MỤC DÃ

t

Hướng Hưng Bang đỡ Hướng Hưng Học dậy, ông không cau mày, trên trán lại lộ ra nếp nhăn thật sâu, ông nói, "Chuyện này anh không trách chú, là anh không dạy tốt con mình, chú cũng đừng khổ sở quá."

Hướng Hưng Học cúi đầu xuống liền nhìn thấy tàn nhang xám trắng trong lư hương, giữa tàn nhang là mười mấy cây chân nhang ngăn ngắn.

Lúc Hướng Nghĩa Vũ tạ thế, thân thể đặt trong nhà chính tận ba ngày, nhang đốt liên tục, khói xanh lượn lờ quanh quẩn trong phòng, che đi mùi tử khí. Hướng Hưng Học cùng Hướng Hưng Bang thay nhau quỳ gối trên đệm mềm, canh giữ hồn cha bọn họ - họ rõ ràng không tin quỷ thần, nhưng vẫn làm theo tập tục.

Lúc tổ chức tang lễ, Hướng Nghiễm vẫn không vào nhà chính, Hướng Hưng Học lúc đầu cho rằng cậu không tới, sau đó phát hiện cậu vẫn ở đó.

Hướng Hưng Học nhìn thấy tàn nhang bỗng nhiên hiểu ra, mắt Hướng Nghiễm không chịu được khỏi, vì vậy vẫn luôn ở bên ngoài.

Cậu rõ ràng không chịu nổi khói, nhưng vẫn vọt vào phòng Hướng Hưng Học, mở cửa cho anh.

Một khắc ấy, là gạt anh sao?

Khi đó Hướng Nghiễm nói, "Chú, đêm nay ngủ cùng tôi đi", loại săn sóc ấy là gạt anh sao?

Hướng Nghiễm không thường gọi chú (*), một khi đã gọi thì sẽ rất ngoan ngoãn, cậu hỏi "Chú, chú khóc à", cậu bưng rượu nói "Chú, tôi mời chú", cậu ở trong lòng Hướng Hưng Học rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói "Chú, tôi lạnh quá", những tâm tình này đều là giả sao?

Đầu gối Hướng Hưng Học run rẩy, anh lại quỳ xuống.

Trong lư hương có một cây nhang đứng thẳng chưa rũ xuống, bột nhang tuy đã bị đốt thành tro, lại vẫn giữ nguyên hình dáng thẳng tắp.

Anh dùng bàn tay chống xuống đất, thẳng eo dậy.

Hướng Hưng Học nghĩ, nếu đã thích, có lừa dối cũng được, âm mưu cũng được, anh vẫn thích. Huống chi nói đến lừa dối cùng tâm cơ, không phải đều là Hướng Hưng Bang nói sao? Cũng không phải Hướng Nghiễm thừa nhận. Hướng Nghiễm chỉ là gửi một tin nhắn đi thôi.

"Anh, cho dù cậu ấy gạt em, em cũng thích cậu ấy." Hướng Hưng Học giọng run cầm cập, mũi ê ẩm, "Em thích Tiểu Nghiễm."

Anh có thể làm gì bây giờ?

Anh thật sự thích Hướng Nghiễm.

Dù cho Hướng Nghiễm lợi dụng anh chọc giận Hướng Hưng Bang, anh cũng không khống chế được loại tình cảm kia.

Thích, dừng không được nữa rồi.

"Em thích cậu ấy."

"Em thích cậu ấy." Hướng Hưng Học như tự nói với chính mình.

Hướng Hưng Bang tát Hướng Hưng Học một cái, "Chú còn ti tiện nữa không?"

Hướng Hưng Học không lên tiếng, trong tai ong ong, mặt vừa đau vừa nóng, nhưng anh bỗng nhiên bình tĩnh lại.

"Anh, Tiểu Nghiễm là đứa trẻ ngoan. Lúc tốt nghiệp, cậu ấy đại diện sinh viên cả học viện y khoa tuyên thệ trên lễ đường. Có người nói cho em biết, lúc cậu ấy tốt nghiệp trung học, còn đứng phát biểu trên đài chủ tịch. Cậu ấy học tiểu học, em thấy cậu ấy học hành, cậu ấy luôn được hạng nhất. Cậu ấy là một đứa trẻ ngoan, bây giờ còn là một bác sĩ giỏi, cậu ấy trị bệnh cứu người, bệnh nhân yêu mến cậu ấy, mang ơn cậu ấy. Cậu ấy rất tốt, chỗ nào cũng tốt."

"Anh, anh là một người anh tốt, sao không thể làm một người cha tốt? Hướng Nghiễm tại sao lại trả thù anh, anh không hiểu sao? Lúc chị dâu còn sống —— em đang học lớp mười, dẫn Tiểu Nghiễm đi xem phim, em nhìn thấy anh đi cùng một người phụ nữ, em kéo cậu ấy đi chơi điện tử, phim cũng không xem được. Đó là lần đầu tiên em biết anh quá trớn, em dẫn cậu ấy đi chỗ khác một lần, cậu ấy có thể không biết sao? Một đứa bé, học tiểu học đã biết ba mình ngoại tình... Chị dâu tốt như vậy, anh không phải đã nói chỉ thích một mình chị dâu sao, sao anh không thể sống với chị cho tốt? Thanh minh em cùng Tiểu Nghiễm đi thăm mẹ cậu ấy, em thấy hoa hồng anh mua, anh không phải yêu chị ấy sao? Sao anh có thể như thế được?"

"Em thích Tiểu Nghiễm, em muốn chăm sóc cậu ấy, em muốn thương yêu cậu ấy, muốn cậu ấy được cưng chìu cả đời... Cậu ấy là một người rất dịu dàng, là con trai anh, anh sao lại không hiểu cậu ấy? Anh sao có thể nói cậu ấy như vậy? Cậu ấy tốt như vậy mà."

Hướng Hưng Học lẩm bẩm lặp lại một lần, nói cho chính mình nghe, "Cậu ấy tốt như vậy mà."

Hướng Hưng Bang ngồi xổm xuống, Hướng Hưng Học nhìn vào vùng giữa lông mày ông, đột nhiên cảm thấy ông lập tức già đi mười mấy tuổi.

"Chú vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, cần quỳ thì quỳ đi."

Hướng Hưng Học không nhớ được anh rốt cuộc quỳ bao lâu.

Trong nhà lạnh lẽo, chỉ có một mình anh quỳ gối giữa nhà chính.

Có thể không oán Hướng Nghiễm sao?

Không thể.

Thế nhưng Hướng Hưng Học vẫn thích cậu.

"Thầy Hướng, Mân Mân thích thầy." Giọng nói Hoàng Đào giữa gió tuyết nhẹ như tơ, "Thầy biết không?"

Hướng Hưng Học gật đầu, dùng tay xoa xoa cánh tay Hoàng Đào.

"Thế nhưng thầy yêu anh Hướng Nghiễm." Cô bé lại nói.

Danh xưng "anh Hướng Nghiễm" khiến Hướng Hưng Học lập tức giật mình, Hướng Nghiễm rất nhiều năm không được ai gọi như vậy, người gọi "anh Hướng Nghiễm" gần nhất là Đồng Đồng.

Nhưng Đồng Đồng đi rồi.

"Có lạnh không?"

"Vẫn chịu được."

"Đùi đau không?"

"Cứng rồi, không có cảm giác gì."

Trái tim Hướng Hưng Học như chìm vào tuyết, Hoàng Đào lạnh, chân cứng rồi.

"Cử động người một chút, cử động sẽ nóng lên."

"Thầy Hướng, em sẽ chết ở đây sao?" Hoàng Đào hỏi.

"Sẽ không đâu, có thầy ở đây, sẽ không để em chết đi."

"Thầy thật tốt." Tiểu nha đầu trầm mặc một lúc, "Em lúc đầu không thích Mân Mân, cảm thấy cậu ta không có chủ kiến, làm chuyện gì cũng phải hỏi thầy, sau đó... Lúc em theo đuổi bạn trai em, hầu như là em tìm anh ấy... Em cảm nhận được, Mân Mân thích thầy. Có lúc em nghĩ, cậu ta sao lại thấp hèn như vậy, thích thầy còn muốn thầy kể về anh Nghiễm, trong lòng không cảm thấy khó chịu sao? Thế nhưng con người lại thấp hèn như vậy đấy, bởi vì thích, cho nên muốn biết thầy thích người như thế nào. Yêu đơn phương thật sự rất khổ sở, Mân Mân cũng tốt vô cùng, một cậu nhóc rất tốt, trước mặt thầy lại thấp kém như vậy đấy. Em không phải muốn nói giúp cậu ấy, đơn phương thích một người thì phải chịu đựng khổ sở và thấp kém như vậy thôi."

"Thế nhưng thầy xảy ra chuyện gì sao? Cùng với anh Nghiễm lâu như vậy, lại vẫn cứ đặt mình ở vị trí rất thấp, thầy kể về chuyện hai người, một mực khen ngợi anh Nghiễm tốt chỗ nào chỗ nào, nhưng em vẫn cảm thấy thầy không vui. Là em cảm nhận sai sao?"

"Vừa nãy em nghĩ, nếu em chết ở đây thì nguyện vọng của em là gì, em nghĩ nửa ngày vẫn cảm thấy không chết thì tốt hơn, ba mẹ em vất vả lắm mới nuôi em đến hai mươi mấy tuổi, em vất vả lắm mới theo đuổi được bạn trai em, em không thể chết sớm như vậy được. Thế nhưng nếu em thật sự chết, thầy nói với bọn họ một tiếng, em không hối hận đã tới nơi này, em mãi mãi cũng không muốn làm paparazzi, nhớ em thì nhớ, nhưng đừng nhớ quá, tượng trưng mà nhớ một hai năm là được rồi."

