Lúc băng bó vết thương xong, y tá đứng dậy cúi đầu rời đi trước, Giang Phóng cũng định theo sau nhưng lại bị câu hỏi của Lâm Uyển Bạch níu chân lại:
"Trợ lý Giang, Hoắc Trường Uyên giờ sao rồi?"
Giang Phóng quay đầu lại, vẫn nói chuyện bằng điệu bộ vô cùng nghiêm túc: "Sức khỏe của cậu chủ đều ổn cả rồi, may là nhờ có cô."
Không hiểu sao Lâm Uyển Bạch nghe xong liền cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, cô vừa thở phào một cái thì đối phương lại nói tiếp:
"Hiện tại cậu chủ đang ở phòng riêng. Nếu được, cô hãy đến đó, cậu ấy rất mong được gặp cô." - Nói xong Giang Phóng liền rời đi.
Lâm Uyển Bạch có chút lưỡng lự giữa đi và không đi. Cô không biết có nên gặp hắn hay không, gặp để nói những gì, và gặp để làm gì? Lời nói của cô có thể khiến hắn xóa đi đoạn ghi âm đáng xấu hổ kia ư?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù gì cô cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, nếu lôi chuyện ân nghĩa ra không lẽ đối phương lại không đáp ứng một yêu cầu rất nhỏ này? Nhưng không chỉ là ân nhân, rõ ràng người hại hắn rơi xuống nước cũng vẫn là cô, vậy... Tuy là không có gì đảm bảo tỉ lệ thành công nhưng cũng không thể không thử. Nghĩ rồi Lâm Uyển Bạch lập tức đến chỗ Hoắc Trường Uyên.
- ---------------
Tại phòng riêng của Hoắc Trường Uyên.
Hắn đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành sang trọng, tay cầm ly sâm banh đỏ au nhìn ra khung cửa sổ lớn thấy toàn cảnh biển thì Lâm Uyển Bạch tự động mở cửa đi vào mà không thèm gõ cửa, phá hỏng mất buổi tối thư giãn của hắn.
Hoắc Trường Uyên nghe tiếng mở cửa và chỉ cần liếc vào chiếc gương đặt trên bàn đã đủ biết đó là ai. Hắn vừa nói vừa cong nhẹ khóe môi:
"Cuối cùng em cũng chịu đến tìm tôi. Thế nào đây? Rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của tôi?"
Lâm Uyển Bạch vẫn rất ngang bướng: "Tôi không muốn phí thời gian, anh sống chết thế nào thì mặc anh, không liên quan đến tôi. Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn anh ngay lập tức xóa đoạn ghi âm kia đi!"
"Muốn tôi xóa, vậy em nói đi. Có phải ngày hôm đó người cứu và hô hấp nhân tạo cho tôi là em?"
Lâm Uyển Bạch im lặng một hồi rồi mới dám mở miệng nói: "Không chỉ cứu, người hại anh rơi xuống nước...cũng là tôi. Cho nên tôi...cho tôi xin lỗi..."
Hắn Trường Uyên nghe vậy liền bỏ ngay ly rượu xuống bàn, đứng dậy và vịn lấy hai cánh tay cô: "Mau, em xác nhận lại cho tôi. Người bất chấp nhảy xuống nước cứu và hô hấp cho tôi là em?"
Lâm Uyển Bạch không nói mà chỉ gật gật. Nhìn thái độ này của hắn, trong đầu cô hiện lên 1001 viễn cảnh tối om về tương lai cho chính mình. Báo sẽ đưa tin cô là kẻ "đũa mốc mà chòi mâm son", còn hại cậu ấm nhà họ Hoắc xém chút mất mạng; hay hắn sẽ vì chuyện này mà khiến cô ở tù mọt gông, như vậy ai sẽ nuôi bà ngoại đây?
Lúc Lâm Uyển Bạch còn chưa thoát ra được khỏi những suy nghĩ linh tinh của mình, Hoắc Trường Uyên đã mạnh bạo dùng một tay đặt ở sau gáy, tay kia siết chặt eo cô rồi hôn một cách nồng nhiệt. Lâm Uyển Bạch muốn kháng cự cũng không thể, vì thứ nhất, sức của cô không thể cản nổi sức lực mạnh mẽ của gã đàn ông này, thứ hai, cô đang dần bị cuốn theo nụ hôn mãnh liệt của hắn.
Được một lúc, Hoắc Trường Uyên mới chịu thả môi ra, tuy nhiên hai tay vẫn còn kẹp chặt khiến cô không thể thoát ra được. Chỉ mới hôn nhau một chút, khuôn mặt hắn đã bắt đầu xuất hiện sự hưng phấn, hơi thở mạnh mẽ vô cùng:
"Đúng là em, em là người cứu tôi."
Lâm Uyển Bạch vừa xấu hổ vừa bắt bẻ đối phương: "Vậy là ngay từ đầu anh không tin lời tôi nói?"
"Em còn dám dùng thái độ đó với tôi? Em có biết từ lúc được cứu tới giờ tôi luôn bị mất ngủ hay không? Dù tự dặn lòng đó là em, nhưng chốc chốc trong đầu tôi vẫn không thoát khỏi suy nghĩ người hô hấp nhân tạo cho mình là Giang Phóng."
Lâm Uyển Bạch nghe xong không thể nhịn được, vừa cười vừa xin lỗi không hề thành tâm chút nào. Tuy nhiên nụ hôn nồng cháy ban nãy cộng với nụ cười tỏa nắng của cô dường như đã vô tình đánh thức thứ gì đó rất...dữ tợn.
Hắn Trường Uyên đột nhiên nở nụ cười gian manh, không nói không rằng chỉ nhanh chóng đổi vị trí tay bế cô lên cái một rồi quăng lên giường. Không để đối phương có cơ hội phản kháng, Hoắc Trường Uyên cũng trèo lên giường theo, dùng một bàn tay đã đủ sức khóa chặt hai cổ tay Lâm Uyển Bạch, phần thân dưới đè chặt lên thân dưới của cô, dù có cố đạp chân, vẫy vùng cũng vô ích.
"Hoắc Trường Uyên!" - Lâm Uyển Bạch cảm thấy không an toàn, lớn tiếng quát tên hắn.
Đối phương không hề tức giận mà cảm thấy vô cùng hứng thú, hắn cúi sát người thì thầm vào tai cô bằng giọng ấm nóng: "Em không biết lúc lên giường mà gọi tên nhau như thế này sẽ khiến đối phương thêm phần hưng phấn ư? Hay em đang cố tình giúp tôi ấy nhỉ?"
Lâm Uyển Bạch cắn răng, vừa cố tìm cách thoát ra đã bị đối phương chặn trước một đường: "Con mèo nhỏ của tôi, chúng ta vẫn còn thời hạn hợp đồng đấy!". Nói rồi Hoắc Trường Uyên hôn cô một cách thật cuồng nhiệt. Không chỉ môi mà còn lần xuống cổ rồi dần dần có những hành động táo bạo hơn. Lâm Uyển Bạch vốn dĩ không đủ sức thoát ra, không chỉ vậy còn càng ngày càng lún sâu vào. Còn với Hoắc Trường Uyên, được ân ái với cô rõ là hơn cả được thưởng thức cao lương mĩ vị trần gian, không phải vì cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới, mà là vì chỉ có cô mới khiến hắn thấy hứng thú.
Đó là một đêm quấn lấy nhau vô cùng nồng nàn của Hoắc Trường Uyên và Lâm Uyển Bạch, nhưng khi tỉnh lại cô chẳng còn thấy hắn đâu nữa, chỉ có người hầu vào chuẩn bị quần áo và đồ ăn sáng cho cô. Sau khi tất cả xong xuôi đâu vào đấy, Giang Phóng mới từ ngoài bước vào:
"Từ sáng sớm cậu chủ đã có việc bận đột xuất nên đã xuống tàu trước. Chuyến du ngoạn cũng đã kết thúc, bây giờ tôi sẽ đưa cô về nhà."
Lâm Uyển Bạch vừa chùi miệng vừa gật đầu, soạn vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân rồi nhanh chóng đi theo Giang Phóng. Bến cảng cách thành phố không xa, chẳng mấy chốc đã về đến nhà. Tuy nhiên ngay sau đó lại gấp rút đi chuẩn bị vài thứ vào thăm bà ngoại. Từ lúc lên du thuyền đến giờ vẫn chưa có cơ hội gặp lại bà, đúng là nhớ chết đi được!
Tại bệnh viện, Lâm Uyển Bạch còn chưa đặt chân được đến phòng bệnh đã vô tình gặp phải bác sĩ chữa bệnh cho bà cô. Vì có quen biết nhau, Lâm Uyển Bạch rất vui vẻ cúi đầu chào nhưng lại bị ông ấy chặn lại nói mấy câu buồn đến đau lòng:
"Bệnh tình sức khỏe của bà cô lại đang tiếp tục xuống dốc, e là cách chữa trị cũ không còn khả thi cho lắm. Chúng tôi định sẽ đưa phương pháp mới vào chữa cho bà ấy, nhưng viện phí..."
Lâm Uyển Bạch không ngần ngại cắt ngang: "Không sao hết, chỉ cần bà ngoại tôi được khỏe lại thì viện phí không thành vấn đề."
"Được, nhưng cụ thể hơn cô nên nhanh chóng sắp xếp một buổi gặp bác sĩ chuyên khoa để được tư vấn một cách cặn kẽ rồi hẵn quyết định, vì chi phí theo đợt chữa trị mới không phải ai cũng theo nổi. Hơn nữa tôi còn nghe y tá nói viện phí tháng cũ..."
Lâm Uyển Bạch nghe đến đây đã thấy cổ họng mình hơi nghẹn lại, đúng thật là số tiền từ tháng trước cô vẫn chưa thanh toán xong, bây giờ lại sắp có một đống nợ mới chất chồng lên nợ cũ. Đương nhiên cô không thể bỏ mặc bà, nhưng mở miệng xin của Hoắc Trường Uyên một số tiền lớn như vậy cô cũng không đủ dũng khí để làm. Vậy là một lần nữa, áp lực về tiền bạc lại đè nặng lên đôi vai cô, cả nghĩ hết đường cũng không biết nên làm thế nào cho hợp lí.