"Nói, là ngươi sao?"
Thanh âm lãnh ngạo vang lên bên tai, rất nhẹ nhưng lại đè nặng trong lòng của ta, trong nháy mắt ta như biến thành con mồi bị theo dõi, một loại cảm giác tuyệt vọng đang từ từ ập tới.
Tất cả mọi người đều ngưng thở nhìn chúng ta, bốn phía xung quanh vô cùng an tĩnh.
Toàn bộ Địch Đình lập tức rơi vào bầu không khí quỷ dị.
"Tam điện hạ, nô tỳ..."
Thanh âm và cả người đều cùng run rẩy, nước mắt của ta cũng sắp rơi ra. Bùi Nguyên Hạo đã không còn kiên nhẫn, nhanh chóng bắt lấy cổ tay ta, lòng ta trầm xuống, theo bản năng giãy giụa: "Không, đừng!"
Mọi người xung quanh thấy cảnh tượng này đều sợ tới ngây người, Du Nhi đã sợ hãi tới sắc mặt trắng bệch, mà trái tim ta cũng rơi vào tuyệt vọng, chỉ theo bản năng nắm chặt ống tay áo. Có lẽ trước nay chưa từng có người cãi lời như vậy, ánh mắt Bùi Nguyên Hạ lộ ra một tia tức giận, bàn tay đột nhiên dùng lực, ta thảm thiết kêu lên, cổ tay như bị bóp nát.
Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một thanh âm nhẹ nhàng bỗng dưng vang lên bên tai: "Điện hạ, xin ngài thứ tội."
Chúng ta theo bản năng quay đầu, chỉ thấy thân ảnh nhỏ bé bên cạnh chậm rãi hướng Bùi Nguyên Hạo, cúi người quỳ gối: "Nô tỳ biết tội."
Là, Diêu Ánh Tuyết?
Ta nhất thời phản ứng không kịp, ngây ngốc nhìn nàng ta. Ánh mắt Bùi Nguyên Hạo thay đổi, lạnh lùng nói: "Cái gì?"
"Điện hạ." Diêu Ánh Tuyết chậm rãi ngẩng đầu: "Người điện hạ muốn tìm, là nô tỳ đúng không?"
Tâm ta thoáng động, trên người không dám có bất cứ hành động nào. Mà Bùi Nguyên Hạo cũng tựa hồ quên mất sự tồn tại của ta, chuyển lực chú ý qua đó: "Ngươi biết, người bổn cung muốn tìm là ai sao?"
Ánh mắt lạnh lùng quét mắt nhìn qua khuôn mặt không chút son phấn nhưng vẫn lộ ra sắc hồng đó, càng nhìn càng động lòng người. Đôi mắt có chút thẹn thùng buông xuống, nàng ta chậm rãi vén ống tay áo lên, một đoạn cổ tay trắng muốt như tuyết lộ ra bên ngoài.
Mặt trên, không có thủ cung sa.
Trong lúc nhất thời mọi người đều sợ ngây ra, toàn bộ Dịch Đình rơi vào trầm tĩnh.
Bùi Nguyên Hạo không nói một lời, đứng dậy đi tới trước mặt nàng ta, cúi đầu nhìn nàng ta thật lâu.
"Là ngươi?"
"Xin điện hạ thứ tội."
"Nếu biết người bổn cung muốn tìm là ngươi, vì sao mấy ngày nay vẫn không chịu lộ diện, hay là... Trong lòng ngươi còn oán hận bổn cung?"
"Nô tỳ không dám."
"Vậy vì sao lúc này ngươi mới nói?"
Diêu Ánh Tuyết chậm rãi ngẩng đầu, ngước nhìn nam tử trước mặt này, đáp: "Nô tỳ... Kỳ thật nô tỳ ái mộ điện hạ đã lâu, có thể hầu hạ điện hạ cũng là nô tỳ cam tâm tình nguyện. Chỉ là, nô tỳ không muốn điện hạ cho rằng nô tỳ vì vinh hoa phú quý mới..."
Nói tới đây, mặt nàng ta đỏ bừng lên. Bùi Nguyên Hạo nhướng mày, ánh mắt có chút thay đổi mà nhìn nàng ta.
"Để điện hạ đại động can qua là sai sót của nô tỳ, thỉnh điện hạ trị tội."
Bùi Nguyên Hạ im lặng không nói gì, nhìn nàng ta thật lâu, đột nhiên lên tiếng: "Ngươi tên gì?"
"Hồi điện hạ, nô tỳ là Diêu Ánh Tuyết."
"Ánh Tuyết..."
Bùi Nguyên Hạo thầm đọc hai chữ, cái gì cũng không nói liền đứng lên. Người xung quanh còn chưa rõ chuyện gì thì bóng dáng hắn đã biến mất trước cửa.
Lúc này, Ngọc công công mới tiến tới, cười nói: "Người đâu, thay tân trang cho Diêu nữ sử. Từ hôm nay trở đi, theo Tam điện hạ tới Thượng Dương cung."