MỘT ĐÊM NỒNG NHIỆT, MỘT ĐỜI ĐẮM SAY

Lâm Dao Dao đổ cả mồ hôi hột: "Ông Nhạc, ông nói vậy là sao? Ở thành phố này ông uy quyền như vậy sao lại bị người ta đánh giành "hàng" chứ? Là ai, ai dám làm như vậy với ông?"

"Hừ, đừng nói với tôi là cô không biết hàng cô mang đến là phụ nữ của Hoắc Trường Uyên đấy nhé?"

Nghe đến đây, Lâm Dao Dao mặt xanh như tàu lá chuối. Chết rồi, lão già này bị xử cho nhừ tử, vậy chắc chắn Hoắc Trường Uyên cũng đã điều tra được chủ mưu của việc này là mẹ con ả rồi, vậy...

Thấy Lâm Dao Dao im lặng không nói gì, Lão Nhạc đi vào trọng tâm vấn đề: "Được rồi, không cần nhiều lời nữa. Hôm nay tôi gọi đến là để hủy giao kèo giữa hai bên chúng ta, đương nhiên tôi sẽ đòi lại tiền đặt cọc. Số tài khoản đã có, nội trong ngày hôm nay hai mẹ con cô liệu hồn mà chuyển tiền cọc lại cho tôi, nếu không để lão gia gia búng tay một cái thì cái nóc nhà họ Lâm sẽ bay mất đấy!". Nói xong, đối phương không thèm kiên nể mà cúp máy cái rụp.

Lâm Dao Dao tức giận quăng điện thoại xuống sàn, màn hình vì va đập mà nứt làm đôi. Ả còn xưa thỏa cơn điên, tay quơ hết những vật dụng trên bàn xuống đất, đến bình hoa thủy tinh cũng vỡ tan tành.

"Lâm Uyển Bạch! Tại sao mày sống ác với tao quá vậy?!"

"Lâm Uyển Bạch! Mày đã cướp Hoắc Trường Uyên rồi mà đến một món tiền hời của tao cũng không yên với mày ư?"

"Tao phải sống sao mới vừa lòng mày? Lâm Uyển Bạch?!"

Lâm Dao Dao như phát điên chửi đổngmấy tiếng vô cùng lớn, giọng điệu và cả lời lẽ cũng không còn ra dáng một thiên kim tiểu thư như cái cách mà trước đây cô ta tự gán cho mình. Đã đập hết đồ trên bàn, Lâm Dao Dao lại phá đến những quyển sách được xếp ngay ngắn trên kệ, từng quyển, từng quyển một bị quăng xuống đất không chút thương tiếc.

Trong số sách đó đột nhiên từ đâu lọt ra một bức hình trắng đen cũ, Lâm Dao Dao thấy vậy liền dừng tay, cúi xuống nhặt tấm hình lên xem. Tủ sách này là chung của gia đình từ nhiều năm, nên có khi là hình của mẹ Lâm Uyển Bạch còn sót lại cũng không chừng. Tuy nhiên trong bức hình không chỉ có mẹ Lâm Uyển Bạch, mà đứng kế bà ta còn có bà ngoại cô nữa.

Nhìn người bà còn nở nụ cười phúc hậu trên môi, Lâm Dao Dao chợt nghĩ ra một ý định hết sức điên rồ. Lâm Uyển Bạch đã cướp hết mọi thứ của ả, vậy đừng trách tại sao ả lại nhẫn tâm lấy đi thứ quý giá nhất của cuộc đời Lâm Uyển Bạch!

- --------------

Hôm sau, tại văn phòng làm việc của Hoắc Trường Uyên, trong lúc hắn đang còn đầu tất mặt tối với đống dự án mới thì điện thoại từ bệnh viện trung ương thành phố gọi đến. Nghĩ có việc quan trọng, Hoắc Trường Uyên vội nhấn nút nghe, mắt và tay thì vẫn còn dính chặt vào màn hình máy vi tính.

"Alo cậu chủ, tôi là bác sĩ chính điều trị cho..."

"Tôi biết rồi, có việc gì thì nói mau đi."

"Vâng, thưa cậu chủ. Chuyện là bà ấy hôm qua kiểm tra sức khỏe vẫn còn rất ổn định, không hiểu vì sao sáng nay..."

Hoắc Trường Uyên biết có chuyện không ổn, dừng tay ngay và hỏi lớn vào trong điện thoại: "Sáng nay thế nào? Bà ngoại thế nào hả?"

