MỤC DÃ

"Thầy Hướng, hình như lại có một đội người vào núi, mang theo không ít vali." Thịnh Phi Vãn dậy sớm đi dạo vòng vòng trong núi, sau khi trở về tán gẫu với Hướng Hưng Học: "Năm nay chuyện tốt đều ùn ùn đến."

Hướng Hưng Học cười, "Không phải lại là Ngu tổng chứ?"

"Không thể là anh ta được, anh ta keo kiệt cực kỳ." Lão Hắc lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.

Hướng Hưng Học không biết Thịnh Phi Vãn trong lòng thấy thế nào. Anh và Ngu Mộng Thu không chênh lệch nhiều, rất hiểu tâm tình của Ngu Mộng Thu. Thịnh Phi Vãn vẫn tức giận Ngu Mộng Thu giam cầm cậu ta, thế nhưng Ngu Mộng Thu nếu thật sự muốn giam cầm cậu, Thịnh Phi Vãn sao có thể mang toàn bộ giấy tờ chạy vào trong núi được?

"Tiểu Hắc, Ngu Mộng Thu là gì của em?"

Thịnh Phi Vãn không trả lời được, mắt nhìn đông nhìn tây.

Hướng Hưng Học nói: "Anh ta hẳn là rất thích em."

Mặt lão Hắc lại đỏ.

Âm thanh ngoài phòng lớn dần, Hướng Hưng Học sửa sang quần áo, thay mấy đứa học trò nhỏ tiếp đón thêm một người tốt bụng nữa.

Người chuyển thùng tới đều là người quen trên thị trấn, trong rương toàn là sách.

Hướng Hưng Học kéo một bác lại, hỏi: "Bác ơi, sách này là ai đưa tới vậy?"

"Một cậu họ Hướng."

Hướng Hưng Học tim như nổi trống, anh hơi gật đầu tỏ ý hiểu rồi, toàn thân tê như có điện chạy qua.

Cậu họ Hướng không nhất định là Hướng Nghiễm, nhưng Hướng Hưng Học từng mơ thấy Hướng Nghiễm đến.

Anh mơ thấy Hướng Nghiễm một mình đeo túi xách lên núi, lặng lẽ từ cửa sau phòng học đi vào. Phòng học trong mơ không phải phòng học vách đất, là giảng đường đại học. Hướng Hưng Học đang dạy, không hiểu sao miệng lại gọi tên Hướng Nghiễm, sau đó Hướng Nghiễm đứng lên, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của anh.

Lúc nhìn thấy Hướng Nghiễm, Hướng Hưng Học dụi mắt một cái - anh sắp không trông rõ trước mắt anh là Hướng Nghiễm thật hay là Hướng Nghiễm trong mơ rồi.

"Là tôi." Hướng Nghiễm cười nói.

Mặt cậu vẫn còn ửng đỏ vì vừa leo núi, trên cổ có mồ hôi, T-shirt màu trắng bị mồ hôi thấm ướt, dính sát vào ngực.

Cậu bạn nhỏ 25 tuổi, vẫn trẻ như ngày còn 18, như mặt trời chói chang thấp thoáng giữa cây xanh trong núi, đem nhớ nhung của Hướng Hưng Học nướng thành mật ngọt, khiến anh toàn thân đều ngọt ngào.

"Nóng quá, tôi muốn thay quần áo." Hướng Nghiễm nói.

"Mặc của tôi được không?"

"Ừ."

Hướng Hưng Học nói với Thịnh Phi Vãn vài câu, sau đó lấy quần áo dẫn Hướng Nghiễm đi tắm.

Nơi tắm rửa nằm bên dòng suối, ban ngày không có nước nóng, Hướng Hưng Học sợ Hướng Nghiễm cảm lạnh, đem cho cậu một bình nước ấm.

"Dòng suối nhỏ này đầu nguồn ở đâu vậy? Hướng Nghiễm cởi giày bước xuống nước, "Lạnh thật."

"Đi lên đi, đừng để bị cảm."

Hướng Nghiễm không nghe theo, mải miết đi ngược lại hướng nước chảy.

Hướng Hưng Học cầm giày đi theo cậu, bọn họ rất nhanh đã đi xa nhà tắm.

"Chân đau không? Đá trong nước cứng lắm."

