MANH MANH CHỌC TỨC KHIẾN ANH YÊU


“Vậy ngày mai gặp? Dạ..

được vậy tối mai gặp.”
Ân Mộng cúp điện thoại, vừa chuẩn bị đi thu dọn đồ đạc cho Tô Tiểu Manh thì Nhâm Ý Hiên lại gọi điện thoại đến.
Quả nhiên, Tô Tiểu Manh phải nằm viện theo dõi.
“Được thôi, tí nữa mình sẽ lái xe đến, cậu nhắn số phòng bệnh cho mình nhé.”
“Ừm, làm phiền cậu rồi.”
“Trời ơi! Đại thần Nhâm, cậu nói vậy là có ý gì chứ… làm phiền cậu rồi hả?”
Lúc ở cạnh Tô Tiểu Manh, tinh thần của Ân Mộng có hơi thô lỗ, nhưng dòng máu nhà họ Ân là như thế, sự thông minh lanh lợi mới là bản chất thật sự của họ.
Chỉ với một câu nói mà Ân Mộng đã thấy được cánh cửa sổ giấy giữa hai người bọn họ đã được phá vỡ rồi.
Nhâm Ý Hiên ở đầu dây bên kia tựa lưng vào tường, anh ta khẽ cong môi, không hề che giấu nỗi vui sướng của mình: “Không, là mình làm phiền cậu.”
“Xì!”

Ân Mộng hít một hơi sâu sau đó bật cười: “Mình cúp máy đây, tí nữa gặp.”
Nhâm Ý Hiên và Tô Tiểu Manh ở bên nhau gần như đã là chuyện thuận theo tự nhiên nhất rồi.

Ngoài miệng Tô Tiểu Manh cứ nói hai người họ không phải mối quan hệ đó, ngoài miệng thì nói là ghét Nhâm Ý Hiên chết đi được, nhưng sự dựa dẫm sự khao khát mà cô dành cho anh ta rõ ràng như thế.
Chỉ có điều hai người họ đều không phải là người thẳng thắn…
Ân Mộng rất tò mò xem hai người họ ai là người mở lời trước!
Bởi vậy sau khi đến bệnh viện, thấy Nhâm Ý Hiên đang đứng ở cửa thì phản ứng đầu tiên của Ân Mộng chính là ghé sát lại gần: “Nói thật đi, là cậu hay là Tiểu Manh? Hả?”
Cô ta đang tò mò nhiều chuyện, nhưng vừa hỏi xong cô ta liền phát hiện biểu cảm trên mặt Nhâm Ý Hiên có gì đó không đúng.
Có biểu cảm như thế này ở bệnh viện không phải là dự đoán tốt lành gì.

Hình như cốt truyện của phim tình yêu, phim ngôn tình, tiểu thuyết đã đi vào cuộc sống hiện thực.
“Nhâm Ý Hiên?”
Cô ta lại lên tiếng gọi anh ta.

Nhâm Ý Hiên nghiêng đầu nhìn cô ta, ánh mắt này có lẽ cả đời này Ân Mộng cũng không quên được, một người con trai trẻ tuổi đắc ý tự tin như thế, nhưng sâu trong đôi mắt anh ta lúc này lại đang đè nén một cảm giác vô cùng đau đớn.
Sự bàng hoàng, khó tin và hoảng hốt đan xen với nỗi đau khổ của anh ta.
“Nhâm Ý Hiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Cậu đừng không nói gì chứ!”
Sự im lặng của anh ta khiến Ân Mộng giật mình.
Nghĩ đến tình hình sức khỏe gần đây của Tô Tiểu Manh, trong phút chốc, có rất nhiều giả tưởng lóe lên trong đầu của Ân Mộng, mỗi một giả tưởng đều khiến cô ta hoảng loạn.
“Tiểu Manh… bị sao vậy?”
Nhâm Ý Hiên cứ nhìn chằm chằm Ân Mộng như thế, trước khi Ân Mộng đến đây, sau khi lấy được giấy xét nghiệm thì anh ta cứ đứng im ở đây như vậy như một pho tượng.
“Cậu là bạn trai của cô ấy sao?...!Bạn gái cậu có thai rồi, có lẽ khoảng bốn mươi ngày.

Vốn dĩ có thai thì sức miễn dịch của phụ nữ sẽ bị suy giảm, càng không được uống thuốc lung tung, sao hai người không đến bệnh viện sớm một chút vậy? Đúng là làm bừa mà, lỡ như lây bệnh viêm phổi có biết nguy hiểm đến chừng nào hay không? Bây giờ tình hình cô ấy phải ở lại viện để theo dõi, cậu đi làm thủ tục nhập viện đi…”
Những điều mà y tá nói sau đó anh ta vẫn còn nghe thấy, chỉ có điều hai chữ “có thai” đã chém một nhát dao vào đầu anh ta, cảm giác chấn động đó đã rơi thẳng xuống tận đáy lòng.
“Nhâm Ý Hiên!” Ân Mộng quơ tay vỗ thật mạnh vào người Nhâm Ý Hiên!.

Đọc‎ ????????????yện‎ ????ại‎ {‎ ????????U????????????U‎ YỆN﹒????n‎ }
“...Không có gì, bị cảm có hơi nặng chút, phải nằm viện để theo dõi.” Nhâm Ý Hiên hít một hơi thật sâu, sau đó âm thầm nhét tờ giấy xét nghiệm vào túi, sau khi bình tĩnh nói xong thì anh ta cầm lấy cái túi Ân Mộng đang xách trong tay.
“Phải đến đây một chuyến cực cho cậu rồi, mau quay về ngủ đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc