MỘT ĐỜI KHUYNH THÀNH: PHI TẦN BỊ VỨT BỎ Ở LÃNH CUNG

Đi đâu sao? Đâu cũng được!

Ta vui vẻ như con chim vừa sổ lồng, điều này ta đã chờ mong suốt 5 năm. Người xưa có câu chờ mỏi mắt nhưng hôm nay ta lại có thể ngắm bầu trời xanh biếc, núi non điệp điệp trùng trùng. Thật không ngờ rốt cuộc cũng chờ tới ngày này!

Ta xuất cung, ta tự do rồi!

Nhưng lúc này, bên tai lại vang lên lời của Du Nhi...

Thanh Anh, Ngọc công công nói ngươi phải bình an từ phương Nam trở về, khi đó trên danh sách xuất cung mới có tên ta...

Thanh Anh, ngươi... Ngươi sẽ trở về sao?

............

Du Nhi, nàng ấy đang chờ ta quay về.

Như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào người, trái tim ta đột nhiên đông cứng, bước chân cũng trì trệ. Tiểu nhị thấy vậy, liền hỏi: "Cô nương làm sao vậy?"

"..." Ta chỉ lẳng lặng đứng đó, không nói lời nào, trong lòng như có cơn lốc nổi lên mãnh liệt.

Nếu ta không về, Ngọc công công thật sự sẽ xóa tên Du Nhi ra khỏi danh sách xuất cung sao?

Nhưng ta hiện tại nào khác gì người chết?

Không, Ngọc công công là kẻ âm ngoan, ông ta có thể nói ra lời này thì chắc chắn sẽ làm được!

Khó khăn lắm mới xuất cung, khó khăn lắm ông trời mới cho ta cơ hội này, nếu ta thật sự trở về, trên người còn mang án oan hạ độc Hoàng hậu, cả đời này có lẽ ta cũng không thể ra khỏi hoàng cung được!

Nhưng mà, ta thật sự nỡ để Du Nhi sống cả quãng đời còn lại trong cung sao?

Ta phải làm sao đây? Vì Du Nhi, quay về nơi vực sâu không đáy kia sao?

Không, ta không muốn, ta không muốn trở về!

Nhưng Du Nhi, Du Nhi phải làm sao bây giờ?

Lòng ta như có băng có lửa cùng nhau giày vò, mỗi một hơi thở đều làm ta thay đổi suy nghĩ, bên cạnh như có thiên thần và ác quỷ không ngừng giày xé linh hồn ta.

Một bên là thiên đường, một bên là địa ngục.

.............

Tiểu nhị kia vẫn luôn đứng cạnh ta, nhìn sắc mặt ta càng ngày càng tái nhợt, hắn lo lắng, hỏi: "Cô nương, có phải không khỏe ở đâu không? Cô nương muốn đi đâu, có cần ta đưa đi không?

Ta ngẩng đầu, khẽ cười với hắn: "Đa tạ tiểu nhị ca, ta... Lòng ta rất loạn, ta muốn ở một mình một lúc."

"A, vậy cô nương cẩn thận, để ta dìu cô nương ra ngoài."

Nói xong, hắn cẩn thận đỡ lấy cánh tay ta, từ từ đi xuống. Ra tới cửa lớn, nghe tiếng người náo nhiệt cùng tiếng xe ngựa qua lại đông nghịt, ta mới quay đầu, nói: "Đa tạ ngươi."

"Đừng khách khí."

Ta gật đầu muốn đi, vừa mới xoay người lại nghe tiếng tiểu nhị gọi lại: "Cô nương!"

"Có chuyện gì sao?"

"Đây là khách điếm Nghi Phong, ta là Lưu Tam, nếu cô nương gặp khó khăn gì cứ quay lại tìm ta."

Chỉ một câu đơn giản nhưng đã mang theo sự quan tâm chu đáo, sự hiếu khách như vậy nào có tồn tại trong hoàng cung lạnh lẽo kia. Bọn họ trong mắt những kẻ cầm quyền đều bần cùng thô bỉ, nhưng sự chất phác này vĩnh viễn không thể tìm được trong vinh hoa phú quý.

Ta mỉm cười: "Đa tạ ngươi, Lưu Tam huynh đệ."

Nói xong, một mình ta chậm rãi ra ngoài.

Dương Châu quả không hổ là châu phủ giàu nhất phương Nam, xe ngựa đi lại trên đường rất tấp nập, người đi kẻ đến nhiều vô số kể. Xung quanh đều là tiếng ra hàng của tiểu thương cùng tiếng vó ngựa dồn dập, không khí tựa hồ vô cùng náo nhiệt.

Ta chống gậy cẩn thận men theo con đường, chỉ trong một lát đã tới chợ lớn.

Phía trước rất ầm ĩ, dường như có nhiều người tụ họp. Ta nhất thời tò mò, cũng chậm rãi đi qua thì nghe người xung quanh hoan hô vui vẻ, hình như họ đang ăn mừng gì đó.

Ta không khỏi khó hiểu, liền quay sang hỏi người bên cạnh: "Xin hỏi, phía trước có chuyện gì mà náo nhiệt như vậy?

Người nọ cao hứng trả lời: "Ngươi không nghe thấy sao? Bọn họ nói thổ phỉ trên núi đã bị tiêu diệt!"

Bình luận

Truyện đang đọc