MẶT TRỜI CỦA TIỂU BẢO BỐI


Năm năm rồi, thời gian đã khiến con người thay đổi.

Bảo Bối đã không còn mang dáng vẻ trẻ con ngày trước, mà thay vào đó là nét đẹp tinh xảo, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng hơn.

Cậu vẫn ngốc, vẫn ngờ nghệch.

Nhưng cậu có trách nhiệm, có một đứa con cần được yêu thương.
Năm năm gặp lại trong tình huống không ai ngờ đến, hắn và cậu lại một lần nữa chạm mặt nhau.

Tiểu Bảo Bối nhìn thấy khí chất của hắn vừa lạ mà lại vừa quen.
Cậu ngốc nhưng không phải cậu vô cảm, thời gian không thể xoá đi được hình bóng của Cố Long trong cậu.

Cậu chỉ có thể giả vờ lãng quên, chăm chỉ nuôi Tiểu Lục Khiết bằng sự yêu thương của mình.
Bảo Bối đã từng mơ, mơ về một gia đình hạnh phúc.

Nhưng cú sốc ngày hôm đó Cố Long lên giường với người khác cậu vẫn chưa phai, li hôn cũng đã li hôn.

Cậu biết, cậu và Cố Long không còn quan hệ.
Cố Long cũng không ngờ sẽ gặp lại Bảo Bối nhanh như vậy, rõ ràng hắn đã chuẩn bị một màn chào đón hoành tráng.

Vậy mà giờ đây, trong lúc tụ tập đông người như vậy.


Hắn và cậu lại chạm mặt nhau.
Tiểu Lục Khiết không nhận ra tình hình căng thẳng lúc này.

Chỉ cười khúc khích ôm cổ Cố Long kêu lên.
"Ba nhỏ, ba nhỏ.

Đây có phải là người ở trong album ba nhỏ hay xem không? Nếu phải thì ba đừng lo, chú ấy sẽ không chạy trốn được đâu.

Con đang giữ chặt chú ấy rồi này"
Đến lúc này, ngay cả Tôn Đặng Dương cũng không thể cợt nhả nữa.

Tiểu Chính Lâm và Tiểu Chính Vũ quan sát sắc mặt của Tiểu Bảo Bối, chỉ thấy cậu đang dựa nhìn Cố Long chằm chằm.
Hắn cũng như bị thôi miên, xoay người tiến từng bước về phía cậu.

Miệng mấp máy.
"Bảo Bối...em..."
Tiểu Bảo Bối bỗng dưng động tác nhanh nhẹn, cả người lao đến xông vào cướp lại Tiểu Lục Khiết trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

Cậu ôm chặt đứa bé vào lòng, hoảng sợ hét lên.
"Đừng chạm vào con của Bảo Bối"
Nỗi sợ càng lớn, cậu siết chặt Tiểu Lục Khiết càng mạnh.

Bé con cũng cảm nhận được sự bất thường từ ba bé, lực tay Bảo Bối khiến bé khó chịu mà gào khóc.
"Oa...ba nhỏ...đau con! Đau quá, ba nhỏ mau buông ra"
Nhưng Tiểu Bảo Bối dường như mất khống chế, cậu cảnh giác nhìn Cố Long, càng lúc càng ôm chặt Lục Khiết trong lòng, mặc kệ bé con có khóc lóc.

Tiểu Chính Lâm nhận ra tình hình không ổn liền muốn tiến lại gần an ủi.
"Bảo Bối, em nghe anh cả nói.

Cậu ta vô hại, em đang làm Lục Khiết sợ đấy!"
Nhưng trái ngược với sự mong đợi của mọi người, kể cả Tiểu Chính Lâm, người mà Bảo Bối tin tưởng nhất giờ đây cũng phản tác dụng.

Anh cả càng tiến tới, cậu càng hét lên.
"Không ai được mang cục cưng nhỏ đi, đừng ai đến gần em...nếu không em cắn chết người đó"
Cố Long muốn tiến đến an ủi, nhìn con trai trong lòng cậu khóc lớn, hắn càng lo lắng nói.
"Bảo Bối, em bình tĩnh một chút.


Không ai mang con của em đi cả.

Em...em đang làm con sợ"
"Anh tránh ra, mau cút đi.

Bảo Bối, và cục cưng nhỏ không cần anh.

Anh về đây để cướp con của em đúng không? Mau đi chỗ khác đi"
"Hu....ba nhỏ, con sợ...ba...Lục Khiết đau mà"
Bị chính người mình yêu dùng lời lẽ nặng nề Cố Long trong lòng cũng không vui lắm, nhưng Tiểu Bảo Bối đang hoảng loạn.

Ngay lập tức xoay người bỏ chạy.
"Ai...Bảo Bối, chờ anh hai"
"Bảo Bối à, em đừng làm cháu sợ.

Lục Khiết, nghe lời cậu cả nín khóc trấn an ba nhỏ của con đi"
Tiểu Bảo Bối như trúng phải tà, dùng hết sức lực của mình chạy trốn.

Mặc kệ đứa con trong lòng gào khóc, mặc kệ hai anh trai đuổi theo.

Cậu cứ thế chạy thẳng một mạch xuống xe mà tài xế đang đợi sẵn.

Còn nói với tài xế mau chóng đưa cậu về nhà, chỉ coa nơi đó là an toàn nhất.
Cố Long cũng muốn đuổi theo, nhưng Tôn Đặng Dương lại giữ chặt vai hắn.

Hắn nhìn y, vẻ mặt tức giận hỏi.
"Mau bỏ ra, cậu không thấy Bảo Bối đang gặp vấn đề sao?"

Bỏ đi vẻ bề ngoài cợt nhả, ánh nhìn của Tôn Đặng Dương sắc bén hơn.

Y gật đầu đáp.
"Vì biết cậu ấy đang có vấn đề nên tôi mới giữ anh lại.

Anh nghĩ xem, năm năm nay tự Bảo Bối sinh đứa bé ra, vừa làm cha vừa làm mẹ Lục Khiết.

Bây giờ anh ngang nhiên trở về không thông báo trước.

Phải là tôi còn đấm anh một trận huống gì cậu ấy.

Thời gian còn dài, nếu không kiên nhẫn anh mất cả chì lần chài"
Tôn Đặng Dương đã nói rõ tình hình, Cố Long làm sao không hiểu.

Hắn nhìn bóng người đã đi thật xa, chỉ đành cắn răng kìm nén....
Hắn tin chắc, thời gian sẽ khiến hắn và hai người kia trở thành gia đình.
———-*****———-
2k4 thi tốt nhé.

Các reader tuổi anh chị không thi đại học cũng vào chúc các em bé nhà mình có một năm thi đại học suôn sẻ nào ️.


Bình luận

Truyện đang đọc