MỘT ĐỜI KHUYNH THÀNH: PHI TẦN BỊ VỨT BỎ Ở LÃNH CUNG

Thanh âm kia đặc biệt ôn nhu, đặc biệt mị hoặc mang theo một loại hoa lệ tiêu hồn tận xương, giống như u lan dưới trăng chợt nở rộ, quyến rũ mê người.

Cùng với thanh âm rên rĩ đó là tiếng thở dốc thô nặng của nam tử.

Hai thanh âm trong màn đêm hòa quyện vào nhau, ta đứng ngoài cửa, tựa hồ cũng có thể nhìn thấy cảnh hai người bên trong đang quấn quýt si mê thế nào.

Mặt ta đỏ bừng lên, ngón tay giấu dưới ống tay áo cũng run rẩy.

Xung quanh rõ ràng tối đen như mực, nhưng trước mắt ta lại hiện lên cảnh tượng đó, giống hệt đêm ấy, cũng là tiếng rên rỉ và thở dốc như vậy, hai người si mê trong vong tình mà quấn quýt, da thịt nóng bỏng kia, tiếng ngâm nga tiêu hồn lại phảng phất trên người, trên tai. Ta thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nam tính đang diễn tấu hai bên má.

Không! Không!

Ta lập tức bừng tỉnh, hai mắt đột nhiên mở to. Nhạc Thanh Anh, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?

Ngươi không phải đã nghĩ thông suốt rồi sao? Để tất cả qua đi, quên những chuyện đã từng phát sinh, ngươi chỉ là Nhạc Thanh Anh. Mấy tháng nữa sẽ rời khỏi nơi này rồi, tất cả những người ở đây đều không liên quan tới ngươi, nam nhân kia càng không có quan hệ. Hắn không phải muốn ngươi, cũng không có khả năng muốn ngươi!

Cùng tiếng thở dốc càng lúc càng nặng là tiếng mê hồn ngâm nga, ta lui từng bước, cuối cùng chạy vào một góc, liều mạng che lỗ tai lại, để chính mình không nghe, để chính mình không nghĩ.

Ta muốn ngủ, nhưng lại không ngủ được, trong đầu không ngừng suy nghĩ miên man, ngủ đi, mau ngủ đi!

Đêm mỗi lúc một sâu, toàn bộ Thượng Dương cung đều đã ngủ say, chỉ còn một nữ tử nhỏ yếu ngồi trong góc vườn, thân ảnh vô tội không ngừng đấu tranh, không biết là đang đấu tranh với thanh âm kia, hay đấu tranh với trái tim của mình...

Không biết trôi qua bao lâu, trời cuối cùng cũng sáng.

Chậm rãi mở mắt, trước mặt thoáng mơ hồ, cả người ta có chút mê man, lúc này đã nghe tẩm điện bên cạnh truyền tới thanh âm.

Phảng phất là tiếng người mặc y phục, qua một hồi lâu, ta đột nhiên nghe một tiếng kiều mị kêu lên: "Điện hạ..."

Là giọng của Diêu Ánh Tuyết, còn mang theo một tia lười biếng và nhàn nhạt gợi dục, thật sự là câu hồn nhiếp phách. Sau đó ta liền nghe Bùi Nguyên Hạo nhàn nhàn nói: "Sớm như vậy đã muốn rồi sao? Chẳng lẽ bổn cung sủng ái nàng chưa đủ?"

"Điện hạ..." Diêu Ánh Tuyết hờn dỗi một tiếng, trong phòng lại truyền tới một trận thanh âm khác thường.

Ta cắn răng ôm chặt hai tay, chỉ cảm thấy xung quanh lạnh thấu xương tủy. Thời điểm ta run bần bật, đột nhiên nghe Bùi Nguyên Hạo ở bên trong nói: "Giọng của nàng thật dễ nghe, y hệt như tiếng mèo kêu, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Đêm hôm đó, tiếng của nàng không tiêu hồn như vậy."

"..."

Đáy lòng ta trầm xuống, trong phòng cũng trở nên yên lặng.

Qua một hồi lâu, ta mới nghe thấy Diêu Ánh Tuyết miễn cưỡng cười cười: "Điện hạ... Không hài lòng với thiếp sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc