MỘT ĐỜI KHUYNH THÀNH: PHI TẦN BỊ VỨT BỎ Ở LÃNH CUNG

Ngọc công công bên cạnh tiến lên, nói: "Điện hạ, đây là đám cung nữ cuối cùng trong cung."

"Vậy sao?" Thanh âm ngạo nghễ nhàn nhạt vang lên, Bùi Nguyên Hạ lạnh lùng liếc mắt nhìn chúng ta, vung tay áo: "Bắt đầu đi."

"Vâng." Ngọc công công cúi đầu hành lễ với hắn, rồi xoay người nhìn về phía chúng ta đang quỳ dưới đất, nói: "Các ngươi đều nghe cho rõ đây, Tam điện hạ muốn tìm một cung nữ, các ngươi đều phải ngoan ngoãn, vén ống tay áo bên trái lên, nếu không có việc gì thì lập tức trở về."

Cung nữ phía dưới vừa nghe liền không dám do dự, nhanh chóng vén ống tay áo lên, trong nhất thời hàng loạt cánh tay trắng nõn lộ rõ dưới ánh mặt trời, mà trên tay mỗi người đều có một chấm đỏ thủ cung sa.

Mọi người đều cùng ôm suy nghĩ, ai cũng đều muốn biết người hôm nay tìm được, sẽ là ai.

Một nhóm kiểm tra, một nhóm rời đi, chỉ chốc lát cung nữ hàng trước đều rời đi cả, chỉ để lại mấy người hàng cuối, ta và Du Nhi, còn có vóc người cao lớn Diêu Ánh Tuyết đều đang quỳ gối. Du Nhi ở bên trái ta, mà Diêu Ánh Tuyết vì là cô cô nên xếp cuối cùng, bên phải ta.

Mồ hôi lạnh sớm đã làm ướt xiêm y, một trận gió thổi tới, sống lưng thoáng lạnh lẽo, ta nhịn không được mà rùng mình một cái.

Diêu Ánh Tuyết bên cạnh lạnh lùng nhìn ta.

Lúc này, Ngọc công công đã tới trước mặt chúng ta, hắn cúi đầu nhìn cổ tay của Du Nhi, gật đầu: "Được rồi, đi đi."

Du Nhi cúi đầu bái một cái rồi đứng dậy, nhưng nàng không đi mà hoãn lại, tựa hồ muốn chờ ta cùng đi.

Ngọc công công tới trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống, cung mày hoa râm đột nhiên nhíu lại, nói: "Vì sao còn chưa vén tay áo lên?"

"..."

"Ngươi muốn kháng lệnh sao?"

Người xung quanh đều ghé tai nghị luận, thân mình gầy yếu của ta quỳ gối ở đó, run rẩy giống như lá cây trong mưa, không dám động, cũng không dám nói. Đúng lúc này, một đôi ủng xuất hiện trước mắt ta.

"Ngươi tên gì?"

Thanh âm kiêu ngạo mà lạnh nhạt kia vang lên trên đầu, sắc mặt ta từ tái nhợt lập tức biến thành trắng bệch, yết hầu nghẹn lại nửa câu cũng không nói. Một bàn tay duỗi tới nắm lấy cằm ta, nâng mặt ta lên.

Giờ khắc này, ta đối diện với cặp mắt như chim đại bàng đó.

Tướng mạo của các vị hoàng tử trong triều vô cùng xuất chút, mỗi người một vẻ, có ôn hòa như ngọc, uy mãnh như hổ cũng có, nhưng Tam điện hạ lại tựa hồ như khác biệt.

Vẻ đẹp của hắn khiến người ta cảm nhận sâu sắc, mỗi một chi tiết đều như dùng đao khắc lên, tính hắn cũng sắc bén như đao vậy. Ta còn nghe nói, sự thô bạo và ương ngạnh của hắn ngay cả Hoàng Thượng cũng không làm gì được, lúc này hắn còn chưa được phong vương, hình như cũng vì điểm này.

Giờ phút này đối diện với hắn, ta một chữ cũng nói không nên lời. Ngọc công công bên cạnh lập tức lên tiếng: "Điện hạ, nàng ta là Nhạc Thanh Anh."

"Nhạc - Thanh - Anh."

Cái tên của ta nặng nề từ đôi môi đó nói ra, hắn từ từ cúi người, cặp mắt sắc bén nhìn ta gần trong gang tấc.

Bình luận

Truyện đang đọc