MANH MANH CHỌC TỨC KHIẾN ANH YÊU


Tô Tiểu Manh nhìn Ân Thời Tu với vẻ mặt hoang mang.
Chẳng lẽ đây là thế giới người lớn thực sự sao? Cho dù hai người có quan hệ, cũng có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, cho dù hai người vốn dĩ không có liên quan gì đến nhau.
"Dừng lại, cháu không đi."
Tô Tiểu Manh cầm khóa cửa, nói chắc nịch.

Ân Thời Tu lão yêu ngàn năm, da dày như tường thành, cho nên không biết xấu hổ cũng không có khúc mắc gì, nhưng cô không thể!
Ân Thời Tu liếc cô một cái: "Không phải em muốn nghỉ ngơi sớm sao? Đường về trường không biết sẽ bị tắc tới khi nào.

Em cũng rất quen thuộc với chỗ của tôi, trước đây không phải em hay đi với Mộng Mộng sao?"
"Lúc đó cháu không biết..." chú là cầm thú!
Lời nói đã đến miệng rồi nuốt xuống.
"Không biết cái gì?"
"Không biết chú...!sẽ trở về."

"Nói đến cùng, em vẫn sợ tôi."
"Cháu...!cháu không sợ..." Tô Tiểu Manh vốn là người thích thể diện, nhưng từ "không sợ" thật sự không có chút tự tin nào.
"Tôi biết em đang lo lắng điều gì..." Đôi môi mỏng của Ân Thời Tu khẽ cong lên liếc nhìn cô: "Thật ra...!em thực sự cũng không hợp khẩu vị của tôi.

Vậy nên đừng lo lắng, tôi sẽ không ăn em đâu."
...!Câu này nghĩa là gì?
Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Manh nhìn thấy một người không biết xấu hổ như thế!
Sẽ không ăn cô? Vậy người lúc đó ăn cô chẳng lẽ là heo à? Đã thế được hời còn khoe mẽ.
"Tôi không đi! Tôi đã nói là sẽ không đi! Nếu chú không dừng lại, tôi sẽ nhảy xuống xe."
Tô Tiểu Manh đã nới lỏng dây an toàn.
Ân Thời Tu cũng không quá coi trọng chuyện này, cửa xe vừa đóng lại thì cửa sẽ tự động khóa lại, trừ khi cô có thể tháo dỡ cửa ra, nếu không đừng hòng mở được cửa.

Tuy nhiên, khi một cơn gió lạnh và tuyết lao thẳng về phía anh từ bên phải, Ân Thời Tu thực sự kinh hãi.
Cửa ở ghế phó lái lại không khóa.

Ân Thời Tu nắm lấy cánh tay Tô Tiểu Manh, lớn tiếng quát: "Đừng quậy! Đóng cửa lại!"
Tô Tiểu Manh cũng không ngờ mình thật sự có thể mở được cửa xe, sau khi kinh ngạc 0,1 giây thì cô thật sự có ý định nhảy xuống xe, nhưng chưa kịp thực hiện thì đã bị tóm gọn rồi.
Lái xe trong đêm tuyết rơi không an toàn, bị Tô Tiểu Manh náo loạn như vậy, Ân Thời Tu không có lựa chọn nào khác ngoài vội vàng đậu xe vào lề đường.
Tay anh kéo cánh tay Tô Tiểu Manh: "Chơi vui không?"
"Cháu không chơi, cháu đã bảo chú dừng xe rồi..."
"Em là con nít không hiểu chuyện à? Tình hình giao thông xấu như thế nào em không nhìn thấy à? Không phải em không thèm để ý đến chuyện đêm đó sao? Không thèm để ý thì em sợ cái gì?"
"Cháu đã nói cháu không sợ! Chỉ là cháu không muốn ở cùng một chỗ với ông già như chú!"
Tô Tiểu Manh cũng nổ tung rồi.

Cô lại rơi vào kết cục hiện tại, tất cả đều là bởi vì ông già này! Kết quả ông già này còn hung dữ với cô.

Dựa vào đâu mà hung dữ với cô chứ?
Tin hay không thì tùy, khi bụng cô to lên, cô sẽ đứng thẳng thắt lưng trước mặt anh, dọa anh sợ chết khiếp! Đến lúc đó, xem anh còn kiêu căng, tự đại, hung dữ với mình không.
Ân Thời Tu hơi nhướng mày, đôi mắt ưng sắc bén của anh nheo lại.
Ông...!già...
Ân Thời Tu đột nhiên nghiêng người về phía Tô Tiểu Manh, luồng hơi thở ấm áp và xa lạ đột nhiên tới gần, Tô Tiểu Manh theo bản năng nâng tay lên, nắm đấm vung lên, đánh vào sống mũi cao của Ân Thời Tu.
"A..." Tô Tiểu Manh cũng không ngờ mình lại đánh chính xác như vậy, nắm đấm gây chuyện còn chưa kịp thu lại, chỉ thấy máu đã chảy xuống mũi của Ân Thời Tu..


Bình luận

Truyện đang đọc