Cố Long thấy Tiểu Chính Lâm đã ngoan ngoãn chịu ngồi xuống bàn nói chuyện, thư kí của Cố Long liền đưa ra cho hắn một bản hợp đồng mới.
Những người nước ngoài đứng chờ từ nãy đến giờ cũng ngồi vào bàn, Cố Long mở miệng nói.
"Dù sao cái tên Dịch Tứ Tùng đó cũng không thể làm cổ đông nữa đâu.
Cổ phần những người này sẽ mua lại, yên tâm bọn họ đều giữ chứ tín.
Không có vụ cắn ngược lại anh đâu!"
Tiểu Chính Lâm đọc từng chữ trong bản hợp đồng, ánh mắt lại nhìn Cố Long.
Trong bản hợp đồng, mọi thứ đều có lợi cho anh cả, thậm chí đây giống như là việc Cố Long đang giúp đỡ anh hơn là hai bên cùng hợp tác.
Điều kiện trong hợp đồng rất ít, Cố Long không đào ra một chút lợi nhuận gì cho mình.
"Tôi biết cậu chi ra một số tiền lớn như vậy sẽ không để mình chịu thiệt thòi.
Điều kiện trong này ghi chưa đầy đủ, cậu muốn cái gì?"
Cố Long nhún vai, xem ra là đã đạt được mục đích nhưng vẫn không vội bắt còn mồi.
Còn nói rõ ràng những lợi nhuận mà công ty của Chính Lâm nhận được.
"Để anh có thể ngồi trên cương vị chủ tịch một cách chắc chắn hơn tôi tặng anh năm phần trăm cổ phần hiện tại mà tôi có.
Những cổ đông mới tôi sẽ giúp anh củng cố họ, dù sao bọn họ đã hợp tác làm ăn với tôi không có chuyện thối nát như bọn cổ đông cũ đâu.
Hơn nữa nếu anh chịu hợp tác với tôi, những dự án chết do dịch bệnh làm ra tôi hứa sẽ góp vốn vào để nó được hoàn thành.
Lợi nhuận anh bảy tôi ba.
KY sẽ là chỗ dựa cho công ty anh, số nợ ngân hàng của anh tôi cũng sẽ giải quyết nốt.
Anh thấy như vậy có được không?"
Những lời Cố Long nói không thừa, trực tiếp đánh vào trọng tâm mà công ty của Chính Lâm đang gặp khó khăn.
Anh cả cẩn trọng hỏi tiếp.
"Vậy cậu nhận được gì sau những chuyện này? Công ty tôi nhỏ hơn những chi nhánh khác của KY.
Cậu muốn lợi gì?"
Cố Long phì cười, ngồi trên ghế lắc lư đáp.
"Đơn giản lắm, tôi về nước cũng không tính đến chuyện làm ăn gì.
Tôi về đây cũng chỉ muốn theo đuổi lại Bảo Bối, muốn một nhà ba người hoà hợp.
Hy vọng anh cả và anh hai không quá khắc khe về chuyện này"
Nhắc đến chuyện tình giữ hắn và Bảo Bối anh cả liền lập tức nổi giận, nhưng còn chưa kịp mắng người thì Cố Long đã nói thêm.
"Tôi là tự nguyện theo đuổi Bảo Bối, không hề có bức ép hay dùng quyền lực bắt nạt gì ở đây.
Nếu Bảo Bối tự nguyện ở bên tôi, anh cả không được phép ngăn cản.
Còn nếu Bảo Bối từ chối, tôi sẽ tôn trọng mà rời đi.
Mỗi tháng đều gửi tiền về trợ cấp cho hai người bọn họ.
Tôi cũng biết chuyện tôi làm năm xưa đã khiến Bảo Bối tổn thương tâm lí, tôi cũng sẽ không vội cho đứa bé biết tôi là cha nó.
Mọi thứ tôi đều tuân thủ theo quy luật tự nhiên.
Anh nói xem, có phải điều kiện này quá tốt rồi hay không? Mọi thứ đều do tự nguyện mà ra?"
Tiểu Chính Vũ hoàn toàn không có ý kiến trong chuyện này, nhưng Tiểu Chính Lâm thì hoàn toàn không cam tâm.
Đem em trai ra làm điều kiện trao đổi món hàng, anh cả nhất quyết không làm được.
"Em trai tôi là em trai tôi, đừng mang thằng bé trở thành giao dịch"
"Tôi chưa từng nghĩ em ấy sẽ trở thành giao dịch.
Đây là tôi xin phép anh, tôi cũng chưa từng nhắc đến việc sẽ bức ép Tiểu Bảo Bối.
Hơn nữa nếu anh không đồng ý thì cứ đợi công ty chết dần chết mòn đi, anh nhìn cơ ngơi do cha mẹ quá có lụi tàn anh có chịu được không?"
"Anh cả...cậu ấy nói đúng.
Hay là anh suy nghĩ lại đi có được không?"
Tiểu Chính Vũ cuối cùng cũng mở miệng, chuyện đã đến nước này nếu không nhường Cố Long một bước thì đúng là không còn gì thuận lợi nữa.
Chính Lâm thở dài gật đầu, Cố Long đạt được mục đích liền vỗ tay cười nói.
"Được rồi, chuyện của chúng ta từ từ tính sau vậy! Bây giờ anh cứ lo chuyện của mình với cổ đông mới đi.
Xong việc chúng ta về văn phòng anh làm việc nói chuyện tiếp"
Cứ thế, tình hình công ty được giải quyết.
Cố Long cũng rất trọng chứ tín, công ty của Chính Lâm cứ thế được cứu sống lại một lần nữa.
Lúc tan họp, Chính Vũ cũng cảm thấy gánh nặng đã nhẹ đi rất nhiều.
Chỉ có Tiểu Chính Lâm là không vui, lúc bọn họ quay về trở về văn phòng làm việc của Tiểu Chính Lâm thì một bóng dáng nhỏ bé, cả người mũm mỉm chạy nhào đến khóc hu hu ôm chân Tiểu Chính Lâm.
"Cậu cả...cậu cả.
Chú Dương lại ăn mất socola của con rồi.
Cậu cả mau đòi lại công bằng cho con đi"
Tôn Đặng Dương đi phía sau lưng bé con, trên miệng vẫn còn dính ít socola, y oan ức nói.
"Là Bảo Bối lúc chuẩn bị đi học thì có đưa cho tôi, tôi tưởng cậu ấy tặng cho tôi nên tôi mới ăn.
Đâu ai nghĩ đến chuyện này....Úi! Có phải Cố Long đây không?".