MANH MANH CHỌC TỨC KHIẾN ANH YÊU


“! Không phải chú đang vừa tát cháu một bạt tay rồi lại đưa cháu một quả ngọt đó chứ?”
Người tốt toàn để chú làm, nhưng người chịu thiệt luôn là cháu…
Trong một khoảng thời gian ngắn phải tiếp nhận quá nhiều thông tin, Tô Tiểu Manh cảm thấy đống đồ ăn cô nuốt vào khi nãy đang lăn lộn ở trong bụng khiến đầu óc cô choáng váng một hồi.

Cũng không biết cô đã im lặng bao nhiêu lâu mới lên tiếng gọi anh: “Chú…”
“! Ừm.

”.

||||| Truyện đề cử: Nuông Chiều Riêng Em |||||
Cô ngẩng đầu lên, chéo hai tay thành hình chữ thập rồi nhìn anh cầu xin: “Cháu không cần chú bồi thường cái gì cả, chúng ta cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì có được không?”
“! ” Ân Thời Tu cứ nghĩ bản thân anh đã nghe lầm.


“Chú, chú nghĩ lại đi, lúc đó chú không dùng tới não mà toàn dùng th@n dưới thôi, cháu lại say bí tỉ nên chẳng nhớ mùi vị gì cả, chúng ta cứ bỏ qua chuyện này đi được không?”
“! ”
Gương mặt nhỏ của Tô Tiểu manh ngượng ngùng, cô dùng đôi mắt cực to chăm chú nhìn anh.

“Đó là lần đầu tiên của em…”
Nói tào lao! Chuyện này không cần chú phải nhắc lại đâu ông chú ơi! Cháu có thể không biết đó là lần đầu tiên của cháu sao?
“Bây giờ là thời đại gì rồi? Chuyện này cũng không khiến người ta mất mạng được, nếu như tính toán chi li lẽ nào bắt chú phải cưới cháu sao? Chuyện này không thực tế!”
Tô Tiểu Manh nói thì nói như vậy, nhưng đó thực sự là lần đầu tiên của cô đó, cô không tiếc nuối không đau lòng là giả! Nhưng so với chuyện này, cô chỉ là một cái cây con, còn anh lại là một lão yêu quái ngàn năm, không lẽ giữa hai người họ còn có kết quả hay sao?
“Sao lại không thực tế chứ?” Lúc Ân Thời Tu hỏi câu này, bản thân anh cũng giật mình.

“Hả? Không phải chú muốn cưới cháu thật đó chứ?” Tô Tiểu Manh chớp chớp mắt, sau đó cô nhanh chóng quơ tay lung tung: “Không được không được đâu nha, chú ơi tuổi của chú lớn quá rồi! Lớn hơn cháu một con giáp luôn đó! Vả lại chú cũng không phải kiểu cháu thích mà!”
“! ”
Tại sao Ân Thời Tu lại cảm thấy có một ngọn lửa không tên bùng lên từ tận đáy lòng mình vậy?
“Chú, hay là cứ như vậy đi có được không? Cháu uống say rồi nên cháu không biết gì hết, còn chú là một người đàn ông, dù sao đàn ông đều dùng nửa th@n dưới để suy nghĩ vấn đề mà, cháu hiểu hết!”
“! ” Ngọn lửa không tên trong lòng của Ân Thời Tu càng cháy càng lớn.

“Cháu cũng biết những hành động khi say của mình, cũng có khi là cháu quyến rũ chú thật, bởi vậy nên cũng không trách chú hết được… Ngày mai chú bay thẳng đến nước Anh rồi thì chúng ta cứ bỏ qua chuyện này đi được không?”
“! ” Kết quả này nằm ngoài sự dự đoán của Ân Thời Tu.

Trái tim của Tô Tiểu Manh có thể lớn hơn tí nữa được không?
“Chú?” Tô Tiểu Manh thấy anh cứ nhìn cô chằm chằm, cô lấy tay quơ quơ trước mặt anh.

Tuy nói chuyện Ân Thời Tu ngủ với cô chẳng khác gì xuống mười tám tầng địa ngục, nhưng anh thành thật như vậy, thành thật như cô lúc gây chuyện vậy, cái anh mong muốn chẳng qua chỉ là một sự tha thứ mà thôi.

… Huống hồ gì chuyện như này còn có thể tính toán được hay sao? Cô ngủ với anh loại? Hay lấy một khoản tiền lớn coi như bồi thường?

Tự cô uống say đi vào phòng của người ta, ngủ trên giường của người ta còn mặc đồ ngủ của người ta…
Chuyện cũng đã xảy ra rồi, Tô Tiểu Manh chỉ mong có thể mau chóng quên đi thôi!
Ân Thời Tu móc một tấm danh thiếp trừ trong túi ra: “Trên tấm danh thiếp này có số điện thoại của tôi, nếu như có ngày nào em thấy hối hận thì hãy gọi điện thoại cho tôi.


“Không, không cần…” Tô Tiểu Manh còn chưa nói xong thì tấm danh thiếp đã bị nhét vào tay cô.

“Vậy… được thôi.


Ân Thời Tu hít một hơi thật sâu, cuối cùng anh cũng mắc nợ cô gái ở trước mắt một cái gì đó.

“Tôi đưa em về.


“Chú, không phiền chú nữa, từ đây đi bộ về trường học chỉ mất một phút thôi.


Cháu đi trước nhé!”
Xin chú nhanh chóng bay đến nước Anh đi, sau này vĩnh viễn đừng để cháu thấy mặt chú nữa, ai di đà phật!
Ân Thời Tu còn chưa kịp trả lời thì Tô Tiểu Manh đã quay người đi vào đám người đi về phía cổng ra.

Rõ ràng bóng dáng đó đã trở nên cô đơn hơn nhiều so với lúc đến đây, sức sống cũng đã bị rút cạn.

Ân Thời Tu đứng im tại chỗ nhìn một lúc lâu, trong phút chốc trong lòng anh cảm thấy vô cùng phức tạp: bất lực, có lỗi, áy náy, buồn rầu… và cũng đau lòng.

Lúc anh định không nhìn nữa thì đã thấp thoáng nhìn thấy Tô Tiểu Manh tiện tay vứt thứ gì đó vào thùng rác…
Thế là cảm giác phức tạp đã tan biến đi, ngọn lửa không tên từ từ lụi tàn của anh đột nhiên lại cháy “phừng” lên!
Đó chính là danh thiếp của anh.

.


Bình luận

Truyện đang đọc