MỘT ĐÊM NỒNG NHIỆT, MỘT ĐỜI ĐẮM SAY

Lâm Uyển Bạch mơ màng tỉnh lại, phát hiện đang có một thân hình vạm vỡ đè lên người mình. Đối phương chỉ quấn khăn tắm mà không mặc áo khiến cả thân trên lộ ra.

Chết tiệt! - cô thầm chửi. Còn ai vào đây nữa? Lại là cái tên đàn ông xấu xa kia chứ ai?

Hoắc Trường Uyên nhìn khuôn mặt giận dỗi của cô đột nhiên lại nổi lên thú tính. Ngay lúc hắn vừa tắm xong thế này mới thật gọi là "thiên thời địa lợi nhân hòa". Hắn khẽ cười thầm, không uổng công hắn luôn đối xử tốt với Tần Tư Niên như vậy. Biết bạn mình thích gì, liền chuẩn bị sẵn rồi mang đến.

Nhân lúc hắn phân tâm, Lâm Uyển Bạch dùng hết sức đẩy đối phương ra, chạy thẳng đến ban công khách sạn. Hoắc Trường Uyên đứng thẳng dậy, làm vẻ nhởn nhơ:

"Cô biết đây là tầng mấy không? Tôi không tin lá gan nhỏ bé này lại dám nhảy xuống đấy."

Lâm Uyển Bạch cắn răng nhìn xuống phía dưới ban công, chỉ thấy mịt mù trời đất. Rơi xuống thế này rõ chỉ có nước tan xương nát thịt. Cô vẫn còn trẻ như vậy, chết vì một tên đàn ông biết thái thì rõ là uổng phí. Hơn nữa cô chết rồi còn bà thì phải làm sao?

Nghĩ rồi, Lâm Uyển Bạch vớ vội con dao cắt trái cây trên bàn cứa mạnh vào tay mà không cần suy nghĩ: "Dù có chết tôi cũng không nằm dưới loại đàn ông như anh!"

"Cô..."

Cứa xong, máu từ cổ tay cô tí tách chảy ướt đẫm cả sàn. Cô chớp chớp mắt, thấy khung cảnh xung quanh mờ dần. Cô cố trụ cho đến khi ý thức mất đi rồi ngã quỵ xuống sàn.

Hoắc Trường Uyên đứng đó chứng kiến từ nãy đến giờ, lắc đầu rồi bước đến bồng cô lên. Ả phụ nữ ngu ngốc này, chỉ là ngủ với hắn lại khó khăn vậy ư? Cô làm sao biết được bao nhiêu người phụ nữ xếp hàng muốn ngủ với hắn lại không có cơ hội, còn cô...

- ----------------

Hôm sau, bệnh viện trung ương.

Lâm Uyển Bạch từ từ mở đôi mắt nặng trĩu ra nhìn lên phía trên. Cái gì đây? Trần nhà kiểu "công nghiệp" thế này cô đã nhìn chán rồi, là bệnh viện chứ còn đâu nữa. Cô đảo mắt nhìn xuống, thấy tay mình vẫn còn băng bó và truyền nước biển.

Vừa hay lúc đó có một y tá bước vào, thấy cô đã tỉnh lại liền mỉm cười động viên: "Hay quá, cô đã tỉnh lại rồi. Cô có thấy trong người có chỗ nào không khỏe không?"

Lâm Uyển Bạch nhăn mặt: "Không sao, tôi vẫn ổn. Cô cho tôi hỏi đây là bệnh viện nào? Tôi nằm ở đây bao lâu rồi?"

"Đây là bệnh viện trung ương, trang thiết bị hiện đại và tốt nhất cả khu vực nên cô không cần phải lo. Còn cô chỉ mới lưu bệnh một ngày thôi."

"Một ngày? Bệnh viện trung ương?" - Lâm Uyển Bạch nghe xong liền ngồi bật dậy. Bệnh viện này cô đã tham khảo qua rất nhiều lần, muốn đưa bà đến nhưng vì chi phí quá đắt đỏ nên vẫn chưa có cơ hội. Chỉ nghĩ đến việc nằm ở đây một đêm, cô đã xác định tiền lương một tháng của mình sắp tan thành mây khói rồi.

Lâm Uyển Bạch sốt ruột nói với y tá: "Viện phí, cô đưa tôi đi đóng viện phí!"

Y tá khẽ lắc đầu, đỡ cô nằm xuống: "Cô cứ yên tâm. Toàn bộ viện phí của cô đã được người thân lúc đưa đến đây thanh toán rồi. Cô còn có thể dưỡng thương thêm mấy hôm nữa."

"Người thân? Tôi làm gì có?"

"Đó là một người đàn ông cao to và đẹp trai, bên cạnh anh ta còn có rất nhiều vệ sĩ, nhìn thôi đã biết là người giàu có rồi. Có điều cô đó, không nên quá buồn về loại người đó đâu."

Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên: "Sao cô biết?"

Y tá tỏ ra vô cùng rành rẽ: "Tôi làm y tá cũng được tám năm rồi, chứng kiến không biết bao nhiêu vụ tự tử. Hễ mười vụ thì hết bốn vụ là vì chuyện học hành, sáu vụ còn lại là do tình cảm trai gái. Mà tôi nói cô nghe, loại người có vẻ ngoài đẹp đẽ và nhiều tiền đó vốn chỉ để ngắm, chứ sa vào khổ lắm. Từ lúc đưa cô vào đây đến giờ có lần nào anh ta ghé thăm đâu. Cho nên tóm lại chị em phụ nữ chúng ta không nên buồn vì những người như vậy rồi làm hại mình..."

Lâm Uyển Bạch hơi sốc vì độ nhiệt tình của cô y tá nên chỉ gật gật cho qua, nếu kể rõ sự tình không biết cô ấy sẽ còn khuyên nhủ đến độ nào. Cô nằm nghỉ ngơi, vừa cảm thấy thoải mái một chút đã liền nhớ ra một thứ vô cùng quan trọng: túi xách bao gồm tiền, chứng minh thư và cả điện thoại của cô đều nằm trong tay Hoắc Trường Uyên!

Bình luận

Truyện đang đọc