MẶT TRỜI CỦA TIỂU BẢO BỐI


Từ Khánh vuốt tóc của Cố Long, người đàn ông đã chung sống với cậu sáu năm lại thành chồng người khác.

Từ Khánh vừa nghĩ đã thấy giận, hiện tại anh đã có việc làm, công việc của Cố Long cũng suôn sẻ...anh không tin Cố Long không còn thương anh.
"Cố Long...sáu năm em chỉ mang danh người yêu, Bảo Bối vừa xuất hiện đã danh chính ngôn thuận thành vợ anh.

Cố Long, em muốn có danh phận, em không thích làm tình nhân.

Hay là...anh đã thích Bảo Bối rồi?"
Cố Long ngắm nhìn Từ Khánh, nét mặt của anh ngoại trừ mang thêm nét trưởng thành ra thì không có gì thay đổi.

Chỉ là ánh mắt của Từ Khánh hiện tại không còn u uất như ngày trước, mà hiện tại mang theo sự kìm nén phẫn nộ.
Cố Long xoa mái tóc của Từ Khánh, khẽ thở dài đáp.
"Năm đó nếu như em đừng lén anh đồng ý thoả thuận của Chính Lâm một mình tự quyết định sang nước ngoài chẳng phải hiện tại em mới là vợ anh sao? Lúc em kí vào bản thoả thuận đó, cũng chính là một mình em gián tiếp giúp anh cưới Bảo Bối còn gì? Cậu ấy ngốc, anh vẫn đang lựa lời để nói?"
Từ Khánh siết chặt cái ôm của Cố Long, giọng nói nghẹn ngào đáp.
"Muốn thoát nghèo chỉ có thể lợi dụng đám nhà giàu đó, anh chẳng phải cũng vậy sao? Em lợi dụng Bảo Bối mới có thể trở thành nhà thiết kế, anh cũng lợi dụng Bảo Bối mới trở thành ông chủ như bây giờ.


Cố Long, anh nói xem...chúng ta ba năm trước cũng thoả thuận với nhau tâm không thay đổi, đợi sau khi ổn định sẽ rủ bỏ tất cả quay về bên nhau.

Anh không nhớ sao?"
Cố Long im lặng không đáp, Từ Khánh lại nói thêm.
"Sáu năm em chịu khổ cùng anh, nếu có cơ hội chúng ta nên biết nắm bắt.

Chỉ là em thật không ngờ ba năm lại có thể hơn sáu năm.

Rõ ràng những năm trước khi anh mở mắt ra người đầu tiên anh thấy là em, vậy mà bây giờ chăn êm nệm ấm của anh là cùng với Bảo Bối.

Cái tiếng gọi ông xã đó rõ ràng thuộc về em mà"
Cố Long vẫn im lặng bất động không đáp, Từ Khánh càng nghĩ càng không cam lòng, anh đánh vào ngực hắn liên tục oán trách.
"Em biết em sai, nhưng chẳng phải bây giờ cuộc sống chúng ta rất khá sao? Em ở Mỹ cũng chưa từng giao du với ai.

Hiện tại vì sao rõ ràng em ở cạnh anh lâu hơn anh lại muốn biến em thành tình nhân.

Em không muốn thành tình nhân, anh bao nuôi em nên muốn mang em về đây đúng không? Tại sao...Anh không còn thương em nữa phải không? Sáu năm của chúng ta chẳng lẽ anh phủi sạch rồi?"
Cố Long bị những lời nói kia kích động, lại nghĩ đến sáu năm qua Từ Khánh cùng mình chịu cực khổ...anh cũng xứng đáng có được những thứ mình chờ đợi.

Sáu năm không hẳn là quá dài, nhưng đủ để chứng minh sáu năm đó Từ Khánh không phản bội hắn.
Dù sao...hắn không thể đến lúc trong tay có mọi thứ thì ruồng bỏ người đã chịu khổ cùng mình.

Và hắn không nhận ra hắn đang bị cái chấp niệm sáu năm đó trói buộc.
Cố Long cảm thấy người trong lòng nghẹn ngào ấm ức liền xoa đầu an ủi.
"Đồ ngốc! Anh làm sao quên được sáu năm của chúng ta.

Hiện tại anh sẽ nhanh chóng thu xếp, anh nhất định sẽ cho em danh phận"
"Cố Long...anh là tốt nhất"
Từ Khánh bật cười nhào vào lòng của Cố Long, hai người ở trong căn nhà nhỏ tình tình tứ tứ cười khúc khích không quan tâm sự đời.

————-****———-
"Oẹ!!! Oẹ!!"
"Bảo Bối, đừng làm anh cả sợ.

Tại sao lại thế này?Rõ ràng mới ăn có một chút thôi mà?"
Tiểu Chính Lâm ngồi xổm bên bồn cầu vuốt lưng cho em trai.

Tình trạng nôn ói của Tiểu Bảo Bối vào buổi trưa càng lúc càng trầm trọng.
Rõ ràng bốn người tiến vào nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố, nơi đây cũng là nơi Tiểu Bảo Bối thích ăn nhất.

Mỗi lần ăn ở đây Tiểu Bảo Bối đều khen ngon.

Vậy mà lần này cậu chỉ vừa ăn nửa chén cơm cùng sườn, sau đó ăn thêm chút canh cá thì liền nôn ói kịch liệt.

Doạ cho hai anh trai sợ gần chết.
Em trai cưng từ nhỏ đến lớn đều được hai anh trai xem như trứng mà yêu thương, vậy mà giờ đây ăn uống không xong, đã vậy còn nôn đến mặt mũi trắng bệch.

Tiểu Chính Lâm lo đến thắt cả gan, Tiểu Chính Vũ và Cố Tinh Anh đừng ngoài cửa cũng lo lắng không kém.
Tiểu Chính Vũ nhăn mặt xót xa nói.
"Bảo Bối, là thức ăn không ngon sao?"

Tiểu Bảo Bối xua tay, yếu ớt đáp.
"Cá tanh quá, chỉ ngửi thôi đã nôn rồi"
Cố Tinh Anh thở dài tiếp lời Tiểu Bảo Bối.
"Khi sáng nghe anh hai kể lại Tiểu Bảo Bối vừa ngửi thức ăn đã nôn, còn có uống sữa cũng không chịu uống.

Vậy mà vừa nãy có vài quả dâu chua em để trên bàn, cậu ấy đã vội ăn ngấu nghiến như thể sợ ai dành thức ăn của cậu ấy vậy..."
Tiểu Chính Lâm vừa nghe đến đây liền cảm thấy đầu óc mình vang lên một tiếng sấm.

Anh cả lo lắng sợ rằng em trai bị đau dạ dày, buổi sáng không ăn sáng lại đi ăn đồ chua.

Có phải ảnh hưởng tới dạ dày rồi không?
Nghĩ đến đây, Tiểu Chính Lâm không chần chừ thêm giây phút nào mà trực tiếp bế Tiểu Bảo Bối vào lòng đứng lên, sau đó nhanh chóng đi thẳng ra ngoài.
"Bảo Bối! Đừng lo lắng, anh cả đưa em đi bệnh viện khám bệnh"
————***————
5-6 chương nữa là sẽ có đơn li hôn nha mí bà:v.


Bình luận

Truyện đang đọc