MỤC DÃ

"Cậu ta gọi là Trang Sinh."

Hướng Nghiễm mua một đôi ghế mây đặt ở ban công, lúc khí trời trở nên ấm áp, bọn họ có lúc sẽ ngồi ngoài ban công tán gẫu.

Hướng Nghiễm nằm nhoài trên lan can, cốc rượu trong tay lơ lửng giữa trời đêm, rượu đỏ được ánh đèn thành phố chiếu đến long lanh.

Hướng Hưng Học nói chuyện không đầu không đuôi, nhưng Hướng Nghiễm cũng nghe rõ ràng, Hướng Hưng Học thấy cậu nở nụ cười, sau đó nhấp một ngụm rượu.

"Cậu ta không phải học trò của tôi. Tôi nghĩ một lúc, cậu ta là đàn em của cậu, có thể thấy cậu diễn thuyết trên đài chủ tịch, vì vậy so với cậu chỉ nhỏ hơn một hai tuổi, tôi dạy sinh viên năm thứ nhất - nhưng Trang Sinh, cậu ta hiện tại có lẽ đang học nghiên cứu sinh, hoặc là học năm thứ tư, chắc chắn cậu ta biết tôi là chú cậu nên mới gửi bài tập cho tôi."

"Cậu ta có thể cũng không phải tên Trang Sinh, cái tên này quá mê huyễn rồi."

Hướng Nghiễm ngồi xuống ghế mây, vừa uống rượu vừa lẳng lặng nghe anh nói.

"Rất quan trọng sao?" Hướng Nghiễm mở miệng.

"Cái gì?"

"Cậu ta là ai rất quan trọng sao?"

"Cậu không muốn biết cậu ta là ai à?"

"Lúc đầu không phải chú không cho tôi đi tìm cậu ta sao?"

Đúng rồi.

Hướng Hưng Học không trả lời được, trầm mặc hồi lâu.

"Tôi thừa nhận văn chương của cậu ta rất cảm động, nhưng tôi không muốn biết cậu ta là ai. Lúc đầu cũng có muốn một chút, nhưng một chút đó không đủ để tôi đi tìm cậu ta. Chú biết nếu tôi muốn tìm một người sẽ làm thế nào không? Có lẽ tôi sẽ xem hết danh sách học sinh tốt nghiệp của Hoa An và danh sách sinh viên đại học Đồng, phạm vi này không lớn, ba mươi, bốn mươi người, nếu tôi sẵn lòng, tôi sẽ tiếp xúc với từng người, nhất định sẽ biết được cậu ta là ai. Như vậy rất phiền phức, cũng có cách đơn giản hơn, trực tiếp tra IP cậu ta. Nhưng tôi không muốn như vậy, cậu ta yêu tôi, cậu ta nên từng bước từng bước đi đến bên cạnh tôi, không nên trốn sau một cái tên giả, không nên dùng phương pháp lén lén lút lút như thế này. Cậu ta không dám. Yêu như vậy có gọi là yêu không? Cậu ta không hề làm gì cả, tôi chỉ có thể tôn trọng sự nhút nhát của cậu ta."

Hướng Hưng Học cười cười, "Không phải ai cũng có dũng khí đem tình yêu nói ra."

Hướng Nghiễm nhướng mi mắt, nhẹ nhàng nhìn lướt qua Hướng Hưng Học, lại rũ mắt nhìn rượu trong cốc.

Ánh mắt thản nhiên như không, lại khiến Hướng Hưng Học trong lòng ngứa ngáy.

"Chú cũng là kẻ nhát gan sao?" Hướng Nghiễm hỏi.

Hướng Hưng Học chưa bao giờ cảm thấy mình là kẻ nhát gan, nhưng gần đây anh luôn ở trong một trạng thái hỗn độn.

Có rất nhiều câu hỏi anh không trả lời được, anh thậm chí còn không dám nghĩ đến đáp án.

"Phải." Anh nói.

Hướng Nghiễm dùng cốc rượu chạm vào cốc trà trong tay Hướng Hưng Học, thủy tinh và gốm sứ chạm vào nhau nghe "cộp" một tiếng, "Tôi cũng vậy."

