MANH MANH CHỌC TỨC KHIẾN ANH YÊU


“Mộng Mộng gọi chú là chú.


Nói thì nói như vậy nhưng trong lòng của Tô Tiểu Manh lại cảm thấy sai sai: Ba mươi mấy tuổi rồi không lẽ không già hay sao?
Ân Thời Tu giúp cô thắt dây an toàn: “Mộng Mộng là Mộng Mộng, em là em.


Hả? Câu này có ý gì vậy?
“Đi đâu ăn đây?”
“Ờ… chuyện này… đi đường Đông Đại ăn được hay không?”
Tô Tiểu Manh cẩn thận lên tiếng hỏi.

“Đi như thế nào đây?”
“À, gần lắm đó, cháu chỉ đường, chú cứ lái theo là được.


Thật ra Tô Tiểu Manh đã hối hận từ lâu rồi, giờ là giữa tháng mà ví thì không căng tròn nữa rồi, đầu tháng mẹ mới gửi tiền, cô còn nửa tháng nữa phải sống lận…

Ân Thời Tu lái theo hướng mà Tô Tiểu Manh chỉ thì chưa đầy năm sáu phút đã tới được nơi được gọi là đường Đông Đại rồi.

Anh xuống xe hơi cau mày, Tô Tiểu Manh lại gần: “Chú ơi?”
“Em dẫn tôi đến đây ăn hàng hả?”
“Đây đâu phải ăn hàng đâu, có mặt tiền hết mà! Nếu như tụi cháu muốn ăn mừng hoặc đãi khách đều đến đây ăn đó!”
Tô Tiểu Manh tự tin nói, cô ưỡn thẳng người, nhưng trong lòng cô hiểu người như Ân Thời Tu nhất định không xem những nơi như này ra gì.

Bởi vậy nên bây giờ cô vô cùng mong đợi khi Ân Thời Tu vừa ngồi vào bàn là sẽ bỏ đi ngay!
Ân Thời Tu liếc nhìn cô một lần, vẻ mặt anh rất bình tĩnh, không nhìn ra anh đang nghĩ gì, Tô Tiểu Manh bất giác nuốt một ngụm nước bọt…
Có lẽ cô có hơi quá đáng rồi, suy cho cùng người ta cũng là chú của Tiểu Mộng, vả lại còn tài trợ nữa… nhưng cô nghèo thật mà!
“Chú ơi, nếu như chú không thể chấp nhận được chỗ…”
“Đi thôi.


“! ”
Anh sải bước về phía trước, anh mặc một chiếc áo màu xám nhạt, dáng người cao gầy nhìn sao cũng không hợp với cái phố ăn vặt “vàng thau lẫn lộn” này.

Tô Tiểu Manh không ngờ rằng Ân Thời Tu lại đồng ý thật, cô chỉ đành cố gắng gượng đi theo anh.

“Chú ơi, ở đây nhiều người, chú cẩn thận chút nha.


Tô Tiểu Manh đi đến trước mặt anh dẫn đường cho anh.

Ân Thời Tu ngắm bóng lưng mặc một chiếc áo hoodie hoạt hình màu đỏ sẫm phối với một chiếc quần jeans rách đi giày thể thao mang balo ở trước mặt, trông cô cùng lắm cũng chỉ giống như một học sinh cấp hai vậy thôi.

“Mộng Mộng nói em là người Tứ Xuyên.


“Dạ, người Thành Đô ấy!” Tô Tiểu Manh quay đầu lại mỉm cười với anh: “Nhâm Ý Hiên cũng vậy!”

“! Tôi biết.


“! ”
Được thôi.

“Chú, thật ra chú không cần phải khách sáo như vậy, cháu với Nhâm Ý Hiên là bạn thân từ nhỏ với nhau, chí ít thì cậu ấy cũng suy nghĩ đến những lời cháu nói, huống hồ gì doanh nghiệp của chú cũng rất tốt nữa, nên cậu ấy mới…”
“Tôi biết.


“! ”
Được thôi.

“Chú, thật ra ngày mai Mộng Mộng rảnh nguyên một ngày, ba người chúng ta có thể đi ăn một bữa cơm.


“Tôi không rảnh.


“! ”
Được thôi, chú ấy phải bay đến nước Anh rồi, nhưng tôi với chú già như chú cùng nhau ra ngoài là chuyện quái quỷ gì vậy chứ?
“Chú, chú muốn ăn gì vậy? Gà rán, xiên nướng, mì sốt đặc, lẩu cay tê, à, phía trước có hoành thánh Cát Tường, tiệm đó làm hoành thánh Cát Tường ngon lắm!”

“Em quyết định đi.


“! ”
Á á á! Tô Tiểu Manh đã biết sẽ như thế mà! Ông chú này đúng là người dùng ba chữ để kết thúc cuộc trò chuyện, căn bản không thể nói chuyện chung được mà!
Điểm chí mạng nhất là Ân Mộng không có ở đây…
Cô không chịu nổi cách trả lời lạnh lùng này của anh, trong lòng cô bất giác tức giận.

Bởi vậy mới nói, tại sao nhất định phải cùng nhau đi ăn một bữa cơm chứ? Cảm ơn hả? Cảm ơn như vậy hả? Khiến lớp nhỏ thấy ngượng nghịu như vậy…
“Vậy thì đi ăn lẩu cay tê Tứ Xuyên!”
Tô Tiểu Manh lạnh lùng hứ một tiếng, sau đó đi theo đường lớn về hướng cửa tiệm cô hay đến ăn, cô cũng không quên dặn dò Ân Thời Tu: “Chú ơi, chú đi theo sát một chút, đừng để người ta chen lấn nhé.


Trong lòng Ân Thời Tu cảm thấy dáng vẻ lúc cô dặn dò quan tâm nhiều lần rất buồn cười.

Cô làm vậy là… là xem anh là người già thật rồi hay sao? Anh đâu có già đến vậy nhỉ?.


Bình luận

Truyện đang đọc