Tại một trong những căn biệt thự sang trọng tại khu đất vàng của thành phố, một vị phu nhân tuổi tầm trung niên đang nhâm nhi tách trà saffron đắt tiền và thưởng nhạc một cách vô cùng thoải mái thì đột nhiên cửa phòng bị mở ra mà không cần gõ. Con gái bà ta - Thiên Lan bước vào, lễ phép cúi nhẹ đầu: "Thưa mẹ ạ."
Vị phu nhân bỏ tách trà xuống, vẻ mặt không hề thoải mái: "Vào mà không cần gõ cửa là cách làm của một tiểu thư danh gia vọng tộc?"
Thiên Lan nghe xong hơi giật mình, chợt nhận ra lỗi lầm của mình mà cúi đầu xin lỗi, sau liền ngồi xuống cạnh bà, không ngừng mè nheo như một đứa trẻ mà kể tất tần tật về chuyện của Lâm Uyển Bạch, đương nhiên không quên thêm mắm, dặm muối.
Mẹ của Thiên Lan - Hoa Nhã Tịnh nghe xong thì mặt càng biến sắc, đập một cái thật mạnh xuống bàn. Bà ta không tin trên đời này lại có kẻ ngang ngược như vậy, còn dám ức hiếp con gái cưng độc nhất vô nhị của bà, không chỉ vậy, ả còn là một tình nhân. Mà nhắc đến hai chữ "tình nhân", ruột gan Hoa Nhã Tịnh như có ai châm lửa đốt phừng phực.
Nguyên nhân vì sao ư? Rất dễ hiểu, đường đường là nhà họ Thiên giàu sang có tiếng, địa vị xã hội cũng không phải hạng thường mà chỉ có độc nhất một đứa con gái. Đương nhiên trưởng tộc như Thiên Hòa - ba của Thiên Lan đâu thể để mặc như vậy cho người đời dòm ngó, hương quả sau này không có kẻ đốt, người trông. Cho từ rất lâu rồi, ông ta vẫn luôn ra ngoài tìm kiếm những cô tình nhân chân dài và trẻ trung, xinh đẹp để mong có được một thằng quý tử nối dõi tông đường, vậy nên mối quan hệ với Hoa Nhã Tịnh thực chất cũng chỉ còn là tình nghĩa vợ chồng, liên hôn gia tộc.
Hoa Nhã Tịnh chợt thay đổi thái độ, nhếch mép cười gian. Thôi thì cứ coi như là Lâm Uyển Bạch xui xẻo mới gặp phải bà đây, không cần biết cô ta đang làm nhân tình cho gã đại gia nào, cứ hễ trở thành kẻ thứ ba chen vào hạnh phúc gia đình người khác thì đừng trách tại sao bị bà "giận cá chém thớt".
"Thôi được, để mẹ điều tra xem rốt cuộc con nhóc đó đang làm nhân tình cho ai, sau đó thuận theo ý con tống cổ nó ra ngoài. Hạng như nó không cùng tầng lớp với chúng ta, hiển nhiên là không thể sống cùng một vòm trời được."
Thiên Lan mừng rỡ ôm lấy Hoa Nhã Tịnh, hài lòng cười khoái chí. Ả muốn chống mắt lên xem rốt cuộc Lâm Uyển Bạch còn có thể vênh váo được thêm bao lâu rồi cũng trở về khu ổ chuột của cô mà thôi.
Trở lại Hoa Nhã Tịnh, vừa nói xong bà ta liền cầm điện thoại lên nhấn nút gọi cho ai đó, chẳng mất mấy giây đối phương đã bắt máy như chờ chực sẵn từ lâu.
"Thiên phu nhân ạ? Hôm nay bà cất công gọi đến chỗ chúng tôi không biết có điều chi dặn dò?" - Giọng nói vang lên trong điện thoại khiến Hoa Nhã Tịnh thấy vô cùng êm tai, nhưng được đào tạo bài bản để chuyên nịnh hót những người giàu có.
