MỘT ĐÊM NỒNG NHIỆT, MỘT ĐỜI ĐẮM SAY

Phong Hàn thấy vậy liền tỏ ra lo lắng: "Uyển Uyển, em bị sao vậy?"

Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, đảo mắt như đang suy nghĩ điều gì, buộc miệng nói với Phong Hàn rằng mình chỉ là cảm thấy mùi mắm này quá hôi nên không ăn nổi. Phong Hàn nghe vậy lật đật ra sau vườn bắt cho bằng được con gà để hầm cho cô ăn. Lâm Uyển Bạch thở dài, con người này đúng là quá nhiệt tình rồi!

Tối đó, Phong Hàn nhường cho Lâm Uyển Bạch ngủ trong phòng còn mình thì ra sofa nằm. Thời còn yêu nhau, anh ta vẫn luôn biết cái gọi là giữ gìn cho bạn gái của mình, chỉ cần là thứ cô không muốn thì chắc chắn anh ta sẽ không gượng ép. Nhiều năm như vậy rồi, người thương năm nào cũng trở thành người cũ, cô nam quả nữ đương nhiên không thể ở cùng phòng.

Còn Lâm Uyển Bạch, dù đã nằm trên giường rất lâu nhưng cũng không có cách nào ngủ được. Cô cứ lăn qua lăn lại, trong đầu mãi nghĩ đến chuyện xảy ra lúc chiều, sau đó bất giác đưa tay xoa xoa bụng mình, vừa nghĩ trán đã toát cả mồ hôi. Từ ngày Hoắc Trường Uyên bao nuôi cô, chưa có lần nào hắn ép cô dùng thuốc tránh thai như lần đầu nữa, giữa cô và hắn hoàn toàn không có sử dụng biện pháp an toàn nào. Ở cạnh nhau lâu như vậy còn chưa có thai, có khi Lâm Uyển Bạch còn nghĩ là cô hoặc hắn bị vô sinh rồi, bây giờ đùng một cái lại ốm nghén như vậy, hơn nữa… Lâm Uyển Bạch càng nghĩ càng sợ, hơn hai tháng rồi cô không đến kỳ kinh nguyệt, còn nếu xét về lần cuối cùng cô và Hoắc Trường Uyên đã xảy ra đụng chạm thể xác thì cũng vừa khớp khoảng thời gian đó. Không lẽ, không lẽ là cô đã có thai...gần hai tháng?

- ------------

Sáng hôm sau, tại trước cửa dinh thự nhà họ Thiên, Lâm Dao Dao bị người hầu kẹp hai bên cánh tay lôi ra ngoài. Vừa được thả ra, ả đã quay đầu lại định chạy ngược vào trong, nhưng lại bị Thiên Lan từ trong nhà bước ra và chặn lại.

Thiên Lan nhìn Lâm Dao Dao bằng đôi mắt vô cùng khinh bỉ: "Lâm Dao Dao, tôi nói nhiều như vậy rồi não cô vẫn chưa thông ư? Lần trước là tôi ngu ngốc nên mới bị cô lừa gạt, rồi còn bị cuốn vào những rắc rối của cô với Lâm Uyển Bạch, báo hại tôi và mẹ bị bẽ mặt một phen. Bây giờ cô còn dám mặt dày đến đây muốn tôi giúp đỡ?"

Lâm Dao Dao làm bộ đáng thương, hết nước quỳ xuống níu váy Thiên Lan, mắt rưng rưng như sắp khóc: "Thiên Lan tiểu thư, tôi biết lỗi lầm lần trước đã khiến cô mất mặt thế nào, đều là lỗi của tôi hết. Tuy nhiên lần này không hề dính dáng đến Lâm Uyển Bạch hay Hoắc Trường Uyên nữa, tôi chỉ muốn xin cô cho tôi một chỗ ở, bây giờ Lâm Gia bị người ta niêm phong rồi, tôi không biết phải đi về đâu hết...hic…"

Thiên Lan lạnh nhạt hất tay Lâm Dao Dao ra: "Cô không biết đi về đâu thì liên quan gì đến tôi? Tôi có bổn phận phải nuôi cô chắc?"

