Lâm Uyển Bạch chạy đến mức sức cùng lực kiệt, ý thức cuối cùng còn sót lại của cô là mình đã ngã sõng soài dưới đường, còn mưa vẫn không ngừng, càng ngày càng lớn, hạt mưa nặng trĩu tạt vào mặt khiến Lâm Uyển Bạch đau rát cả lên…
Ngày hôm sau, Lâm Uyển Bạch cuối cùng cũng tỉnh lại. Cô chớp chớp đôi mắt, cảnh tượng đầu tiên sau khi ý thức trở lại là hình ảnh chiếc rèm lớn màu kem đang mở toang ra, bên ngoài mưa vẫn còn đậm hạt, nhưng hoàn toàn không làm gì được cô nữa, bởi vì cô đã trở về rồi. Cô trở về nơi mình muốn rời khỏi, nơi có Hoắc Trường Uyên.
"Tỉnh rồi à?" - Hoắc Trường Uyên ngồi trên chiếc ghế bành phía đối diện, vẫn chăm chú dõi theo cô từ bao giờ. Lâm Uyển Bạch quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh của hắn lại không thấy sợ gì cả, ngược lại còn tự mỉa mai mình. Cái cách hắn nhìn cô bây giờ không khác gì một người chủ đang thương hại con chó cưng của hắn vậy.
"Tại sao lại đưa tôi về đây?"
Hoắc Trường Uyên nhếch mép: "Đây là nơi em thuộc về. Tôi đã nói rồi, nửa đời còn lại của em chỉ có thể ở lại đây với tôi, không được rời xa nửa bước."
"Tôi cũng nói với anh rồi, tôi có chết cũng không muốn gặp lại anh!" - Lâm Uyển Bạch kiên định.
Hoắc Trường Uyên đứng thẳng người dậy, cho tay vào túi chuẩn bị đi ra ngoài. Trên mặt hắn càng lộ rõ vẻ khinh thường: "Em nghĩ lời nói của em có giá trị đến vậy? Nói một cái là tôi liền nghe theo?"
"Anh…". Không đợi Lâm Uyển Bạch nói xong, Hoắc Trường Uyên đã rời khỏi phòng. Cô định đuổi theo hắn nhưng phát hiện dưới cổ chân mình có gì nặng nặng. Khốn khiếp! Thì ra sau khi hắn đem cô về đây, không chỉ giam lỏng mà còn khóa chân cô lại. Lâm Uyển Bạch tự cười mình, giờ thì hay rồi, cô đã chính thức trở thành một con thú cưng không hơn không kém!
"..."
Lâm Uyển Bạch cười cho đã rồi lại nằm xuống giường, cơn mưa đầu mùa khiến thể trạng của cô yếu đi rất nhiều. Cô biết dù bây giờ có kháng cự cũng vô ít, chí ít bản thân hiện tại phải khỏe mạnh cái đã, còn mọi chuyện sau này có thể từ từ tính sau. Cứ như vậy, Lâm Uyển Bạch không rõ mình đã ngủ bao lâu nữa. Cô cứ ngủ dậy rồi ăn một ít cháo, rồi lại ngủ. Ngày lại qua ngày, sức khỏe của cô cũng đã dần hồi phục, và cuối cùng cũng đã đến lúc cô phải thoát ra khỏi cái lồng giam chết tiệt này rồi.
Cô với tay hết mức có thể để lấy điện thoại bàn, sau đó quay số gọi tới chỗ Vân Dực. May là lần trước anh ta có để lại số điện thoại di động, mà lại là số đặt riêng mười số như một nên vô cùng dễ nhớ.
"A lô, cho hỏi ai vậy?"
"Dực, là em đây."
"Uyển Uyển, em...em sao rồi? Em vẫn ổn có đúng không?" - Vân Dực gấp gáp hỏi lia hỏi lịa.
Lâm Uyển Bạch thở dài, bình thường bản tính cô vốn tự lập, nhưng lần này không thể không cầu cứu. Hiện tại bây giờ ngoài Vân Dực ra cũng không ai có khả năng cứu cô.
"Dực, hiện tại em đang bị Hoắc Trường Uyên giam lỏng tại dinh thự của hắn, cho nên bây giờ em rất cần anh giúp đỡ, em không ổn chút nào cả, anh nhất định phải cứu em ra."