Hoa Nhã Tịnh nhếch mép hài lòng: "Cũng không có gì quá to tát. Tôi chỉ muốn chỗ các anh điều tra xem rốt cuộc trong khu đất tôi đang ở có người nào tên Lâm Uyển Bạch hay không, lai lịch thế nào và rốt cuộc vì sao cô ta lại đến đây sống được."
"Chuyện đó không thành vấn đề, phu nhân cứ việc giao cho chúng tôi!" - Đối phương nói xong vẫn giữ máy, đợi đến lúc Hoa Nhã Tịnh cúp trước mới thôi. Bà ta cong cong khóe môi, trở lại dáng vẻ sang trọng và điềm tĩnh uống trà chờ kết quả. Bấy lâu nay những người đó điều tra gì ra nấy, chưa một lần khiến bà thất vọng, đương nhiên bây giờ cũng sẽ không ngoại lệ.
Được một lúc sau, điện thoại Hoa Nhã Tịnh lại reo lên liên hồi. Đúng như bà ta mong đợi, thông tin sơ lược về Lâm Uyển Bạch đều đã gói gọn trong lòng bàn tay, từ việc cô từng là tiểu thư nhà họ Lâm rồi sống trong khu ổ chuột, đến lúc chuyển đến khu biệt thự vàng nhờ có đại gia bao nuôi. Tuy nhiên điều bà ta cần biết nhất - kẻ bao nuôi cô là ai thì đối phương không thể tiết lộ, tựa như có kẻ đã đoán trước được chuyện này và dàn xếp trước nên không thể điều tra thêm.
Hoa Nhã Tịnh có chút không hài lòng nhưng cũng không còn cách nào khác mà bỏ điện thoại xuống, ngầm dặn dò Thiên Lan: "Không thể điều tra ra ai đang bao nuôi con nhóc ranh đó nhưng cũng không sao hết. Sớm muộn gì cái đuôi hồ ly tinh của nó cũng lòi ra, tới lúc đó tống cổ nó ra khỏi nơi này cũng không muộn!"
- ---------------
Tối hôm sau, Hoắc Trường Uyên tổ chức buổi tiệc mừng kỉ niệm thành lập công ty. Như thường niên, buổi tiệc được tổ chức trong nội bộ khu cao cấp, khách mời đến dự chỉ có những người quyền cao chức rộng. Để chuẩn bị tươm tất cho buổi tiệc, người hầu trong biệt thự tất bật túi bụi chuẩn bị quần áo thật tươm tất cho hắn, đương nhiên cũng không quên chăm chút cho Lâm Uyển Bạch lộng lẫy như một cô công chúa. Lâm Uyển Bạch đang yên đang lành bị ép đi dự một buổi tiệc lớn như vậy được nhiên không hề đồng thuận, tỏ vẻ khó chịu định nói với Hoắc Trường Uyên thì đã bị hắn chặn miệng trước:
"Em định nói gì đây? Không muốn cùng tôi dự tiệc?"
Lâm Uyển Bạch lựa lời mà nói: "Không phải, chỉ là khách mời đều là người có quyền có thế, nếu tôi chen vào thì có gì đó không ổn. Hơn nữa nếu chuyện của tôi và anh bị phát hiện..."
Lâm Uyển Bạch vẫn chưa nói hết lời, Hoắc Trường Uyên đã tiến đến trước mặt, đặt hai tay lên vai cô, bắt cô phải đối diện trực tiếp với hắn: "Em đi cùng Hoắc Trường Uyên tôi vào buổi tiệc do chính tôi tổ chức, vậy có gì là không ổn? Còn nữa, bị phát hiện thì đã sao? Em ở bên cạnh tôi không phải ngày một ngày hai, dù là nhân tình cũng cần phải có một chỗ đứng riêng. Tôi thích công khai em với cả thiên hạ để không ai dám dòm ngó vào đồ của tôi thì có gì là sai?"
Lâm Uyển Bạch hơi ngượng, mấp máy môi muốn phản bác nhưng thời gian gấp rút không cho phép Hoắc Trường Uyên để tâm đến từng cử chỉ của cô. Hắn vội giơ tay xem đồng hồ rồi rời đi trước để còn tiếp khách, còn cô phải ở lại để người hầu chỉnh lại tùng váy cho thật hoàn hảo rồi mới có thể đến bữa tiệc.
