MỘT ĐỜI KHUYNH THÀNH: PHI TẦN BỊ VỨT BỎ Ở LÃNH CUNG

Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt ta lập tức trắng bệch. Ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Ngưng Yên, nàng cũng nhìn ta, nói: "Lúc này, ngươi nhất định phải giúp ta rời khỏi lãnh cung, lần nữa trở về bên cạnh ngài ấy."

Đột ngột nhắc lại chuyện hai năm trước làm ta không kịp phòng bị, hỗn loạn một lúc, thanh âm ta có chút trống rỗng: "Ngưng Yên, ngươi..."

"Thanh Anh, chuyện lúc trước, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?"

"Ta..."

"Lúc trước là ngươi giúp ta trở thành nữ nhân của Tam điện hạ, hôm nay ta rơi vào tình cảnh như vậy, ngươi cũng có một phần trách nhiệm. Chẳng lẽ ngươi muốn buông tay mặc kệ như vậy sao? Thanh Anh, ngươi quá nhẫn tâm!"

"Ngưng Yên, ngươi đừng nói vậy. Ta cũng không muốn nhìn ngươi chịu khổ, ta cũng hy vọng ngươi có thể sống tốt."

"Vậy ngươi giúp ta rời khỏi nơi này, giúp ta trở lại cạnh ngài ấy đi. Lời chỉ nói ngoài miệng thì có ích lợi gì?" Ngưng Yên càng nói càng kích động, ánh mắt nhìn vào tay ta đang giúp nàng may vá, đột nhiên nắm lấy dữ dội quăng xuống sàn, "Mấy thứ này thì có lợi ích gì, ta muốn rời khỏi đây, ta muốn có cuộc sống của chính mình, ta không muốn ở trong cái nơi lãnh cung đáng chết này chịu khổ nữa!"

"Ngưng Yên!"

"Ta nói cho ngươi biết, Nhạc Thanh Anh!" Nàng cắn môi dưới, quyết liệt nói: "Nếu không thể giúp ta rời khỏi nơi này, ngày sau ngươi cũng không cần tới nữa. Loại quan tâm hư tình giả ý này, ta không cần!"

Nói xong, nàng xoay người vào trong, hung hăng đóng sập cửa lại, chỉ nghe "Rầm" một tiếng, ta đứng trong viện liền cảm thấy sợ hãi.

Ngưng Yên...

Rời khỏi lãnh cung, hai chân ta như bị đá lớn đè lên, mỗi một bước đi đều nặng tựa ngàn cân, cả người đờ đẫn mà đi về phía trước. Đi tới cổng lớn Dịch Đình, bên cạnh lại đột nhiên truyền tới tiếng ầm ĩ khác thường.

Ta quay đầu, chỉ thấy bên Chuế Cẩm cung có rất nhiều cung nữ đứng xếp hàng, biểu cảm mỗi người đều có chút khác lạ, một số còn tựa hồ trang điểm tỉ mỉ, không chỉ trang điểm tinh xảo trên mặt mà những trang sức ngày thường không nỡ nay đều mang hết lên người.

Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Ta không hiểu chút nào, lúc trở về phòng nghỉ ngơi thì thấy Du Nhi đang ở bên trong. Vừa nhìn thấy ta, nàng lập tức hỏi: "Hôm nay ngươi lại chạy đi đâu vậy? Khắp nơi ta đều tìm cũng không thấy ngươi."

Ta do dự, chuyện của Ngưng Yên ta không thể nói, chỉ sợ nàng lo lắng, liền hỏi: "Không đi đâu cả. Đúng rồi Du Nhi, vừa rồi ta thấy bên Chuế Cẩm cung kia có rất nhiều cung nữ, giống như bị triệu tập lại vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?"

"À, ngươi hỏi chuyện này sao?" Du Nhi nhìn ra bên ngoài, không chút để ý nói: "Là Tam điện hạ muốn tìm cung nữ buổi tối hôm đó."

Bình luận

Truyện đang đọc