MANH MANH CHỌC TỨC KHIẾN ANH YÊU


“Quan tâm cái này làm gì?”
“Thì tại tò mò thôi… Trước đây anh toàn nhảy lệch nhịp!”
“Trước đây em còn đếm ngược thời gian ra khỏi phòng thi, vậy mà giờ vẫn đỗ được đại học A đấy thôi?” Nhâm Ý Hiên nhướng mày, cười nhạo một tiếng.

Khuôn mặt Tô Tiểu Manh đỏ hồng, thì thào một câu: “Có thể đừng nhắc chuyện trước kia không?”
“Là em nhắc tới trước?”
“…” Tô Tiểu Manh cúi đầu, đuối lý.

Nhâm Ý Hiên nhìn đỉnh đầu cô, sau đó nhìn từ đỉnh đầu cô nhìn xuống, cơ thể cô rõ ràng có béo hơn chút…
Rất khó để không để ý tới bụng cô, nhưng trong lòng Nhâm Ý Hiên cũng hiểu rõ, nếu cứ mãi để ý tới bụng cô, thì anh ta sẽ mất đi người con gái tên Tô Tiểu Manh này.

Việc đã đến nước này, thì chỉ đơn giản là chấp nhận thôi.

Đây chính là cô gái mà anh ta chọn, giờ cô gái này lại gây ra họa, cho dù là có phải quỳ gối, anh ta cũng một lòng muốn giúp cô xử lý cục diện rối rắm này, trước sau như một.


Tô Tiểu Manh… Chỉ một lần duy nhất thôi, cả đời này, anh chỉ tha thứ cho em một lần duy nhất này thôi, nếu còn có một lần nữa, anh nhất định sẽ thẳng tay bóp chết em! Như vậy còn hơn là bị em tra tấn tới chết…
“Ý Hiên…”
“Hử?”
“Không phải em không thể nói cho anh biết, cũng không phải anh không có tư cách biết… Chỉ là em không muốn nhắc tới, em không muốn để bất kỳ kẻ nào biết hết…”
Cô cúi đầu nhìn đôi giày da đen bóng của Nhâm Ý Hiên đang từ từ di chuyển, nhỏ giọng nói.

“Được rồi, không muốn nhắc tới… Vậy thì đừng nói nữa.


“… Sau này, chúng ta đừng cãi nhau nữa…”
“Em không chọc giận anh, thì anh ầm ĩ với em làm gì?”
“Em… Sẽ cố gắng không chọc giận anh nữa.


“… Những lời này của em, thật sự muốn giận dã man.


Nhâm Ý Hiên có hơi cạn lời.

Lúc này, trong lòng Tô Tiểu Manh đã thoải mái hơn nhiều, cô nghĩ, cô và Nhâm Ý Hiên không có số làm người yêu, nếu không thì tại sao sau hai mươi năm làm thanh mai trúc mã của nhau lại gặp phải loại chuyện này chứ?
“Hội trưởng… Hai người nhảy nghiêm túc đi…”
Thời điểm một sinh viên đảm nhận vị trí giám khảo đi qua bên cạnh Nhâm Ý Hiên, cậu sinh viên này đã nhỏ giọng nhắc nhở một câu.

Tô Tiểu Manh như bừng tỉnh, vội nắm chặt tay Nhâm Ý Hiên, nói: “Đến đây đi, có bạn nhảy là hội trưởng câu lạc bộ OMG, sao có thể thua được chứ!”

Nhâm Ý Hiên lắc đầu, cũng không nghe cô nói, chỉ là thay đổi động tác ôm cô trọn vào trong ngực mình, nhẹ nhàng lắc người.

“… Ý Hiên?”
“Lần sau, lần sau đi.


Trong bụng cô vẫn còn tồn tại giọt máu của kẻ khác, anh ta oán hận đứa nhỏ trong bụng cô, nhưng lại không thể không suy xét cho sức khỏe của Tô Tiểu Manh.

Phải một lúc lâu sau Tô Tiểu Manh mới phản ứng lại được, nhất thời, mũi cô bắt đầu cay cay…
Cô cảm thấy bản thân mình nợ anh ta thật nhiều thật nhiều.

Ba khúc nhạc dạo đầu kết thúc, Tô Tiểu Manh cũng không cảm thấy quá mệt, Nhâm Ý Hiên đi nghe điện thoại, là điện thoại từ học viện cơ giới học gọi tới, nói tiệc tối bên kia đã xảy ra vấn đề.

“Anh đi xử lý chuyện, em ở đây đợi anh về, anh về rồi sẽ đưa em quay lại ký túc xá.


“… Ừm.



Nhâm Ý Hiên rời khỏi đại sảnh, Tô Tiểu Manh đi tới một chiếc ghế rồi thong thả ngồi xuống.

Cái gọi là thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, mọi chuyện đến tận cùng rồi cũng êm xuôi, buổi tiệc tối kết thúc, mâu thuẫn giữa cô và Nhâm Ý Hiên được hóa giải, lại tranh thủ hai ngày nghỉ thêm với cuối tuần, đến bệnh viện phá thai, như vậy tất cả những chuyện tồi tệ cũng sẽ chấm dứt tại đây.

Nghĩ như thế, toàn thân cô nhẹ hẳn đi, mí mắt cũng dẫn cụp xuống, thật sự có chút buồn ngủ.

Cô dựa vào chiếc bàn nhỏ, chỉ một lát sau, cô đã không còn nghe thấy những âm thanh ồn ã của thế giới bên ngoài.

Nhưng mà, bản thân cô cũng không biết mình đã ngủ trong bao lâu, đột nhiên, cô mơ thấy có một bàn tay sờ lên bụng cô, tức khắc, cô bừng tỉnh!
Trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy tiếng một nữ sinh kêu lên: “Hình như thật sự có đấy…”
Cơn buồn ngủ lập tức biến mất trong nháy mắt, Tô Tiểu Manh cảm thấy da đầu mình tê dại, cô trừng lớn đôi mắt nhìn sang bên cạnh, một nữ sinh đang sờ sờ bụng cô….


Bình luận

Truyện đang đọc