúp của Lãnh Huyết Ngũ, cho dù bị người ta biết nơi này cũng không phát hiện được vấn đề gì.
Mà lần này Lý Hiền Đức tiến hành rất bí mật, tất cả mọi người chỉ biết hắn đến vây săn, cũng không biết hắn đi tìm Lý Nguyệt, đây là vì hắn không muốn cho người khác biết.
Đó cũng là chỗ buồn cười nhất, tự bản thân hắn đã hoàn toàn che lấp cái chết của mình, cũng làm cho không ai có thể phát hiện ra vấn đề, sau đấy mọi người chỉ cho là hắn mất tích, cho dù hoài nghi đã chết cũng không liên hệ đến Lý Nguyệt.
Mà Diệp Lãng cùng Lý Nguyệt, vì lần chiến đấu này chỉ có thể suốt đêm rời đi, hai người cũng không muốn qua đêm ở đây, coi như săn đêm.
"Lý Nguyệt, trên người của ngươi có cái gì để bọn hắn có thể tìm đến được đây?" Sau khi rời khỏi, Diệp Lãng có điểm kỳ quái hỏi, hắn có thể khẳng định không ai đi theo mình, nếu có thì nhất định Lãnh Huyết Ngũ đã sớm để ý.
Cho nên trên người Lý Nguyệt nhất định có thứ gì đó theo dõi.
"Hiện tại trên người ta không có gì cả, chỉ có Thiên Cơ Giáp, bất quá... có thể là... con ngựa này..." Lý Nguyệt vỗ vỗ tọa kỵ, trên người nàng không thể có nhưng ngựa thì dễ bị động tay động chân hơn.
"Ta xem thừ!" Diệp Lãng bắt đầu điều tra, rất nhanh đã tìm được nơi phát ra vấn đề, hóa ra là trong yên ngựa có một món đồ chơi nhỏ, là một loại đồ chơi dùng để truy tung.
Nhưng loại đồ chơi nhỏ này rất đắt tiền, xem ra vì ngày hôm nay mà Lý Hiền Đức trả giá không ít.
Diệp Lãng cũng không thèm nhìn tới, tùy tay ném vào khe núi, mà lấy trình độ luyện kim thuật của hắn, lại cẩn thận tìm thêm, một lần thì khẳng định đã không còn vật như thế nữa.
"Ê, vừa rồi ngươi có thấy không?" Sau khi trầm mặc một lúc, Lý Nguyệt có điểm ngượng ngùng hỏi.
"Thấy chứ!" Diệp Lãng nhìn phía trước trả lời.
"Cái gì?" Lý Nguyệt có điểm e thẹn nói, mà rất nhanh nàng đã phát hiện chuyện mà Diệp Lãng nói tựa hồ không cùng chủ đề với nàng.
"Con mồi lỏn như vậy sao ta không thấy được, chờ, ta chỉ dùng một mũi tên đã dù bắn chết nó!" Diệp Lãng giương cung bắn tên, bắn chết một con dã thú.
"..." Lý Nguyệt trầm mặc, thấy Diệp Lãng chạy tới thu thập con mồi, nàng rất muốn một cước đá bay hắn.
"Ê, ngươi nghiêm túc chút được không, rốt cuộc ngươi có thấy hay không?" Lý Nguyệt chờ Diệp Lãng trở về, tiệp tục hỏi.
"Cái gì mà thấy hay không, ngươi đang nói gì đấy?" Diệp Lãng bị Lý Nguyệt biến thành mơ hồ.
"Nãy ngươi ném một khối bùn vào làm lều trại bị xốc lên, ngươi thấy cái gì?" Mặt Lý Nguyệt đỏ lên, ngượng ngùng làm nàng đẹp hơn, tất nhiên là nếu có người chú ý.
"Khối bùn? A, đồ ăn khuya của ta, quên mất... May mà còn..." Khi Diệp Lãng nghe đến khối bùn mới phát hiện món gà ăn mày của mình vẫn chưa được xơi.
Vì thế hắn tìm khối bùn bị bỏ vào trong giới chỉ, may mà khi nãy hắn không ném một bên, nếu không thật sự quên rồi, mà sau khi hắn lấy ra thì phát hiện khối bùn đã nứt sẵn.
Nói nhảm, không nứt mới lạ, vừa rồi ngươi dùng thứ này ném hai người...
Gõ đi lợp bùn ở ngoài, món thịt gà thơm nộn xuất hiện trước mặt Diệp Lãng, mùi thơm mê người làm người ta thèm, ăn, Diệp Lãng rất không khách khí cắn một cái chân gà.
Mà khi Diệp Lãng đang muốn bỏ chân gà vào miệng, một tiếng thét chói tai vang lên trong núi, cũng không phải khu phụ cận mà chính ở bên cạnh Diệp Lãng.
"Ford * Fox!" Lý Nguyệt nổi giận, mình đã hỏi vài lần rồi mà người này vẫn cứ coi nhẹ, hoàn toàn không để mình trong lòng.
"A? Gọi ta?" Diệp Lãng sửng sốt một chút, sau đấy mới kịp phản ứng là gọi mình.
Nhìn thấy biểu tình của Diệp Lãng, Lý Nguyệt càng tức giận hơn:
"Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có nhìn thấy thân thể của ta không?""Có chứ, ta thấy hết mà!" Diệp Lãng vốn đang không muốn trả lời, tròi tối như vậy, hơn nữa góc độ từ hắn đến Lý Nguyệt làm hắn không nhìn được nhiều, nhiều nhất là một ít da thịt mà thôi.
Bất quá lúc ấy Lý Nguyệt cũng không lộ ra bao nhiêu cả cho nên thấy hết cũng chẳng
sao.
Diệp Lãng nói như vậy kỳ thật vì hắn cảm thấy nếu làm vậy thì chẳng phải tỏ vẻ quan hệ của mình và Lý Nguyệt lại tiến thêm một bước sao? Đến lúc đó có thể trực tiếp biến thành quan hệ yêu đương.
"Ngươi... Ngươi..." Lý Nguyệt ngươi nửa ngày cũng không nói thêm gì được nữa, hỏi ra thì sao? Bắt hắn làm gì đây?