"Thiên Lan tiểu thư, tôi xin cô! Nếu cô không giúp đỡ tôi thì tôi sẽ không đi đâu cả!"

Thiên Lan nghiến răng nghiến lợi, tự trách bản thân ngày trước sau có thể ngu ngốc dây phải loại người này? Hết cách, cô ta đành móc trong túi ra vài tờ năm trăm tệ rồi quăng xuống đất:

"Này! Dùng tiền này tự tìm chỗ ở hay làm gì đó là chuyện của cô. Nếu sau này còn mặt dày đến khóc lóc trước cửa nhà họ Thiên thì đừng trách tại sao đến cái lưỡi để nói chuyện cô cũng không còn!" - Nói rồi Thiên Lan giận dữ bỏ vào trong, còn Lâm Dao Dao lật đật nhặt những tờ tiền đang rơi vãi dưới đất. Ả vừa nhặt xong đã đứng dậy, chùi đi nước mắt rồi nhìn vào phía cửa lớn nhà họ Thiên với đôi mắt căm phẫn. Rồi một ngày nào đó Lâm Dao Dao này sẽ quay lại tính sổ với từng người các ngươi!

Lâm Dao Dao nghĩ xong liền quay đi, lúc vừa đi ra khỏi khu đất vàng thì liền nhìn thấy xe của Hoắc Trường Uyên lao đi như tên lửa, không rõ là định đi đâu. Thấy vậy, Lâm Dao Dao lật đật chạy ra đường lớn, dùng tiền của Thiên Lan cho bắt một chiếc taxi để đuổi theo hắn, vì nhanh chân nên mới không bị mất dấu đối phương.

Cuối cùng sau một hồi theo đuôi, xe của Lâm Dao Dao đành dừng lại ở bên đường, chỉ có thể từ xa quan sát Hoắc Trường Uyên bước vào một căn biệt thự vô cùng sang trọng, qua lời của tài xế, ả biết đây là một trong những biệt thự của nhà họ Vân. Dù không rõ hắn định đến đây và làm gì, nhưng Lâm Dao Dao vẫn chưa có ý định bỏ cuộc, quyết ở ngoài ôm cây đợi thỏ.

Ở bên trong biệt thự nhà họ Vân, Hoắc Trường Uyên không đợi ai cho phép đã điên cuồng xông thẳng vào trong tìm Vân Dực, vừa nhìn thấy đã nhanh chân đến túm lấy cổ áo anh ta:

"Vân Dực! Rốt cuộc anh giấu Tiểu Bạch ở đâu rồi, hả?"

Vân Dực nghe xong liền cau mày, không ngờ đối phương lại tra ra nhanh như vậy.

"Tiểu Bạch? Uyển Uyển cô ấy không phải ở chỗ anh đó sao? Tại sao lại chạy đến chỗ tôi tìm? Hoắc tổng, tôi đâu có như anh, tự ý bắt cóc người ta chứ?"

Hoắc Trường Uyên nghe vậy càng sôi máu, giật cổ áo Vân Dực một cái thật mạnh, nghiến răng ken két: "Cô ấy đã bỏ trốn được mấy ngày rồi, anh đừng có làm bộ như không biết. Anh nghĩ anh thoát khỏi liên quan ư?"

Vân Dực nghe vậy liền cười nhếch mép, đẩy tay Hoắc Trường Uyên ra khỏi cổ áo mình, còn tỉ mỉ sửa lại cho chỉn chu.

"Tại sao tôi lại có liên quan?"