- ---------------
Khoảng hai mươi phút sau, tại sảnh lớn của bữa tiệc do Hoắc Trường Uyên tổ chức. Hắn đứng ở vị trí gần trung tâm, nâng ly tiếp khách trong một tâm trạng rất tốt, nét mặt cũng tươi tắn hơn ngày thường, khác xa vẻ lạnh lùng thường thấy rất nhiều. Đó không phải là vì hôm nay công ty tổ chức tiệc lớn nên ông chủ như hắn đang cố tỏ ra vui vẻ, mà vì nghĩ đến việc có thể công khai Lâm Uyển Bạch với tất cả mọi người, từ nay về sau chính thức đánh dấu chủ quyền một thứ quan trọng thuộc về hắn thì thật sự rất lấy làm thỏa mãn.
Cũng ngay lúc đó, Lâm Uyển Bạch xuất hienj với bộ váy dạ hội trắng và trau chuốt kĩ càng từ tóc tai, trang điểm đến phụ kiện trên người chẳng khác gì một công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích. Cô rón rén bước vào sảnh lớn, e dè vô cùng khi nhìn thấy quá nhiều người ở xung quanh, không chỉ vậy đều là những kẻ tay to mặt lớn.
Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, giữa hàng trăm người vẫn dáo dác tìm xem rốt cuộc Hoắc Trường Uyên đang ở đâu. Nhưng cô còn chưa cơ hội nhìn thấy hắn thì đã bị người khác nhìn thấy mình trước rồi. Không ai khác, đó là hai mẹ con Hoa Nhã Tịnh và Thiên Lan. Vừa thấy Lâm Uyển Bạch xuất hiện tại buổi tiệc, trong lòng họ đã vô cùng khó chịu, đương nhiên không ngại ngần gì mà tiến đến trước mặt cô. Hoa Nhã Tịnh nghĩ thầm, nhân dịp này tống cổ Lâm Uyển Bạch đi một cách đường đường chính chính thì đúng là tuyệt cú mèo, vì giữa bữa tiệc lớn thế này làm gì có gã đại gia ngu ngốc nào lại chạy ra nhận nhân tình để rước nhục vào thân.
Bà ta đắc ý nhìn Lâm Uyển Bạch, cười mỉa mai: "Ôi trời, đây không phải là cô gái sống ở khu ổ chuột của thành phố đột nhiên được đại gia cứu vớt liền một bước lên mây đó ư?"
Thiên Lan cũng bồi vào không ít: "Đúng đó mẹ, đã được đại gia bao nuôi rồi còn không biết tốt xấu, lại còn tìm cách chạy đến bữa tiệc lớn như thế này."
"Lâm Uyển Bạch, cô xuất hiện ở đây không sợ mùi hôi từ ổ chuột của bản thân sẽ ảnh hưởng đến người khác ư?"
"..."
Hai mẹ con Hoa Nhã Tịnh mở miệng là cao quý, danh gia vọng tộc nhưng lại không ngừng buông lời sỉ nhục Lâm Uyển Bạch đến mức cô không còn đường để đáp trả, cũng không dám đáp trả. Bình thường cô không phải là loại người nhịn nhục, nhưng giữa buổi tiệc lớn thế này tuyệt nhiên không thể làm loạn, hơn nữa chuyện cô làm tình nhân cũng...không có gì là sai.
Trong lúc Lâm Uyển Bạch đang không biết làm thế nào, Giang Phóng đã vô tình bắt gặp tình huống đó, liền đến bên cạnh giải vây cho cô: "Các người đang làm gì ở đây vậy?"
Thiên Lan không mấy nể mặt đối phương: "Làm gì thì có liên quan gì đến anh?". Còn Hoa Nhã Tịnh thì im lặng đưa mắt nhìn Giang Phóng từ trên xuống dưới, thấy cũng rất ra dáng là người có quyền có thế liền cười khinh:
"À...thì ra cậu là người đã bao nuôi cô ta chứ gì?"