Dòng suối không lớn, không ngập quá mắt cá chân của Hướng Nghiễm. Da Hướng Nghiễm vốn trắng, đôi chân quanh năm mang giày, mặt trời không chiếu tới, mu bàn chân trắng như tuyết. Hướng Hưng Học đoán bàn châu cậu bị đá dưới đáy suối mài đỏ, xuyên qua dòng nước nhìn thấy đầu ngón chân Hướng Nghiễm ửng hồng. Hướng Hưng Học vốn không có đam mê đặc thù nào, nhìn đôi chân này lòng lại có chút thay đổi.

"Tôi có thể... Tôi rất nhớ em."

Hướng Nghiễm ừm một tiếng, cúi đầu đi về phía trước, cậu bỗng nhiên lên bờ, đạp lên mu bàn chân Hướng Hưng Học, "Muốn làm gì thì làm đi, tôi không phải tới chỗ này để nghe anh nói nhớ tôi, mấy câu như vậy trong điện thoại cũng nói được."

Hướng Hưng Học muốn ôm cậu, thế nhưng hai tay đều đang cầm đồ đạc.

"Tôi..."

Hướng Nghiễm hôn lên môi Hướng Hưng Học một cái, lại bước xuống suối, "Sau này muốn hôn một cái cũng không cần xin phép nữa, có thấy mệt không?"

Bọn họ một mạch đi tới đầu nguồn nước - một hồ nước lớn bằng nửa cái sân bóng đá. Người trong thôn nói hồ nước này bên dưới là mạch nước ngầm, nước nhìn không chảy, kỳ thực đều là mới. Hướng Hưng Học từng tới đây tắm, nước chỉ sâu ngang eo.

Hướng Nghiễm ngồi trên tảng đá bên bờ hồ, lòng bàn chân ngâm trong nước, Hướng Hưng Học dùng nước nóng thấm khăn lông cho Hướng Nghiễm lau mặt và cổ, "Sao lại tới đây? Xin nghỉ sao?"

"Không xin nghỉ, trực ban hai ngày."

Cậu bạn nhỏ mắt thâm quầng, khiến Hướng Hưng Học đau lòng muốn chết, anh nhẹ nhàng chạm vào mi mắt Hướng Nghiễm, "Sách là chuẩn bị lúc nào?"

"Lúc ở trên máy bay, tôi nghĩ tôi không thể đến tay không được, đến Thục Xuyên liền liên lạc với nhà in..."

Hướng Hưng Học không để cậu nói tiếp, nâng mặt Hướng Nghiễm mà hôn lên, Hướng Nghiễm đang cười, nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ khàng run rẩy.

Anh vừa cướp lấy không khí trong miệng Hướng Nghiễm, vừa nhớ lại.

Lần thứ nhất, vị nước quýt, Hướng Nghiễm nói muốn hôn.

Lần thứ hai, Hướng Nghiễm trêu chọc anh, hôn lên môi.

Lần thứ ba, nụ hôn tạm biệt, có mùi kem đánh răng, Hướng Nghiễm khen Hướng Hưng Học dẻo miệng, thưởng anh một nụ hôn cuồng nhiệt.

Lần thứ tư, Hướng Nghiễm giẫm chân anh, trên môi anh không nhẹ không nặng hôn một hồi, Hướng Hưng Học muốn xin một cái hôn, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại thành nhớ em, Hướng Nghiễm lại biết.

Hướng Hưng Học lúc muốn hôn đều dè dặt biểu hiện, như trẻ con trong nhà trẻ, ngoan một chút là có thể nhận được một hoa hồng.

Anh không đếm lần đầu tiên, lần kia anh hoàn toàn không khắc chế thú tính trong người, hôn kịch liệt lại triền miên.

Trên tảng đá có rêu xanh, Hướng Nghiễm ngồi không vững liền đi xuống, bắp chân đi vào trong nước, khiến nước dấy lên một vòng sóng gợn, Hướng Hưng Học ôm lấy eo của cậu, không ngăn nổi hứng thú hung ác trong lòng, anh nhìn ống quần đùi của Hướng Nghiễm, lúc ống quần sắp sửa chạm vào mặt nước, giữ chặt eo Hướng Nghiễm, kéo cậu lại.

