MANH MANH CHỌC TỨC KHIẾN ANH YÊU


“Chú?”
Nhìn đôi mắt tròn xoe của Tô Tiểu Manh đang trừng lên nhìn mình, Ân Thời Tu khẽ nhún vai một cái, rồi lại mỉm cười lần nữa.
Lúc ấy Tô Tiểu Manh thấy choáng váng cực kỳ, lại là nụ cười đó…
Cái kiểu cười như xuất phát từ tận đáy mắt, đáy lòng ấy, bờ môi mỏng cong lên thành hình vòng cung hoàn mỹ, khiến cho cả người anh thoạt nhìn trông vô cùng thân thiết và tốt đẹp.
Đôi mắt đó, không còn vẻ sắc bén như bình thường nữa, một tầng sương mù che lấp, khiến người ta không nhìn rõ con ngươi màu hổ phách đang mang theo ý cười kia.
“Nhìn thấy tôi ở nhà tôi khiến em kinh ngạc như vậy sao?”
“Chú không, không phải chú… Đã giờ này rồi, cháu, cháu tưởng tối nay chú sẽ không về.”
“Tôi không trở về, nên em mới dám bước ra khỏi phòng ngủ rộng kia, đúng không?”
“A?… Khụ khụ…”
Ân Thời Tu tiến lên phía trước hai bước, đi tới trước mắt cô, thân hình ước chừng cao hơn cô khoảng một cái đầu đứng trước, tạo thành một sự… áp bức.
Cô theo bản năng muốn lui lại phía sau, nhưng cổ tay lại bị giữ chặt lại.
“Chú…?”
“Chú… Ồ, Tô Tiểu Manh, tôi già đến mức đó sao?”
Trực giác của Tô Tiểu Manh mách bảo Ân Thời Tu hiện tại rất nguy hiểm, cô nuốt nước miếng, biểu cảm có chút ngốc nghếch…

“A, Mộng Mộng nói chú ba mươi hai tuổi… Chẳng lẽ cậu ấy gạt cháu?”
“…”
“Vậy, vậy thì… Thực tế chú bao nhiêu tuổi?”
Kỳ thật sâu tận đáy lòng Tô Tiểu Manh cũng không cảm thấy Ân Thời Tu ba mươi hai tuổi, thoạt nhìn anh cùng lắm cũng chỉ hai bảy, hai tám tuổi là cùng.
Ân Thời Tu nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của cô, không hiểu vì sao dáng vẻ vô hại này lại thường xuyên khiến người ta tức giận.
“Đúng là tôi ba mươi hai tuổi, nhưng…”
“Vậy thì còn sai cái gì.

Làm cháu sợ chết khiếp.” Tô Tiểu Manh ném tay Ân Thời Tu ra, xoa xoa cổ tay của mình, sau đó lại đáp với vẻ xem thường: “Cháu mới mười chín thôi đấy.

Chú hơn cháu cả một con giáp, không gọi bằng chú thì gọi gì được?”
Con ngươi Ân Thời Tu hơi hơi híp lại.
“Chú, chú làm gì nhìn cháu như vậy?”
Tô Tiểu Manh lạnh toát sống lưng, không tự chủ được lùi về sau, sau đó cô phát hiện, cô lùi về sau nửa bước, anh sẽ tiến thêm một bước.
“Đừng, đừng đến gần.” Tô Tiểu Manh duỗi tay đẩy anh ra, Ân Thời Tu hờ hững liếc mắt nhìn cô một cái, vòng tay qua bả vai cô với lấy bát mì đang đặt trên bếp.

“Bát này của tôi.”
“…”
Tô Tiểu Manh trừng mắt, nhìn Ân Thời Tu công khai đoạt lấy bát mì của mình, nhưng lại chẳng nói nên lời dù chỉ là một chữ.
Người đàn ông này sao lại như thế chứ?
Dù rất muốn dũng cảm chui vào phòng đóng sầm cửa lại, nhưng cái bụng của cô lại đang đánh liên hồi trống, muốn bỏ qua cũng khó.
Mười lăm phút sau, cô lại bưng một bát mì khác ra, giận dữ trừng mắt nhìn Ân Thời Tu một cái, chuẩn bị mò mẫm vào phòng ăn.
“Ngồi đây, chúng ta nói chuyện một lúc.”
Ân Thời Tu chỉ chỉ vào chiếc ghế dựa đối diện anh.
Lòng Tô Tiểu Manh kêu rên, nói chuyện? Bọn họ thì có thể nói chuyện gì chứ.


Có định để người ta ăn không đây?
Nặng nề ngồi xuống, người tràn đầy vẻ oán hận, cô tức giận mở miệng nói: “Chú muốn nói chuyện gì?”
“Em chán ghét tôi à?”
“Có một chút…” Tô Tiểu Manh rầu rĩ nói.
“Bởi vì đêm đó?”
“Còn hơn nữa…” Cô gắp một đũa mì lớn, lẩm nhẩm nói.
“Còn cái gì nữa?”
Ân Thời Tu gắp quả trứng luộc còn lại trong bát mình bỏ sang bát cô.
Tô Tiểu Manh sửng sốt, sau đó lại hừ một tiếng: “Có cho cháu trứng luộc lấy lòng cũng vô dụng, chú có rất nhiều điểm khiến người ta chán ghét…”
“Tôi không thích trứng luộc.”
“…” Hai tay Tô Tiểu Manh run run, sau đó cô lập tức nổi giận, nói: “Đến cả điểm này cũng đáng ghét.

Đồ chú không ăn thì chú ném cho cháu ăn, cháu là cái thùng rác sao? Dựa vào cái gì mà cháu phải ăn thứ chú không muốn ăn chứ?”
“Đây là thứ em làm, tôi tưởng em thích ăn, với cả… Không lãng phí đồ ăn mới là một thói quen tốt, mầm non tương lai của tổ quốc chắc hẳn phải hiểu chứ?”
“…” Tô Tiểu Manh bị chọc tức đến nỗi mặt đỏ tai hồng, ném mạnh đôi đũa, miệng nói: “Đúng là đồ đàn ông khốn kiếp.


Cháu không muốn để ý đến chú nữa.

Cháu thật sự rất ghét chú.”
Đã chiếm hết tiện nghi của cô rồi không nói, còn đối đầu với cô tất cả mọi mặt nữa chứ, gặp gỡ anh đã là một chuyện không tốt đẹp gì rồi.

Uy hiếp cô cám dỗ cô.

Cám dỗ? Có vẻ như vẫn chưa… Nhưng sau này chắc chắn sẽ có.

Cô dám cam đoan.

Quỷ yêu một ngàn năm, cả ngày chỉ biết coi thường mầm non của tổ quốc.
“Nhưng làm sao bây giờ đây?” Ân Thời Tu nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Tôi lại thích em kinh khủng.”.


Bình luận

Truyện đang đọc