MỤC DÃ

Hướng Nghiễm ăn hết thức ăn trong bát, lấy giấy ăn lau miệng.

"No rồi sao? Ăn thêm một chút đi."

"Những câu vừa rồi ai dạy anh nói?"

"Chính anh nghĩ ra."

"Được." Hướng Nghiễm cầm áo khoác lên ra dáng phải đi.

"Anh nói anh nói anh nói em đừng đi."

Cậu bạn nhỏ ngồi lại chỗ ngồi, nhướng mày nhìn anh.

Hướng Hưng Học trong đáy lòng gào thét, thông minh vẫn là Hướng Nghiễm thông minh, lúc cậu tỉnh táo lại anh liền không chiếm được thượng phong.

"Là Hoàng Đào, chính là cô sinh viên theo bọn anh đi mục trường nhà Ba Tháp, té gãy chân cũng là cô bé ấy, cô bé phát hiện bên trong áo anh có miếng giữ ấm, nếu không anh cùng cô bé đều phải chết ở Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp."

Hướng Nghiễm dùng ánh mắt ra hiệu Hướng Hưng Học tiếp tục.

"Cô bé chỉ chỉ bảo anh một chút, lời nói là chính anh nghĩ ra. Em cái gì cũng không nói cho anh biết, anh quá ngu ngốc cảm nhận không được em muốn gì, uống thêm một chút canh được không? Đã múc sẵn rồi."

Hướng Nghiễm liếc mắt nhìn canh, lại liếc nhìn Hướng Hưng Học.

"Em cứ uống một chút đi." Hướng Hưng Học nói, giọng dỗ dành.

Hướng Nghiễm cầm muỗng múc một muỗng canh gà đưa lên miệng.

"Uống hết uống hết, mặt cũng không có thịt."

Hướng Hưng Học nhìn cậu uống hết canh, cẩn thận hỏi them một câu: "Thêm một chén nữa đi."

"No rồi."

"Dạ dày chim nhỏ sao, ăn còn ít hơn con gái, chẳng trách không có tí thịt nào."

Kỳ thực Hướng Nghiễm đã ăn nửa dĩa sườn, còn có món ăn này nọ gộp lại gần một bát, lại uống thêm một chén canh.

"Diều hâu cũng không ăn nhiều như tôi."

Hướng Nghiễm nói xong lại im lặng nhìn ra cửa sổ, vờ như chưa từng nói câu này.

Hướng Hưng Học kích động muốn khóc, cảm giác cậu bạn nhỏ mặt lạnh pha trò lại trở về rồi.

Anh thức thời không nói tiếp, đem thức ăn còn dư lùa vào trong bụng.

"Vé máy bay là chuyện gì?" Hướng Nghiễm chống khuỷu tay lên bàn, dùng tay nâng đầu, "Làm sao thấy được?"

"Anh đăng ký số điện thoại anh cho tài khoản của em, em mua vé anh sẽ nhận được tin nhắn thông báo."

"Anh hay nhỉ."

Hướng Hưng Học trong lòng hồi hộp một lúc, không biết trả lời như thế nào, do dự nửa ngày mới nhỏ giọng nói: "Anh không phải cố ý."

Hướng Nghiễm hay hơn Hướng Hưng Học nhiều lắm, thế nhưng Hướng Hưng Học không dám cãi lại.

Hướng Hưng Bang nói Hướng Nghiễm không muốn để lộ tình cảm của mình, như vậy cậu sẽ cảm thấy mất mặt, sẽ tức giận.

Cậu bạn nhỏ bề ngoài một bước cũng không bước về phía Hướng Hưng Học, không, có lẽ sẽ "bất đắc dĩ" bước vài bước, nhưng lại lén lút bước mấy vạn bước, mười mấy vạn bước, một mình, vượt qua bao nhiêu núi non, đối đầu hết gian nan hiểm trở, đi tới bên cạnh Hướng Hưng Học.