"Sáng nay khi y tá kiểm tra đã thấy...đã thấy tắt thở rồi ạ!"

Hoắc Trường Uyên giận dữ đập bàn cái bụp: "Các người...cả một đội ngũ đông đảo mà chăm sóc một bà lão cũng không xong à?"

"Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi rất…" - Chưa kịp để bác sĩ nói cho trót câu, Hoắc Trường Uyên đã cúp máy cái rụp. Hắn thở sâu để điều hòa cảm xúc, vuốt mặt mấy cái, cảm giác sống mũi hơn cay. Đợi đến lúc xác định bản thân đã bình tĩnh rồi mới gọi Giang Phóng vào:

"Mau chuẩn bị xe về đón Tiểu Bạch, còn tôi sẽ đến bệnh viện trước. Trên đường đi đừng cho cô ấy biết gì cả, cũng đừng nói là đi đâu."

"Rõ."

Đó là cách duy nhất Hoắc Trường Uyên nghĩ ra để làm giảm bớt đau thương cho Lâm Uyển Bạch, nhưng sau khi đến bệnh viện và nghe tin dữ, cô đã ngất ngay tại chỗ, phải chuyển đến phòng hồi sức để truyền nước biển.

Đến tận hai ngày sau, dù đã tỉnh lại nhưng tâm trạng của cô vẫn không khá hơn chút nào, nước mắt ngày đêm lăn dài trên má rồi làm gối ướt mãi chẳng khô. Hoắc Trường Uyên cũng bỏ hết cả việc trên công ty, ngày đêm chăm sóc, lo lắng cho Lâm Uyển Bạch. Cuối cùng không biết vì điều gì đã khiến cô vực dậy tinh thần, tự đứng ra làm người tổ chức tang lễ, điều hành mọi việc.

Tang lễ có sự giúp đỡ rất nhiều từ Hoắc Trường Uyên nên vô cùng trang trọng, khách viếng thăm cũng rất nhiều nhưng hết chín phần đều là đối tác kinh doanh của Hoắc Trường Uyên, nghe tin bà ngoại hắn mất nên đến chia buồn qua loa, số người còn lại là những người trước đây sống cùng khu với Lâm Uyển Bạch, cũng vì nghe tin bà cô mất nên vội vã đến chia buồn. Rồi đương nhiên cũng không thể thiếu sự góp mặt của người nhà họ Lâm, nhưng khỏi cần nói, vốn dĩ chỉ đến thắp một nén nhang để khỏi bị người đời bàn ra tán vào rồi lập tức ra về, còn không thèm nói với Lâm Uyển Bạch lấy một câu.

Hơn nửa tháng từ khi tang lễ kết thúc, Lâm Uyển Bạch trầm tính hẳn đi, suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng, đến Hoắc Trường Uyên xin gặp cũng không cho, thậm chí có nhiều bữa cơm còn bỏ dở, hoặc chỉ nhấp môi được một chút rồi thôi. Trong lúc Hoắc Trường Uyên đang đau đầu không biết phải làm sao thì người hầu chạy vào báo bên ngoài có người muốn gặp Lâm Uyển Bạch.

Hoắc Trường Uyên vội vã ra xem, người này hắn gặp ở đâu rồi thì phải.

Đối phương thấy hắn thì vội giới thiệu: "Xin chào, tôi là Vân Dực, bạn từ thời niên thiếu của Uyển Uyển. Tôi nghe nói cô ấy sống ở đây, anh có thể để tôi gặp cô ấy được không?"

"Gặp để làm gì?" - Hoắc Trường Uyên lạnh lùng hỏi.

Vân Dực không ngại nói thật: "Cách đây nửa tháng, tôi đang công tác ở Hà Lan thì nghe tin bà ngoại của cô ấy mất, nhưng đương nhiên không thể về viếng tang. Bây giờ tôi trở về rồi, muốn hỏi han cô ấy một chút."

Hoắc Trường Uyên đang lúc rối ren như bắt được tia hy vọng mỏng manh. Lâm Uyển Bạch có thể không gặp hắn, nhưng đến người bạn này của cô đến thăm, có lẽ cô sẽ chịu cởi mở hơn một chút. Dù không thích cô tiếp xúc với tên đàn ông nào khác ngoài hắn, nhưng quả thật không còn cách nào khác cả. truyện tiên hiệp hay

"Được, anh vào trong trước đã rồi nói."

Bình luận

Truyện đang đọc