Hướng Hưng Học không thể thật nghiêm túc mà hôn, anh ôm Hướng Nghiễm trong lòng, hơi thở có thể cảm nhận được mùi vị trên người Hướng Nghiễm, loại mùi mồ hôi nhàn nhạt không thường có, lẫn vào mùi hương của cây cỏ khiến anh muốn ngừng mà không được. Trong núi chim hót, gió lay cành lá nghe xào xạc, ve kêu râm ran dưới ánh mặt trời, còn có tiếng nước róc rách, âm thanh tự nhiên trêu chọc dục vọng nguyên thủy, khiến Hướng Hưng Học cứng đến khó chịu.

Anh thấy Hướng Nghiễm cũng cứng rồi, quần đùi màu đen nhô lên thành một túp lều nhỏ.

Hướng Hưng Học kéo Hướng Nghiễm ngồi xuống đất, mở chiếc quần đùi căng cứng của cậu, luồn tay vào, anh vừa mới đụng tới xương Hông của Hướng Nghiễm, tay đã bị đè lại.

"Không thể sao?" Hướng Hưng Học hỏi.

"Là tôi muốn hỏi anh, anh có thể không?" Hướng Nghiễm nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy.

"Có gì mà không thể."

Hướng Nghiễm vẫn ngăn anh lại, Hướng Hưng Học dùng lực một chút trực tiếp kéo quần đùi cậu xuống, cách quần lót xoa nắn, khiến Hướng Nghiễm nhỏ giọng thở gấp.

Quần lót của cậu bạn nhỏ ướt một khoảnh nhỏ phía trước, cảm giác ẩm ướt này đun nóng dục vọng của Hướng Hưng Học, anh đem quần lót của Hướng Nghiễm cởi đến đùi, để cậu ngồi trên khăn lông, Hướng Hưng Học từ phía sau ôm lấy cậu, tay nắm lấy dương v*t cậu, trên dưới vuốt ve.

"Em trước đây, đều là người ở trên đúng không?" Hướng Hưng Học nhẹ nhàng hôn lên gáy Hướng Nghiễm, một đường hôn đến tai, kề bên tai cậu thì thào.

"Ừm." Hướng Nghiễm từ trong mũi bỏ ra một chữ, như trả lời, cũng như rên rỉ.

Hướng Hưng Học không nói nữa, chuyên tâm chăm sóc dục vọng của Hướng Nghiễm.

Trong núi ngày tháng quá dài, dài đến mức quyết định cái gì cũng rất đơn giản.

Hướng Hưng Học lúc đầu rất chống cự, ở nhà cũng từng tra nhiều tư liệu, trên internet nói tình nhân đồng tính lúc làm chuyện đó thường là tương hỗ lẫn nhau, thế nhưng Hướng Hưng Học cảm thấy tính cách Hướng Nghiễm không phải là người sẽ chịu nằm dưới người khác.

Lúc còn ở thành phố, Hướng Hưng Học về mặt tư tưởng còn muốn tranh thủ một chút, sau khi xa Hướng Nghiễm, anh đã không tính toán những chuyện này nữa. Ở trên hay ở dưới không khác biệt nhiều lắm, người anh nhớ nhung có thể xuất hiện trước mắt, có thể thật sự chạm vào da thịt người ấy - đây chính là chuyện tốt nhất trên đời, những chuyện khác không còn ý nghĩa gì nữa.

Anh dừng động tác trên tay, "Em muốn thượng tôi sao?"

"Muốn."

Hướng Nghiễm cởi khuy quần Hướng Hưng Học, đem dục vọng của anh thả ra, "Còn anh?"

Hướng Hưng Học mơ hồ cảm thấy Hướng Nghiễm đang cho anh cơ hội, tạm thời quên mất những gì đã chuẩn bị trong lòng, thành thật mà nói: "Muốn."

Tay người bạn nhỏ lúc vừa lên núi vẫn nóng ấm, lúc này đã bớt nóng, đôi tay này an ủi dương v*t của Hướng Hưng Học, một chút cũng không giảm bớt nhiệt ý của anh.

"Thôi xong, thuộc tính không thích hợp làm sao nói chuyện yêu đương." Hướng Nghiễm không dừng động tác trên tay, trong mắt lộ ra ý cười xảo quyệt, "Chơi oẳn tù tì đi, một trận phân thắng thua, tôi muốn ra kéo."

- ----

Spoil chương 36:

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Cả đời đều chịu trách nhiệm."

Bình luận

Truyện đang đọc