Vân Dực nghe giọng Lâm Uyển Bạch có vẻ quan trọng, liền nảy ra một ý: "Được rồi Uyển Uyển, vậy anh sẽ báo cảnh sát rồi cùng đến cứu em."
"Không được, hắn không phạm tội gì cả, tuyệt đối không thể buộc tội hắn đâu. Anh phải...lén tìm cách. Anh Dực, anh có thể giúp em không?"
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau khi nghĩ thông suốt, Vân Dực đã đưa ra quyết định: "Được. Em cứ chờ ở đó, nhất định anh sẽ cứu được em ra!"
"Vâng. Em ở phòng cuối tầng 3, bị xích một chân." - Lâm Uyển Bạch cẩn trọng báo cáo tình hình.
"Được…" - Nghe đến việc cô bị xích một chân, giọng Vân Dực nghe căng thẳng hẳn.
- -----------
Ngay ngày hôm sau, Vân Dực cho một người đàn ông đóng giả là người thu gom rác thải đến dinh thự của Hoắc Trường Uyên. Anh ta vờ ra sau vườn tìm thêm rác rồi leo lên tường để đến phòng của Lâm Uyển Bạch. Nhờ có kĩ thuật leo trèo tốt, thoắt cái anh ta đã trèo đến phòng cuối tầng ba, leo vào ban công và vào trong phòng Lâm Uyển Bạch.
Lâm Uyển Bạch biết người này đến cứu mình, ngoan ngoãn hợp tác để anh ta lấy máy cưa mini ra cửa đứt xích chân của cô. Sau đó anh ta không nói lời nào, cùng Lâm Uyển Bạch đi ra ban công và cài một sợi dây chuyên dụng để leo nút bắt từ tầng ba xuống sân vườn.
Anh ta đeo bao tay vào, cũng đưa cho Lâm Uyển Bạch một đôi bao tay: "Cô Lâm, mau đeo vào rồi đu xuống thôi."
Lâm Uyển Bạch bình thường không giỏi mấy trò này, nhưng trong tình cảnh này thì không có thời gian quan tâm đến mấy vấn đề vặt vãnh như vậy. Nhân lúc Hoắc Trường Uyên không có nhà, nhất định cô phải trốn thoát cho bằng được!
Lâm Uyển Bạch lấy hết dũng khí, đu một cái đã xuống ngay tầng trệt, nhưng vì không có kĩ thuật nên đã té một cái ịch. May mà có cỏ trong sân vườn đỡ lấy, nếu là sàn xi-măng thì có khi cô phải đi bệnh viện chấn thương chỉnh hình rồi. Tiếp đó, người cứu cô cũng nhanh chóng trèo xuống. Anh ta kéo cô đến bức tường cao thông ra mặt lộ, khụy hai chân xuống đứng tấn để lấy thế rồi dồn lực vào hai bàn tay mình, chìa ra phía trước:
"Bây giờ tôi đỡ cô lên, bên ngoài có cậu chủ đang đợi. Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp!"
Lâm Uyển Bạch chỉ kịp gật đầu một cái, sau đó liền trèo lên tay của đối phương. Lúc đảm bảo cô đã sẵn sàng, anh ta dùng lực đẩy cô lên cao. Lâm Uyển Bạch nhờ vậy mới có thể bấu lấy tường rào, từ từ ngồi vững lên trên đó. Hàng rào nhà Hoắc Trường Uyên cao như vậy, nếu không nhờ sự giúp đỡ của người bạn này thì có hai Lâm Uyển Bạch e là cũng không thể thoát khỏi.
"Uyển Uyển, anh đây!" - Vân Dực đứng phía dưới giơ hai tay lên cao như động tác đỡ lấy, Lâm Uyển Bạch cẩn thận nhảy xuống, ôm chằm lấy Vân Dực. Cô thở phào, may mà không có chấn thương gì, nhưng mà phải công nhận Vân Dực cũng giỏi lắm mới đỡ nổi cô.
Vân Dực nhìn thấy cô thì vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn nghĩ đến đại cuộc: "Mau, lên xe!"
Lâm Uyển Bạch vừa lên xe vừa hỏi: "Anh đưa em đi rồi còn người bên trong thì sao?"
"Yên tâm, anh ta sẽ tự có cách!"