Cậu uống cạn rượu trong cốc, đem cốc rượu về lại phòng khách, Hướng Hưng Học gọi cậu lại: "Trang Sinh... Bài văn hôm đó tôi xem lại nhiều lần mới nhận ra người được đề cập đến là cậu, nếu tôi không nhìn ra, cậu sẽ không biết... Làm như vậy rất mạo hiểm, tôi không biết cậu ta rốt cuộc nghĩ như thế nào. Nếu như cậu ta đồng ý dũng cảm hơn một chút, cậu sẽ chấp nhận cậu ta sao? Sẽ cùng một chỗ với cậu ta sao?"

"Tôi không có nghĩa vụ đáp lại tình cảm của cậu ta."

Hướng Hưng Học lần nữa nhắc nhở mình không nên đi dò xét cuộc sống của Trang Sinh, Trang Sinh và anh kỳ thực không có quan hệ gì, biết Trang Sinh là ai đối với anh cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Thế nhưng Hướng Nghiễm lại cho Hướng Hưng Học một lối suy nghĩ mới.

Muốn tìm một người kỳ thực rất dễ dàng.

Hướng Hưng Học là giảng viên, anh có quyền vào kho hồ sơ sinh viên.

"Mình chỉ xem một lần, không tìm được thì thôi." Anh quay về văn phòng, nói thầm, "Chỉ một lần."

Hướng Hưng Học tra xét hết thảy sinh viên họ Trang của trường, anh không muốn để ý đồ của mình bại lộ quá rõ ràng, chỉ có thể theo một manh mối rất không đáng tin cậy mà điều tra - Trang Sinh là Trang Sinh mộng hồ điệp (*), cậu ta lấy danh tự này cho mình có khi chỉ là ẩn ý, cậu ta không nhất định họ Trang.

Thế nhưng Hướng Hưng Học thật sự tra được một sinh viên họ Trang tốt nghiệp Hoa An, nhỏ hơn Hướng Nghiễm một tuổi, đang học nghiên cứu sinh năm hai.

Cậu ta tên là Trang Thu Bạch, tấm ảnh trên hồ sơ là chụp lúc nhập học năm thứ nhất, khi đó cậu còn rất ngây ngô, đeo một cặp kính gọng đen, nổi bật làn da rất trắng.

Trực giác của Hướng Hưng Học nói cho anh biết Trang Thu Bạch chính là Trang Sinh.

Để chứng minh suy đoán của mình, anh lại lên diễn đàn trường tìm tên cậu Trang Thu Bạch này.

Trang Thu Bạch đang học tài chính, lúc còn học đại học từng làm chủ nhiệm câu lạc bộ văn học Kiêm Gia, trên diễn đàn có vài tấm ảnh của cậu ta, dáng vẻ cậu rất được nữ sinh yêu thích, có cô bé nhiệt tình mở chủ đề oán giận Trang Thu Bạch không dính khói bụi nhân gian, bên cạnh cậu chưa từng có bạn gái.

Trên lý trí Hướng Hưng Học cảm thấy Trang Thu Bạch xứng với Hướng Nghiễm, dáng vẻ cậu không tệ, năng lực cũng tốt, chỉ thích một mình Hướng Nghiễm. Nhưng anh lại tầm thường và ác ý mà nhận định Trang Thu Bạch là kẻ thua cuộc, bởi vì Hướng Nghiễm đã nói "Tôi không có nghĩa vụ đáp lại tình cảm của cậu ta." Hướng Nghiễm từ khi bắt đầu đã không muốn cho cậu ta cơ hội.

Hướng Hưng Học thấy chua xót cực kỳ.

