MỘT ĐỜI KHUYNH THÀNH: PHI TẦN BỊ VỨT BỎ Ở LÃNH CUNG

Ta ngẩng đầu, chỉ thấy hắn nhìn thoáng qua túi bạc trong tay ta, lạnh lùng hỏi: "Ai?"

"..." Ta cắn môi, cúi đầu.

"Là phu nhân?"

Ta cả kinh, vội vã lắc đầu phủ nhận: "Không, không phải phu nhân, túi bạc này là..."

"Của ai?"

"Là... Là nô tỳ." Thời điểm nói xong, mặt ta đỏ bừng, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, mà bàn tay hắn nắm lấy tay ta cũng chậm rãi buông lỏng.

"Vậy sao?"

Hắn nhướng mày, ánh mắt lúc này nhìn ta không chỉ có khí thế bá đạo của bình thường, còn thêm ít nhiều một tia khinh miệt. Bị ánh mắt như vậy nhìn mình, ta cũng cảm thấy tôn nghiêm của mình đã trở thành bùn đất dưới chân của hắn, thẹn thùng chua xót nảy lên trong lòng, ta vùi đầu càng thấp.

Một bàn tay duỗi tới, nàng cằm ta lên.

"Kỳ thật, ngươi trông cũng không tồi."

Thanh âm nửa vời mang theo một tia hài hước, trái tim ta khẽ run, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi môi đơn bạc của Bùi Nguyên Hạo khẽ động, hiện lên một ý cười lạnh. Hắn cúi đầu, ta lập tức khẩn trương tới cả người cứng lại, cảm nhận hô hấp nóng bỏng của hắn diễn tấu trên cổ.

Hắn hít vào một hơi thật sâu: "Hương vị, cũng thật dễ ngửi."

Sau đó, hắn chậm rãi ngẩng mặt, lại chậm rãi cúi đầu, gần sát môi ta.

Khoảng cách gần trong gang tấc, lông mi đen nhánh của hắn cơ hồ đã chạm tới mí mắt của ta, mang theo từng trận tê dại, mà hô hấp của hắn đã ở ngay bên cạnh môi ta, một bầu không khí ái muội và nóng bỏng đột nhiên khơi lên.

Đừng, đừng!

Lòng ta cuống cuồng la hét, cho dù ta có cự tuyệt cũng không thể trốn khỏi, ngón tay của hắn đột nhiên dùng lực, đẩy ta té ngã xuống đất.

MÀ lúc này, môi hắn gần như đã không còn khoảng cách với môi ta, cặp mắt như chim ưng kia đột nhiên hung dữ nhìn ta.

"Nhưng, bổn cung đối với ngươi, một chút hứng thú cũng không có."

Lời này như chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt, làm ta lập tức bừng tỉnh.

Hắn chậm rãi đứng dậy, độ ấm trong mắt còn lạnh hơn băng. Hắn nhìn ta, lạnh lùng nói: "Bởi vì, bổn cung ghét nhất loại nữ nhân như ngươi."

Nói xong, hắn lạnh lùng xoay người rời đi.

Ta đứng tại chỗ, nhìn hắn chậm rãi biến mất ở cuối hành lang. Qua hồi lâu, ta mới ngồi xổm xuống, nhặt bạc rơi rụng dưới đất, mỗi lần nhặt một thỏi bạc, một giọt nước mắt liền rơi xuống, đôi mắt ta dần dần trở nên mơ hồ, cái gì cũng nhìn không rõ.

Đối với ta, một chút hứng thú cũng không có.

Như vậy, không phải là điều tốt nhất sao?

Nhưng, vì cái gì ta lại muốn khóc, vì cái gì mà trong lòng càng thêm chua xót, giống như bị màn đêm đen tối đè xuống, muốn trốn cũng thoát không được.

Chẳng lẽ bởi vì người đó lưu lại dấu vết trên người, cho nên, trái tim ta cũng đi theo sao?

Chờ thể xác và tinh thần mệt mỏi của ta trở về căn nhà nhỏ, sắc trời đã không còn sớm. Vừa vào cửa, một tiểu cung nữ từ phía sau chạy tới: "Thanh Anh tỷ tỷ, Tam điện hạ đã tới Lạc Mai trai, phu nhân kêu tỷ lập tức qua đó hầu hạ."

Bình luận

Truyện đang đọc