"Hừ, đương nhiên là vì mối quan hệ giữa anh với Tiểu Bạch. Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, Tiểu Bạch một thân một mình trốn thoát khỏi dinh thự của tôi nghe đã rất vô lí rồi, việc tìm không thấy cô ấy càng vô lí hơn. Cô ấy có khả năng làm được những chuyện đó ư? Đương nhiên cần một người bạn thân vừa có tiền, vừa có quyền như anh trợ giúp rồi!"

Vân Dực bật cười: "Hoắc tổng, có phải anh đã suy nghĩ nhiều quá rồi không?"

"Tôi không suy nghĩ nhiều, đó là sự thật. Vân Dực, tôi cho anh mười giây để nói ra tung tích của cô ấy, nếu không thì đừng có trách Hoắc Trường Uyên này không biết hạ thủ lưu tình!"

"Ồ, tôi không cần anh phải hạ thủ lưu tình đâu. Anh nghĩ nhà họ Vân chúng tôi thiếu tiền hay thiếu quyền thế? Tôi thân là người thừa kế của Vân gia, anh nghĩ anh muốn chà đạp là có thể chà đạp ư?"

Hoắc Trường Uyên chợt cười phá lên như trúng tà: "Vân Dực, anh nói đúng rồi. Vân gia nhiều tiền nhiều quyền, đương nhiên tôi không thể nói động là có thể động vào. Tuy nhiên anh cũng nên nhớ cho rõ một điều, chỉ cần tôi muốn thì không một sản phẩm nào của Vân thị tại đất nước này có khả năng tiếp cận đến thị trường người tiêu dùng. Đến lúc đó ba anh có hỏi, tôi sẽ dửng dưng trả lời là do con trai ông ấy đã đắc tội với tôi. Đến lúc đó quyền thừa kế còn nằm trong tay anh hay đã chuyển sang những cậu con trai khác thì tôi không dám chắc đâu."

Vân Dực nổi cơn thịnh nộ: "Hoắc Trường Uyên! Đến cả trò dơ bẩn này anh cũng có thể làm được?"

"Hừ, vì người phụ nữ của tôi, chút thủ đoạn này không là gì cả. Vân Dực, vậy rốt cuộc bây giờ anh đã suy nghĩ thấu đáo chưa? Đưa người của tôi ra đây, hoặc anh sẽ mãi mãi là một kẻ lụi bại phía sau em trai mình."

Vân Dực nghiến răng nghiến lợi, tay cung thành nắm đấm trừng trừng mắt nhìn Hoắc Trường Uyên. Sau một hồi lâu suy nghĩ, cuối cùng cũng không tìm được cách khác, đành phải hạ mình trước hắn ta.

"Uyển Uyển hiện tại đang ở phía Tây biên giới. Đường đến đó xa xôi, đi ô tô cũng phải mất gần một ngày. Hơn nữa không phải cứ đến biên giới là có thể tìm được cô ấy, cho nên…"

"Cho nên anh phải đi cùng tôi! Nhanh lên, bây giờ chúng ta xuất phát!"

Hoắc Trường Uyên vừa nói xong đã lôi Vân Dực ra khỏi nhà, đẩy anh ta vào ghế phụ rồi trực tiếp lái xe phóng đi, trong lòng vô cùng lo lắng. Tên Vân Dực này đúng là đáng chết, người phụ nữ của hắn mà cũng dám đày ra ngoài biên giới ư? Nếu cô có bị trầy da tróc vảy một chút nào, nhất định hắn sẽ băm Vân Dực thành tương!

Bên ngoài nhà họ Vân, sau khi xe của Hoắc Trường Uyên ra khỏi đó, Lâm Dao Dao cũng cho tài xế đuổi theo. Lâm Uyển Bạch mất tích mấy ngày nay, còn Hoắc Trường Uyên lại vội vã như vậy, không đi tìm cô ta thì còn đi đâu nữa? Lần này Lâm Dao Dao quyết định tìm cho đến chân trời góc biển, nhất định phải gặp cho được Lâm Uyển Bạch, một lượt tính sổ cô ta và cả Hoắc Trường Uyên!

Bình luận

Truyện đang đọc