"Ngoài ra, em hy vọng thầy và anh Nghiễm hạnh phúc, thế nhưng nếu thích anh Nghiễm quá khó khăn, thầy có thể xem xét Mân Mân một chút không... Nhưng em hy vọng nhất vẫn là thầy và anh Nghiễm hạnh phúc, hy vọng Mân Mân sẽ gặp được người thích hợp với cậu ấy."

Hoàng Đào quấn khăn quàng cổ rất dày, giọng nói yếu ớt kéo dài làm cho Hướng Hưng Học khổ sở đến mức sắp nghẹt thở.

Hướng Hưng Học đã lâu không khóc, lúc cha qua đời không khóc, bị công kích trên mạng không khóc, lúc đưa Đồng Đồng đi không khóc, bị Hướng Hưng Bang bắt quỳ gối bên trong nhà chính anh cũng không khóc, sau đó Hướng Nghiễm nói xin lỗi với anh, anh khổ sở vô cùng nhưng cũng chỉ cảm thấy mũi ê ẩm.

Vào lúc này, nghe cô gái nhỏ chỉ mới đôi mươi liên miên nói lời tự đáy lòng —— đem lo lắng cùng hoảng sợ, đem những gì không dám nói, không muốn đối mặt, sợ hãi, hy vọng hết thảy nói ra, nước mắt Hướng Hưng Học lập tức tràn lên viền mắt.

Anh cũng không biết tại sao mình lại gặp khó khăn như vậy.

Anh không biết vì sao đời người lại có nhiều chuyện không cách nào làm gì được, đầu tiên là sinh tử, sau đó là yêu hận, hai thứ này dù trong hình thái nào cũng có thể khiến loài sinh vật nhỏ bé như loài người đau thấu tim gan, đau đến gần như chết đi.

Hoàng Đào bị thương có thể sẽ chết cóng, vẫn còn quan tâm đến tình cảm của Hướng Hưng Học.

Hướng Hưng Học đường tình cũng gập ghềnh, hiềm khích của anh cùng Hướng Nghiễm có lẽ nảy sinh từ tin nhắn hôm ấy —— quỳ thì quỳ, anh vẫn tin tình cảm của Hướng Nghiễm không giả, anh cảm thấy Hướng Nghiễm chỉ là nhất thời nảy ra ý xấu muốn chọc giận Hướng Hưng Bang, nhưng sau đó Hướng Nghiễm lại xuất hiện trong nhà chính, câu nói đầu tiên của cậu là "xin lỗi", câu thứ hai chính là "nếu anh muốn, anh có thể quay lại."

Quay lại nơi nào? Tim cũng mất rồi, còn có thể quay lại nơi nào nữa?

Hướng Hưng Học nói với cậu: "Đừng bảo tôi quay lại, chúng ta an ổn sống tiếp có được hay không?" Anh luôn cảm giác mình là người đến trước, chỉ cần cố gắng một chút là có thể có được tâm, nhưng Hướng Nghiễm vẫn nói "không có" yêu anh, năm năm, áo mưa dùng hết mấy chục hộp, vẫn nói "không có".

Mí mắt Hoàng Đào dính tuyết, bông tuyết như nặng ngàn cân, khiến cô đến chớp mắt cũng khó khăn.

Lúc hai mắt cô sắp sửa đóng lại, Hướng Hưng Học nhìn cô, bỗng nhiên có một quyết định.

Anh kéo dây kéo áo ấm, gió lạnh từ kẽ hở xâm nhập vào thân thể.

Hướng Hưng Học sống lâu hơn Hoàng Đào mười mấy năm, cha mẹ đều đi.

Người anh mong nhớ nhất là Hướng Nghiễm, nhưng anh và Hướng Nghiễm lại gần như chia tay rồi.

Ngoài cậu ra, anh còn rất nhiều chuyện phải lo lắng, nhưng những thứ này dường như cũng không đáng nhắc đến.

Hướng Hưng Học không muốn phụ lòng cô gái nhỏ, thế nhưng điều kiện tiên quyết của Hoàng Đào là nếu như cô chết ở chỗ này, Hướng Hưng Học cũng đã nói sẽ không để cô chết ở chỗ này.

- ---

(*) Hướng Nghiễm không thường gọi Hướng Hưng Học là chú, nhưng do tiếng Trung chỉ có ta - ngươi, mà dùng anh - tôi cũng không hợp lý, nên mình đành để Hướng Nghiễm xưng hô với Hướng Hưng Học là chú - tôi từ đầu truyện. Về sau hai người xác định quan hệ rồi, mình mới sửa lại thành anh - tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc