MỘT ĐỜI KHUYNH THÀNH: PHI TẦN BỊ VỨT BỎ Ở LÃNH CUNG

Trong lúc nhất thời, đầu óc ta trống rỗng, thẳng tới lúc hắn đứng trước mặt ta, ta mới đột nhiên tỉnh táo, vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ bái kiến Tam điện hạ."

Bùi Nguyên Hạo nhìn ta từ trên cao xuống, không nói lời nào.

Ta bị dọa tới cả người toát mồ hôi lạnh, không biết hắn đã đứng đó bao lâu, thấy ít hay nhiều, nghe được bao nhiêu.

Ta và Tiểu Vũ kết giao không hợp lễ nghi trong cung, huống hồ vừa rồi chúng ta nói chuyện còn quá mức thân mật, nếu Bùi Nguyên Hạo nhìn thấy, không biết sẽ nghĩ ta thế nào.

Thầm nghĩ, đáy lòng ta nhịn không được cười khổ một tiếng.

Hắn nghĩ ngươi thế nào, hắn còn sẽ nghĩ ngươi thế nào? Nhạc Thanh Anh, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao? Ở trong mắt hắn, ngươi chính là cung nữ ti tiện không biết liêm sỉ, chẳng lẽ ngươi còn hy vọng hắn nhìn ngươi bằng cặp mắt khác sao?

Ta suy sụp quỳ trước mặt hắn, chờ hắn xử lý.

Nhưng ngoài dự liệu, qua một hồi lâu, hắn một câu cũng chưa hề nói, không khí tĩnh lặng tới quỷ dị. Ta ẩn ẩn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhịn không được ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của hắn.

Đôi mắt đen nhánh kia lúc này cũng chằm chằm nhìn ta, nhưng hoàn toàn không giống, ta bị hắn nhìn tới bất an, nhẹ giọng: "Điện hạ..."

Hắn chỉ nhìn ta một lát, sau đó xoay người rời đi, không hề trách cứ/

Ta từ từ đứng dậy, nhìn bóng dáng cao lớn mạnh mẽ của hắn biến mất sau cuối hành lang. Khóe miệng cong lên một tia cười khổ... Thì ra, hắn chán ghét ta đến thế, chán ghét tới mức một câu thậm chí cũng không muốn nói...

Tâm tình ảm đạm trở về Lạc Mai trai, ta vừa hầu hạ Diêu Ánh Tuyết dùng bữa tối xong liền thấy một tùy hỗ tới cửa, cung kính hành lễ với nàng ta: "Bái kiến Ánh Tuyết phu nhân."

Diêu Ánh Tuyết nhìn gương đồng trước mặt lười nhác gỡ cây bạc thoa: "Chuyện gì?"

"Điện hạ triệu phu nhân tới tẩm điện, bồi tẩm."

Diêu Ánh Tuyết nghe xong liền kinh hỉ, vội kêu ta đem mấy lượng bạc thưởng cho tùy hỗ, sau đó lại ngồi trước bàn trang điểm. Tùy hỗ kia cảm tạ ban thưởng, còn nói thêm: "Mong phu nhân chuẩn bị nhanh chóng một chút, điện hạ nói rất gấp."

Diêu Ánh Tuyết vừa nghe, liền nói với ta: "Còn không qua giúp ta chải đầu?"

Ta vội vàng đi qua, giúp nàng ta chải đầu, nhưng lược gỗ trong tay lại run rẩy, nhiều lần thiếu chút nữa làm tóc rối loạn.

Bình thường trước khi Bùi Nguyên Hạo tới Lạc Mai trai sẽ có quản sự tới thông báo, mà ta cũng sẽ xin Diêu Ánh Tuyết được nghỉ, miễn cho gai mắt bọn họ. Nhưng tối nay, hắn lại thúc giục gấp như vậy, nàng cũng không kịp đi tìm tỷ muội thay thế.

Quả nhiên, chải đầu xong, Diêu Ánh Tuyết liếc ta, nhàn nhạt nói: "Tối nay, ngươi đi cùng ta."

"Vâng."

Ta im lặng cúi đầu, lặng lẽ đi theo nàng ta ra cửa Lạc Mai trai.

Lúc này mặt trời đã xuống núi, ấm áp xung quanh cũng đã rút lui, từng trận gió đêm lạnh lẽo thay nhau thổi tới.

Vừa nhấc đầu, ta đã nhìn thấy tẩm điện.

Nơi đó rõ ràng vẫn cao lớn nguy nga như vậy, nhưng giờ khắc này, ta lại cảm thấy không yên.

Bàn tay ta giấu dưới ống tay áo không ngừng run rẩy.

Bình luận

Truyện đang đọc