MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC: NAM THỨ VẠN NĂM MAU YÊU TA!



\[Ôn Tử Luân? Kí chủ, người là đang nói đến nam phụ đầu tiên?\] Song Nhị nghe Hạ Y nhắc đến cái tên này cũng ngạc nhiên.

Hạ Y ngập ngừng : "Song Nhị, mi có nghĩ..." Rằng Hạ Tử Luân có một phần linh hồn của Ôn Tử Luân

\[Không thể đâu kí chủ! Mỗi nhân vật đa số đều có thể tồn tại duy nhất trong thế giới mà họ được tạo ra, chắc hẳn chỉ là trùng hợp thôi!\] Song Nhị trái lại nhanh chóng phủ nhận, nói còn nháy nháy mắt vài cái, \[Biết đâu nam phụ này có hai mặt, cái phần vô sỉ này đến khi bị ngược thì bộc phát?\]

"... Mi nói... chẳng có lý một chút nào!"


\[A~~ Kí chủ phũ phàng quá đó!\] Song Nhị bĩu môi hờn dỗi, \[Hoặc có thể do cô đọc nhiều tiểu thuyết huyền huyễn rồi sinh ra ảo tưởng cũng nên!\]

Hạ Y: ... Cút!

...

Chung cư Hạ Y chọn có nội thất khá ưa nhìn, gian phòng được thiết kế đơn điệu lại tạo cảm giác tự nhiên thoải mái, điều này làm Hạ Y không khỏi nhớ lại căn trọ nhỏ của mình.

Hôm dọn nhà ngoài ba mẹ Hạ thì Hạ Y vẫn có thấy Hạ Tử Luân, nhưng cảm giác anh giúp mọi thứ rất lặng lẽ, chỉ thỉnh thoảng Hạ Y liếc sang có tình cờ bắt gặp ánh mắt Hạ Tử Luân lén lút quan sát mình. Anh lặng lẽ đến mức cô nghĩ anh đang áy náy và đang suy nghĩ về câu nói của cô hôm nọ.

Nhưng bởi vì hành động vô sỉ trẻ con đến kì lạ hôm đó đã khiến Hạ Y chắc chắn anh sẽ không như vẻ bề ngoài lẳng lặng đó của mình.

Hạ Tử Luân cư nhiên không vì chuyện hôm đó mà từ bỏ, mặt dày mặt dạn tính toán. Y như rằng vài ngày sau khi Hạ Y vừa chuyển vào nơi ở mới, trước cửa phòng nghe thấy tiếng chuông, cô ra mở cửa, ngạc nhiên khi thấy anh đứng trước cửa cười cười nhìn mình.


"Gì đây?" Cô ngờ vực nhíu mi.

"Còn làm gì, anh vừa chuyển đến đây ở. Bây giờ chúng ta là hàng xóm." Hạ Tử Luân rất hiển nhiên cười giảo hoạt.

Hạ Y: ???

"Anh chuyển đến lúc nào?" Hành động còn nhanh hơn cô nghĩ!

Hạ Tử Luân rất thật thà trả lời: "Mới sáng nay. Anh ở ngay đối diện phòng em.", nói rồi ngón tay cái chỉ chỉ ra sau, cô thuận theo nhìn qua, thấy cửa đối diện vừa vặn đang mở, loáng thoáng có vài thùng xốp còn chưa mở.

Hạ Y nhìn Hạ Tử Luân bằng một ánh mắt phẫn uất, cầm vặn cửa kéo đóng lại, nhưng bị Hạ Tử Luân nhanh tay chặn được.

"Y Y, em không định để anh trai  yêu dấu của em vào chơi à?"

"Em phải đi học."


"Nhưng hôm nay là thứ bảy a..."

"..."

Đệt! Ra cửa quên xem ngày! Giờ thì nhục!

Hạ Y là bị làm cho thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi nói "Biến!", xong liền kéo cửa đóng mạnh một cái.

Hạ Tử Luân nhìn mặt cửa gỗ bằng phẳng trước mặt, trái lại không thất vọng buồn bã mà còn cười, rất thoải mái.




Bình luận

Truyện đang đọc