MẶT TRỜI CỦA TIỂU BẢO BỐI

Tuyệt cảnh trước mắt khiến phần dưới Cố Long cương cứng đến khó chịu, cái mông nhỏ cứ lắc lắc áo quần cũng bị cậu lục tung lên tìm.

Hắn cảm thấy nếu như mình còn nhìn nữa sẽ xảy ra chuyện không hay cho nên vội vàng ho nhẹ một tiếng, giả vờ hỏi.

"Bảo Bối, cậu làm cái gì vậy?"

Tiểu Bảo Bối vừa nghe tiếng Cố Long liền nhanh chóng quay người lại, cả thân thân thể nuột nà trắng nõn hiện ra trước mắt Cố Long. Ở trên bộ ngực bằng phẳng đó là hai núm vủ nhỏ nhắn nhưng lại mang một màu hồng khiêu gợi. Làn da trắng hồng phối hợp với chiếc qυầи ɭóŧ kia đúng là khiến người khác muốn biến thành cầm thú mà.

Cố Long quay đầu sang một bên, giọng nói cũng lạc đi mà hỏi thăm.

"Cậu tìm cái gì vậy?"

Tiểu Bảo Bối cũng thành thật khoa tay múa chân đáp.

"Hôm nay không đi chơi được, Bảo Bối muốn đi ngủ...em đang tìm đồ ngủ nhưng không thấy đâu, ông xã tìm giúp em có được không?"


Cố Long ho khụ khụ vài cái rồi gật đầu, sau đó tiến đến tủ đồ mở ngăn nhỏ ra, thuận lợi lấy một bộ đồ ngủ tay dài in hình gà con đưa cho Tiểu Bảo Bối.

Tiểu Bảo Bối đón nhận nó nhưng không có mặc vội, cậu bỗng dưng nhào đến ôm chằm lấy hắn. Núʍ ѵú của cậu cọ qua lớp áo của Cố Long, mà phần dưới cũng bị cơ thể của nhóc con này ép sát. Da thịt tiếp xúc với da thịt, cả người nhóc con này trắng mềm lại còn thơm mùi sữa tắm khiến Cố Long hốt hoảng đẩy cậu ra.

"Cậu...cậu làm cái gì vậy?"

Cố Long cố gắng giữ bình tĩnh hỏi, vậy mà Tiểu Bảo Bối vẫn rất ngây ngô đáp.

"Bình thường ông xã đều ôm em mà, tại sao hôm nay không cho em ôm?"

Cố Long nhìn Tiểu Bảo Bối đang tủi thân vì bị mình xa lánh có chút tự trách, nhưng hạ thân hắn đang cương như thế này để nhóc con đó đến gần quả thật là nguy hiểm.


"Tôi ở bên ngoài mới về vẫn còn đọng lại hơi lạnh, đợi một lát tôi tắm xong rồi muốn ôm bao nhiêu đó thì ôm. Tôi đi tắm đây, cậu tranh thủ mặc áo quần rồi sấy tóc đi"

Cố Long viện cớ cho bản thân, sau đó nhanh chóng trốn vào nhà vệ sinh để lại một mình Tiểu Bảo Bối vẫn còn đang ngây ngốc không hiểu vấn đề.

Cố Long tựa vào cửa nhà vệ sinh, nhìn lấy vị huynh đệ của mình đã cương đến đau có chút bất lực thở dài.

Gần một năm ở bên nhau, ngoại trừ việc ôm ấp và Tiểu Bảo Bối lén hôn má hắn ra thì. Không tính đến ngày đám cưới bắt buộc phải hôn môi thì thời gian ở chung bọn họ hoàn toàn không làm gì cả. Buổi tối dẫu cho ngủ chung Cố Long cũng không hề có phản ứng.

Nếu khó chịu quá cần phải giải quyết, ban đêm Cố Long sẽ vào nhà vệ sinh nhớ lại Từ Khánh giải quyết qua loa, còn về phần Bảo Bối...mối lần sau khi mộng tinh xong cậu đều khóc nức nở, Cố Long vẫn sẽ điềm tĩnh giúp cậu thay quần áo và dọn dẹp.


Chỉ là thời gian gần đây hắn cũng không có giải quyết...cũng không có nhớ đến Từ Khánh để làm hình ảnh tɦủ ɖâʍ nữa...

Hắn...rốt cuộc bị làm sao thế này.?

Cố Long vuốt mặt, bắt đầu dùng bàn tay phải thần thánh tuốt lộng ƈôи ŧɦịŧ của mình. Côи ŧɦịŧ của hắn thô to, đã vậy từng đường gân trên ƈôи ŧɦịŧ còn hiện rõ lên khiến cái thứ kia càng thêm doạ người.

Cố Long nhớ về hình ảnh của Từ Khánh, nhưng mãi không thể lên đến đỉnh điểm được.

Bỗng nhiên một âm thanh trong đầu hắn vang lên.

"Ông xã, cầu ông xã chơi chết em đi"

Đại não của hắn từ xuất ra hình ảnh cả thân thể trắng nõn của Bảo Bối đang nằm trên giường, cả người cậu không một mảnh vãi che thân. Hai cái mông vểnh lên cao lộ ra hậu huyệt màu đỏ đang co rút lại nghênh đón ƈôи ŧɦịŧ của hắn làm loạn bên trong.
Tiểu huyệt ấm nóng, đầṳ ѵú của cậu được hắn ngậm trong miệng, âm thanh của Tiểu Bảo Bối cầu xin hắn thao chết cậu cứ hiện trong đầu Cố Long.

Những hình ảnh tưởng tượng đó càng làm hắn cao hứng, qua thêm mười phút nữa cuối cùng một dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ màu trắng cũng bắn ra, hơi ấm từ tϊиɦ ɖϊƈh͙ dính vào lòng bàn tay hắn tỉnh táo hơn đôi chút.

"Khốn khiếp, vậy mà lại mang hình ảnh của một nhóc ngốc ra tɦủ ɖâʍ..."

Cố Long tự mắng mình là kẻ cầm thủ, đến một đứa nhóc cũng không tha, hắn mệt mỏi lê từng bước đi đến vòi nước. Có lẽ làn nước sẽ làm hắn tỉnh táo hơn.

Ở trong phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ, đến khi Cố Long bước ra đã thấy Tiểu Bảo Bối ngủ say.

Chuyến bay đến Mỹ khiến cả hai mệt mỏi, lại thêm phần trái múi giờ khiến Bảo Bối ngủ say là điều không thể tránh được.
Cố Long nhanh chóng làm khô tóc rồi lên giường nằm nghỉ ngơi, hắn cũng mệt rồi...bản thân cũng muốn được đi ngủ.

Cố Long vừa nằm xuống chưa bao lâu, Tiểu Bảo Bối đã như thói quen tìm tới hơi người sau đó đưa một tay lên gác trên lồng ngực vững chắc của hắn. Tiếng thở đều đều, khuôn mặt ngây ngô của cậu khiến hắn không thể nhìn được mà cười ấm áp.

Cố Long ôm trọn cậu vào lòng, hai người cứ thế chìm vào giấc ngủ say.

Dường như cái nơi tăm tối trong lòng Cố Long đã được ánh mắt trời của Bảo Bối len lỏi vài tia nắng đi thẳng vào bên trong...một sự xuất hiện khiến Cố Long cũng không hề hay biết.

Bình luận

Truyện đang đọc