Anh lại tìm tên mình trên diễn đàn, sinh viên mở chủ đề nói "Thầy Hướng mới tới rất đẹp trai", trong chủ đề có người nói "Ông ấy chính là người trước đây tố cáo Triệu Trường Vân", sinh viên trong chủ đề biểu thị "độ thiện cảm nổ tung" đối với bình luận này, sau đó có người nói tiếp: "Vị giảng viên này tuổi còn trẻ đã ly hôn, tuy rằng không biết vì sao, thế nhưng cảm thấy nhân phẩm ông ấy tốt vô cùng", bình luận phía dưới lại có rất nhiều ý tứ sâu xa "Ông ấy vậy mà vẫn còn độc thân nha ~~~", có sinh viên đại học S vào quấy rối, bị sinh viên đại học Đồng mắng đến máu chó đầy đầu.

Hướng Hưng Học xem xong, nở nụ cười, tâm trạng đột nhiên tốt lên.

Anh tiện tay tìm "Hướng Nghiễm", Hướng Nghiễm bởi vì ngoại hình rất đẹp nên trong diễn đàn có rất nhiều bài thảo luận, sau đó Hướng Nghiễm bị phát hiện là thích đàn ông, nhiệt độ chỉ tăng lên mà không giảm.

Hướng Hưng Học cảm thấy Trang Thu Bạch không thể nào không biết Hướng Nghiễm thích đàn ông, nếu đã biết mà vẫn không quang minh chính đại tranh thủ, không có cơ hội là đáng đời.

Anh không muốn nói cho Hướng Nghiễm biết thân phận của Trang Sinh, lại không kiềm chế nổi cảm giác phấn khích khi giải được câu đố, cũng như cảm giác vui mừng của kẻ đứng bên ngoài nhìn người khác đau khổ.

"Tôi biết Trang Sinh là ai rồi." Anh không nhịn được nói với Hướng Nghiễm.

Hướng Nghiễm ngẩn ra, lập tức phối hợp hỏi lại: "Là ai?"

Hướng Hưng Học cong khóe miệng, "Là một người không có gì đặc sắc cả."

"Thật sao?"

Hướng Nghiễm nở một nụ cười gần như dung túng - bên trong bất đắc dĩ lộ ra một ít cưng chìu, Hướng Hưng Học xưa nay chưa từng thấy cậu cười như vậy, lập tức đầu váng mắt hoa.

Hướng Hưng Học còn chưa say mê đủ, Hướng Nghiễm đã thu nụ cười lại, "Hướng Hưng Học, sao chú lại chấp nhất chuyện Trang Sinh là ai như vậy? Tôi nói rồi, cậu ta là ai không có gì quan trọng cả."

Cậu lười nhác tựa vào tay vịn sô pha, tay đưa lên chậm rãi xoa xoa huyệt thái dương, "Nếu như chú không phải đàn ông thẳng, tôi sẽ cho rằng chú thích tôi... Chú trông như đang ghen vậy. Hôm trước lúc xem phim cũng vậy, lời kịch nói cứ như thật... Nhưng chú hẳn là thích phụ nữ, đúng không?"

Hướng Hưng Học bị nói đến bối rối.

Nhưng Hướng Nghiễm cứ như đang độc thoại, cậu căn bản không cần Hướng Hưng Học trả lời cái gì, "Như vậy rất nguy hiểm, sẽ làm tôi hiểu lầm, lần sau đừng như vậy nữa."

Cậu nhắm mắt lại, vẻ mặt rất nhu hòa, giọng nói cũng không có ý trách cứ, dường như chỉ là đang nói "Đồ ăn hôm nay hơi nhạt, lần sau bỏ nhiều muối một chút."

Hướng Hưng Học vốn nên cẩn thận nghĩ lại, nhưng thái độ Hướng Nghiễm quá mức bao dung khiến anh không ý thức được sai lầm của mình.

Anh vừa mở miệng, lời nói ra lại biến thành, "Vậy cậu sẽ động lòng sao?"

Hướng Nghiễm đột nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt Hướng Hưng Học, ánh mắt cậu rất phức tạp, miệng lại nói: "Sẽ không đâu, đẳng cấp không đủ cao."

- ---

(*) Trang sinh mộng hồ điệp: Một đoạn văn trong sách của Trang Tử. Đoạn văn này rất nổi tiếng, trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa của Trung Quốc và Việt Nam.

Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá".

Bình luận

Truyện đang đọc