LUYỆN KIM CUỒNG TRIỀU


"Dựa vào, Diệp Lãng, ngươi như vậy cũng quá vô sỉ đi, Lam Vũ tiểu thư sao có thể xem như vũ khí được? Làm sao ngươi có thể sử dụng được nàng?" Đám ngươi kia bắt đầu phản đối mãnh liệt, cũng khiển trách hành vi vô sỉ của Diệp Lãng.

"Với ta mà nói, tỷ tỷ của ta là vũ khí cực mạnh, ta không dùng nàng thì dùng cái gì?" Diệp Lãng cười nói: "Có ai quy định vũ khí nhất định là vật chết không? Tỷ, bọn họ muốn khi dễ ta, mau xử lý bọn họ!"

"Đã biết, ngươi cứ ở đấy chờ xem! Các ngươi chết chắc rồi!" Diệp Lam Vũ xoa tay nói, vừa rồi nàng còn không tìm ra lý do động thủ, bây giờ đã có rồi, tuy lý do này có vẻ có chút vấn đề, bất quá nàng cũng không quan tâm. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Uy uy, hai tỷ đệ các ngươi không thể như vậy a... Dựa vào, chạy mau..." Đám người kia nhìn thấy Diệp Lam Vũ như vậy đã bắt đầu chạy trốn, bây giờ nói lý do gì cũng là thừa rồi.

Ai cũng biết tình huống hiện tại Diệp Lam Vũ sẽ bất chấp tất cả, đánh bại bọn hắn trước rồi tính.

Hai tỷ đệ này, ngàn vạn lần không nên dùng lẽ thường để phán đoán...

Khi đáp người kia trở thành khắc băng, toàn bộ hiện trường, kể cả nhóm "khắc băng" đều gào thét trong nội tâm như vậy, về sau cũng cảnh giác hơn.

Bây giờ mọi người đều hiểu được vì sao Diệp Lãng đáp ứng trận quyết đấu này, hắn căn bản là chưa tính toán tự mình lên đánh, ngay từ đầu hắn đã định bắt tỷ tỷ mình lên giải quyết thay rồi.

Mà lý do này, phỏng chừng toàn bộ thế giới cũng chỉ mình hắn nói được, hơn nữa nói thực tự nhiên như vậy.

"Tỷ, xong rồi, chúng ta về nhà thôi!"

Lúc này Diệp Lãng mới đứng lên, sau đó đi ra ngoài, không thèm chú ý đến ánh mắt kinh dị của mọi người, đương nhiên, hắn luôn luôn là như vậy, cho dù gặp chuyện lớn hơn nữa cũng thế.

"Các ngươi không ai được cứu bọn họ, nếu không, nói lầm bầm!" Diệp Lam Vũ lưu lại một câu, cảnh cáo những người muốn giải cứu những "khắc băng nhân" này.

"..."

Ngàn vạn lần không nên đắc tội hai tỷ đệ này, một cái là ngốc tử, một cái là người điên, đây tuyệt đối là một tổ hợp đáng sợ!!

"Chờ, chờ ta, ta..." Thất công chúa lắc đầu, sau đó liền đuổi theo, bất quá nàng chưa nói xong đã có một vài người bất ngờ xuất hiện.

"Diệp Lãng công tử, công chúa điện hạ, Hoàng Thượng cho gọi các ngươi vào cung một chuyến!" Một vị hoàng gia thị vệ nhìn rất quen đột nhiên xuất hiện, ngăn trở đường đi của Diệp Lãng.

Diệp Lãng không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp trả lời: "Hôm nay không rảnh... A, sao lại đánh ta?"

"Ngu ngốc, phụ hoàng gọi chúng ta đi, cho dù ngươi không rảnh cũng phải đi!" Thất công chúa tức giận nói, thanh âm rất nhỏ, hơn nữa là dán ngay lỗ tai Diệp Lãng nói.

"Hôm nay ta không muốn đi a..." Diệp Lãng vẫn bảo trì quyết định của mình.

"Không muốn cũng phải đi, hắn không chỉ là cha ta mà còn là vua của một nước, hiểu không? Đi, đi cùng với ta." Thất công chúa nhẹ nhàng nói, cũng lôi kéo Diệp Lãng đi.

"Ừ, vậy được rồi!" Diệp Lãng cũng không có phản đối, đi theo Thất công chúa vào hoàng cung.

Diệp Lam Vũ mặc dù đôi khi sẽ điên điên, bất quá gặp chuyện lớn nàng vẫn xử lý tốt, lần này cho dù Thất công chúa không nói nàng cũng sẽ bảo Diệp Lãng đi.

Đương nhiên, vô luận là tình huống nào đi nữa nàng cũng đi theo Diệp Lãng, mặc kệ Hoàng Đế có gọi nàng hay không, cho dù chỉ rõ bảo nàng không đi nàng cũng sẽ theo Diệp Lãng tới!

