MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC: NAM THỨ VẠN NĂM MAU YÊU TA!



Buổi chiều tan làm, Hạ Tử Luân có chút không muốn về nhà, hiện anh cần đi đâu đó ở một mình để giải tỏa, có thể sẽ giúp anh cảm thấy thư thái hơn.

Xuống hầm lấy xe, Hạ Tử Luân bắt gặp Vĩnh Duy đã ngồi vào xe của mình, từ trong xe nói chuyện với một cô gái đứng bên ngoài. Cô gái đó khuôn mặt có vẻ không mấy vui vẻ, hai người họ hình như đang cãi nhau.

Cãi cọ một hồi, Vĩnh Duy ngồi trong xe hạ cửa kính xuống, lái xe phóng đi, để lại cô gái đứng đó, khói bụi bay vào mặt, một bộ chật vật.

Xe của Hạ Tử Luân đổ gần với xe của Vĩnh Duy, anh sang đó lấy xe, không tránh khỏi đụng độ cùng cô gái ban nãy.


Cô gái bị bụi làm cho cay mắt, không nhịn được đưa tay dụi dụi, Hạ Tử Luân thấy thế, tự nhiên không nhịn được nổi hứng lên tiếng: "Đừng dụi, như thế bụi sẽ không hết đâu."

Dứt lời lại cảm thấy hối hận, có vẻ cái tính hào hoa này của anh vẫn chưa bỏ được.

Cô gái nghe có tiếng, dừng động tác, ngước lên nhìn anh, quả nhiên nghe lời, híp híp đôi mắt vướn bụi, cất giọng trong trẻo: "Vậy tôi nên làm thế nào?"

Hạ Tử Luân không nghĩ cô nàng sẽ tiếp chuyện với mình, người ta đã hỏi, anh cũng không tiện phớt lờ, đó là phép xã giao tối thiểu.

Thế là anh cười thân thiện trả lời: "Chớp chớp mắt để nước mắt chảy ra, bụi sẽ theo đó mà đi ra ngoài."

Cô gái làm theo, kết quả thành công như ý.

"Cảm ơn anh."

Hạ Tử Luân gật đầu, không có ý định nói thêm, mở cửa xe vào ghế lái.


"Này anh!" Nhác thấy Hạ Tử Luân chuẩn bị lái xe rời đi, cô gái bỗng lên tiếng gọi.

Hạ Tử Luân quay sang nhìn cô gái.

"Có thể cho tôi đi nhờ xe một đoạn không?" Cô gái gãi gãi đầu, làm một bộ khó xử nói.

"Xin lỗi, tôi..."

"Xin anh đấy." Thấy Hạ Tử Luân có ý định từ chối, cô gái cắt ngang lời anh khẩn khoảng, làm một bộ khó xử nói: Bây giờ là giờ cao điểm, bắt taxi e là không tiện."

Hạ Tử Luân nghe vậy, trầm mặc hồi lâu, bình thường, có lẽ anh sẽ dễ dàng đồng ý, nhưng hôm nay lại không như vậy.

Rốt cuộc, anh nghe thấy chính mình đáp: "Lên đi."

...

Hạ Tử Luân im lặng lái xe. Lạ thật đấy, thông thường nếu ở gần nữ nhân, với bản tính đào hoa công tử được luyện thành của mình, anh sẽ thân thiện tìm chủ đề phổ biến đến phát ngán mà họ yêu thích để bắt chuyện. Nhưng bây giờ, có phải anh đã dần khác đi... Vì cô ấy... hay chỉ là vì tâm trạng anh lúc này không được tốt?


Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng cô gái cất lên: "Đến nơi rồi."

Hạ Tử Luân theo lời dừng xe lại, nhìn nơi cô gái ở, bỗng chốc nhíu mày nghi hoặc, đây chẳng phải... là biệt thự của Vĩnh Duy sao?

Cô gái bước xuống, đi vòng qua ghế lái của Hạ Tử Luân ló đầu xuống: "Cảm ơn anh nhé, xem như tôi nợ anh một lần giúp đỡ."

"Không cần đâu. Nhìn thấy người khác gặp khó khăn, giúp đỡ là chuyện nên làm mà." Hạ Tử Luân khách sáo nói. Lại thấy chưa đủ với tính cách thường ngày của mình, cười lãng tử nói thêm: "Huống hồ, tôi cũng không nỡ để mỹ nhân như cô đây phải cực khổ đứng bắt taxi không được."

Cô gái cười, song có vẻ vẫn muốn làm ra sòng phẳng, hào sảng nói: "Chúng ta làm quen nhé, tôi là Tô Du."




Bình luận

Truyện đang đọc