Lúc này Lâm Uyển Bạch đã không còn đủ bình tĩnh. Cô bất chấp lao đến phía trước muốn giật lấy điện thoại, hai người giằng co một hồi, Lâm Uyển Bạch định quăng điện thoại xuống biển nhưng vì Hoắc Trường Uyên khư khư cầm chắc nó nên đã vô tình khiến hắn cũng rơi xuống theo.
"Ùm!" - Một tiếng đập nước lớn thu hút sự chú ý của mọi người. Lâm Uyển Bạch giật mình nhìn Hoắc Trường Uyên đang cầu cứu một cách bất lực. Nhìn những động tác không bài bản đó có thể nhìn ra hắn hoàn toàn không biết bơi. Do vậy không cần mất thời gian suy tính điều gì, Lâm Uyển Bạch nhanh như chớp đã phóng xuống biển cứu lấy Hoắc Trường Uyên, khó khăn lắm mới dùng tay không mở được dây thừng làm chiếc phao rơi xuống mới thuận lợi cứu hắn lên, nhưng việc làm gấp gáp đó đã làm tay cô bị xước một đường lớn.
Vừa cứu được hắn lên tàu, Lâm Uyển Bạch chỉ kịp thở gấp một hơi lấy lại sức rồi liền tiến hành hô hấp nhân tạo. Trong đầu cô lúc này dường như đã quên mất sự nhục nhã mà Hoắc Trường Uyên đã gây ra, chỉ biết chuyên tâm cứu người là quan trọng nhất. Cô dùng hai bàn tay ấn liên tục và ngực Hoắc Trường Uyên nhưng không thấy tiến triển nên đành dùng cách tiếp theo, đưa một tay bóp mũi hắn và hô hấp bằng môi. Nhờ vậy, đối phương đã ọc ra một lượng nước lớn và ho sặc sụa.
Trùng hợp ngay lúc này, Giang Phóng cũng vừa đi đến vì nghe tiếng đập nước gần chỗ phòng anh ta. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Giang Phóng còn chưa kịp mở miệng hỏi câu nào thì đã bị Lâm Uyển Bạch dùng mắt ra hiệu như muốn nhờ vả điều gì, sau liền rời đi mất hút. Dù không hiểu hết ngụ ý từ ánh nhìn của cô, anh ta vẫn nhanh chân chạy đến chỗ Hoắc Trường Uyên và tiếp tục dùng tay hô hấp nhân tạo cho Hoắc Trường Uyên, vì đương nhiên cứu hắn mới là điều quan trọng nhất đối với anh ta.
Hoắc Trường Uyên tỉnh lại ho liền mấy cái, sau đó mở mắt ra, người đầu tiên hắn nhìn thấy không ai khác lại là Giang Phóng. Hoắc Trường Uyên cau mày không hiểu chuyện gì xảy ra, đối phương thì vừa đỡ hắn dậy vừa hỏi han lia lịa. Trong khi đó, trong đầu hắn chỉ hiện lên duy nhất một suy nghĩ vô cùng kinh dị. Rõ ràng lúc rơi xuống nước chính mắt hắn đã nhìn thấy Lâm Uyển Bạch là người nhảy xuống cứu mình, khi nửa tỉnh nửa mê cũng có cảm giác ai đó hôn mình, nhưng khi tỉnh lại chỉ có Giang Phóng là ở gần mình nhất. Vậy chẳng lẽ...người đó là Giang Phóng ư?
Suy nghĩ đó vừa được hình thành thì Hoắc Trường Uyên đã lắc đầu lia lịa như muốn dập tắt nó. Cuộc đời hắn đào hoa phong nhã, làm điêu đứng bao cô gái trên đời, đôi môi này không thể bị đàn ông hôn được, dù là hô hấp nhân tạo cũng tuyệt đối không. Sau đó, mắt hắn vô tình dừng lại ở mấy vệt nước hình bàn chân nho nhỏ kéo dài từ chỗ hắn nằm đến khuất phía sau bức tường. Ngay lúc đó, Hoắc Trường Uyên đã hiểu ra chuyện gì, đúng là không uổng công sinh ra kiếp đàn ông, đôi môi tuyệt đẹp này quả nhiên cả đời chỉ có thể dành cho người phụ nữ tuyệt nhất.
- -----------------
Hôm sau, Lâm Uyển Bạch vẫn trở lại làm công việc thường ngày trên tàu với một tâm trạng vô cùng tệ, cả mặt cô thất thần không có chút sức sống. Một người đồng nghiệp nhìn thấy vậy mới có lòng tốt hỏi han:
"Sao cô xanh xao thế này? Có phải cảm lạnh rồi không? Còn tay nữa, vết thương lớn như vậy không thể tùy tiện dán băng cá nhân được."
Lâm Uyển Bạch rất cảm kích lòng tốt của người đồng nghiệp nhưng chỉ cười gượng cho qua: "Không sao, tôi vẫn khỏe như trâu đây này!"
Vừa lúc đó Hoắc Trường Uyên đi ngang nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc của Lâm Uyển Bạch thì không kiềm được lòng nhưng cũng không hề nói năng hay hành động gì mà chỉ lặng lẽ rời đi.
Đến tối, khi Lâm Uyển Bạch đã vệ sinh cá nhân xong xuôi và chuẩn bị đi ngủ thì cửa phòng nhân viên bị bẻ khóa, Giang Phóng mở cửa bước vào cùng với một y tá nữ mang theo hộp sơ cứu trên tay. Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì y tá đã nhanh nhảu ngồi xuống bên cạnh, quan sát vết thương rồi tiến hành sát trùng và băng bó cho cô.
Lâm Uyển Bạch nhìn Giang Phóng bằng đôi mắt tròn xoe và hỏi chuyện gì nhưng đối phương còn im lặng hơn cả người chết, chỉ lặng thầm đứng quan sát vết thương được chữa trị mà không nói lời nào.