Nhưng mà có chuyện gì mà phải tìm cả Diệp Lãng và Thất công chúa cùng đi, bình thường cho dù tìm Diệp Lãng cũng chỉ tìm một mình thôi, hơn nữa cũng không nhiều, bình thường cũng toàn truyền lời đến Diệp gia chứ không trực tiếp như vậy.

Bởi vậy, chuyện này có điểm kỳ quái, bất quá ba người không ai để ý, đơn giản là đối với bọn họ mà nói, hoàng cung và nhà mình không khác nhau là bao, gặp Hoàng Đế với gặp người thân cũng không khác biệt là mấy, Thất công chúa thì càng không phải nói.

Khi ba người Diệp Lãng đến hoàng cung liền trực tiếp bị mang đến đại điện, hơn nữa Hoàng Đế và vai tay đại thần cầm quyền to chức lớn đều ở đây, có thể nói là toàn bộ trung tâm đế quốc đều tập trung lại, lúc này nếu có người hủy diệt được chỗ này thì chắc chắn rằng Tường Không Đế Quốc sẽ hỗn loạn mất.

Khi ba người vừa tiến vào, tất cả mọi người đều nhìn về Diệp Lãng, mà ánh mắt mọi người đều khác nhau, có bất đắc dĩ, có thưởng thức, có chán ghét vân vân.

Mà hết thảy mấy cái này Diệp Lãng đều không nhận ra, thậm chí không nhìn mọi người, trực tiếp nói với Hoàng Đế một câu, một câu hỏi thực bình thường --

"Hoàng Thượng, tìm ra làm gì?"

Nhìn thấy Diệp Lãng như vậy, trong lòng Hoàng Đế có chút bất bình hành: "Tiểu tử ngươi cứ tưng tửng như vậy, thật muốn kéo ngươi ra ngoài đánh một chút... Nói giỡn, nói giỡn thôi, hai tiểu nha đầu các ngươi không cần trừng mắt ta như vậy!" Lúc này, ánh mắt Diệp Lam Vũ và Thất công chúa nhìn Hoàng Đế thực không chút thiện ý!

"Nói chuyện nghiêm chỉnh, Diệp Lãng, hôm nay ta tìm ngươi chỉ có một lý do -- tiểu tử ngươi lập tức ra một đề mục cho bọn hắn giùm ta!" Khi Hoàng Đề nói đến phần sau, vẻ mặt rất khó chịu.

"?? Cái gì?" Diệp Lãng hoàn toàn không hiểu Hoàng Đế đang nói cái gì, cái gì mà ra một đề mục?"

"
Ngươi hẳn là không quên ngươi giúp Ngũ nha đầu... cũng chính là người trong lòng của Thất ca ngươi giải quyết một nan đề chứ, chuyện này ngươi sẽ không quên a." Hoàng Đế nhìn thấy biểu tình của Diệp Lãng liền hiểu được hắn không biết mình đang nói cái gì.

"
Nhớ rõ, sao vậy?" Diệp Lãng gật gật đầu hỏi.

"
Vậy ngươi có nhớ rõ ngươi cũng giúp lão bà ngươi hoàn thành nan đề chứ." Hoàng Đế tiếp tục nói.

"
Đúng vậy, chẳng lẽ không được sao?" Diệp Lãng có điểm mê hoặc hỏi.

"
Được thì được đấy, vốn cũng không có vấn đề gì, nhưng vấn đề ở chỗ ngươi đều giải quyết hết nan đề của tất cả mọi người!" Hoàng Đế có chút bất đắc dĩ nói.

Sau chuyện Thất tẩu tương lai, lại Thất công chúa, cơ hồ tất cả vương tử công chúa đều tìm Diệp Lãng nhờ giải quyết nan đề, mà Diệp Lãng cũng giải quyết không còn một mống!

Điều này làm cho rất nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn, tuy rằng bọn họ cũng đến nhờ Diệp Lãng đấy, nhưng chỉ mang thái độ thử mà thôi, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ đến Diệp Lãng thật sự giải quyết được nan đề của mình, hơn nữa là toàn bộ!

Mà thủ pháp giải quyết vấn đề của Diệp Lãng cũng là thiên kì bách quái, bất cứ ai cũng không thể nghĩ ra được, cái này làm cho người ta kinh ngạc hơn!!

Chuyện này cũng cho mọi người biết luyện kim thuật sĩ Diệp Lãng này quả thực tính là một thiên tài...

"Như vậy không phải càng tốt sao?" Diệp Lãng có chút không rõ hỏi.

"
Phanh!" Hoàng Đế trực tiếp gõ Diệp Lãng một cái, sau đó lớn tiếng quát: "Tốt cái gì, ngươi làm như vậy chẳng khác nào phế hết đề mục của ta, mục tiêu lần này cũng không đạt được!"

"
Như vậy à, vậy người cứ ra lại nan đề khác đi, lần này ta sẽ không giúp ai cả!" Diệp Lãng có chút ngượng ngùng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc