MANH MANH CHỌC TỨC KHIẾN ANH YÊU


“Thử? Thử gì cơ?”
Tô Tiểu Manh chớp mắt, nhìn anh với ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu.

“Thử làm bạn gái tôi.


Đầu óc “Ong” lên một tiếng, Tô Tiểu Manh muốn nổ não: “Thưa chú, chú vừa nói gì vậy?”
“Tôi nói…”
“Chú! Chú hơn cháu mười ba tuổi đấy!” Tô Tiểu Manh kinh hãi nhìn anh, điều cô để tâm vẫn là tuổi tác.

“Nhưng không phải em vừa nói quan hệ chúng ta rất tốt, hoàn toàn không có khoảng cách thế hệ đấy ư?”
“Đó là bởi vì người đàn ông loè loẹt kia đang chế giễu chú, cháu…”
“Em làm sao? Cậu ta chế giễu tôi thì liên quan gì tới em?”

Ân Thời Tu thấy cô nhìn đi chỗ khác bèn giữ cằm cô lại, ép cô nhìn thẳng mình, Tô Tiểu Manh lúc này mới để ý người đàn ông trước mắt mình đang mang ánh mắt uy nghiêm, không còn chút dịu dàng trong đó nữa, mà là sự sắc bén của kẻ đắc thế.

Liên quan gì tới cô…
Tô Tiểu Manh bất giác cắn chặt môi, qua một lúc lâu sau mới xoay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt Ân Thời Tu, nói: “Mộng Mộng gọi chú là chú út, vậy nên cháu không nghĩ ông ngoại cậu ấy là bố chú… không biết hôm đó thật ra là tiệc mừng thọ của bố chú…”
“Vậy nên?”
“Chuyện xảy ra đêm hôm đó là ngoài ý muốn thôi, sau này cháu nghĩ lại kĩ càng rồi, là lỗi của cháu, cháu uống tệ mà cứ thích uống, ở nhà chú còn vào nằm ngủ trên giường chú.

Cháu không biết sau này sẽ còn gặp lại chú nên khi gặp lại mới tránh né chú như vậy, nhưng mà chú cứ như ở khắp mọi nơi ấy…”
Mắt cô vừa tròn vừa lớn, mở to lấp lánh, ai nhìn cũng sẽ nghi ngờ cô đang nói dối.

Nhưng thật ra Tô Tiểu Manh đang nói hết những gì trong lòng.

“Ngày hôm đó chú nói chú cũng khá là thích cháu, cháu… rất sợ, cháu tưởng chú…”
“Tưởng tôi chơi đùa với em à?”
Tô Tiểu Manh mím môi, hơi chột dạ mà gật đầu, sau đó vội nói: “Nhưng sau này chú đến kí túc xá, nói với cháu là muốn bù đắp cho cháu thì cháu biết cháu đã… hiểu lầm chú.


“…” Cô cứ gọi hết tiếng “chú” này tới tiếng “chú” khác, nghe nhộn nhạo hết cả lên.

“Mộng Mộng ngưỡng mộ chú lắm, cháu tin vào mắt nhìn người của Mộng Mộng, chú là một người rất giỏi.

Đêm đó… chỉ là một tai nạn mà thôi.

Cháu cũng mong nhanh hết bệnh nên cháu về ở với chú, chú là chú của Mộng Mộng, cháu cũng xem chú như chú mình.



“Nhưng ban nãy người đàn ông mặc áo hồng kia nói ngày hôm đó là đại thọ của bố chú, cháu vừa kinh ngạc vừa… cảm động, cháu phát hiện… chú đối xử tốt với cháu thật sự.

Vậy nên… cháu không chịu được khi có người nói xấu chú.


Cô nói rất chân thành, lời nói có liên kết với nhau, rõ ràng rành mạch, Ân Thời Tu không tìm thấy một sơ hở nào.

“Chú, cháu không có…”
Ân Thời Tu đưa tay lên ra ý cho cô ngừng nói: “Em không cần trả lời tôi nhanh vậy, tôi cho em thời gian.


Tô Tiểu Manh thật lòng muốn nói đây không phải vấn đề về thời gian, mà là cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ xảy ra bất cứ mối liên hệ nào với Ân Thời Tu, cô chỉ muốn mau chóng nhận được thông báo của bệnh viện, phá xong cái thai trong bụng rồi trở về cuộc sống học đường thường ngày.

“Em xem tôi là người lớn trong nhà, nhưng tôi không xem em như một đứa trẻ, Tô Tiểu Manh, muốn bồi thường thì người ta có nhiều cách lắm, nhưng tôi lại chọn cách phiền phức và không cần thiết nhất.



Chất giọng trầm ấm như tiếng đàn cello của Ân Thời Tu vang lên bên tai cô như đang đàn tấu một khúc nhạc xúc động lòng người.

“Em còn nhỏ thật, trong mắt những người xung quanh, có lẽ em còn chưa đủ 16 tuổi, chưa thành niên, nhưng trong mắt tôi em là một người phụ nữ xinh đẹp.


Trong mắt tôi em lại là một người phụ nữ xinh đẹp.

Tô Tiểu Manh nằm trên giường, cô không phải đang bị sự tò mò giày vò cho ngủ không được, mà là vì câu nói đó của Ân Thời Tu vờn qua vờn lại.

Cô cũng từng được người ta tỏ tình, tính cách thân thiện lạc quan pha thêm chút nghịch ngợm, cộng với gương mặt đáng yêu của mình, thể nào cũng có người điêu đứng, chỉ là… chưa ai nói những lời như thế với cô cả, cũng chưa có ai gọi cô bằng “người phụ nữ” cả.

Chú này… nghiêm túc à?.


Bình luận

Truyện đang đọc