Cậu một thân một mình quật cường đi trên con đường cô quạnh rất nhiều năm. Lúc đến còn nhất định phải khoác áo gấm cho mình, khiến bản thân trông thật trưởng thành.

Hướng Hưng Học cảm thấy đã đến lúc anh mở ra một con đường lớn bằng phẳng vì cậu rồi. Hướng Nghiễm, một đứa nhỏ như vậy không nên nhất là chịu khổ, cậu nên ngồi trong kiệu, đầu trùm khăn đỏ, thong thả được người khiêng lên, sau đó gọi Hướng Hưng Học một tiếng "tướng công".

Cậu không nên chịu đựng nhiều chua xót khổ sở đến vậy.

Hướng Hưng Học muốn mở một con đường vì cậu, cũng muốn bảo vệ thể diện mà Hướng Nghiễm coi trọng nhất. Có thể trong tình cảm, khả năng lĩnh hội của anh không quá cao, nhưng có một số việc phải dụng tâm làm, dụng tâm làm nhất định sẽ làm tốt, cũng có thể bớt đi một chút thương tổn.

"Hàng không Đông Phương đúng không? Mở khóa như thế nào?" Hướng Nghiễm hỏi rất nhẹ nhàng, ánh mắt đã bị lay động.

"Anh không biết."

Hướng Hưng Học nhắm mắt hít một hơi, mở mắt ra liền sẵn sàng chơi xấu đến cùng.

Hướng Nghiễm nở nụ cười, nụ cười rất nhạt, thế nhưng đôi mắt cong cong, trong đôi mắt đen láy dường như có những vì sao.

Mí mắt phía dưới cũng cong cong như đang cười.

Dịu dàng mà đáng yêu.

Nhưng cười xong lời nói cũng không tốt đẹp gì, "Tôi mở giúp anh."

Hoàng Đào nói, Hướng Nghiễm là ngạo kiều.

"Anh không đồng ý." Hướng Hưng Học lập tức bác bỏ đề nghị của Hướng Nghiễm.

"Anh quản lý thẻ của tôi tôi cũng không đồng ý, như vậy hơi thái quá rồi."

"Vậy, chúng ta đổi lại, anh đem thẻ ngân hàng của anh đăng ký số điện thoại của em, anh dùng tiền, tin nhắn em nhận, như vậy liền công bằng."

Hướng Nghiễm cười, cười với bóng đêm ngoài cửa kính.

Kính lại biến thành một chiếc gương, nụ cười này liền bại lộ trước mắt hướng Hưng Học.

Nụ cười của cậu khiến Hướng Hưng Học đắc ý vô cùng.

Hướng Hưng Học trong lòng cất giấu hy vọng, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sít sao đuổi theo Hướng Nghiễm.

Cậu bạn nhỏ cụp mắt né tránh một lúc, sau đó hai ánh mắt chạm vào nhau.

Hướng Nghiễm đại khái lại giận rồi, cậu quay đầu nhìn xuống bát đĩa trên bàn.

"Tôi sau này không đi máy bay của Đông hàng nữa."

"Đừng, Nghiễm Nghiễm, đừng đẩy anh ra." Hướng Hưng Học hạ giọng đến mức rất nhẹ, ấm áp dỗ dành.

Một tiếng "Nghiễm Nghiễm" đem ánh mắt phiêu bạt đâu đâu kéo về trước mắt Hướng Hưng Học.

Hướng Nghiễm thẹn thùng, nước da trắng nõn nổi lên hai cụm mây hồng.

Cậu không hay thẹn thùng, nhưng mỗi khi mặt nóng lên, vẻ non nớt ngây ngô liền không giấu đi đâu được.

Hướng Hưng Học cũng vừa phát hiện, cậu bạn nhỏ của anh kỳ thực rất dễ hiểu, cũng rất dễ dụ.

Cảm giác đứng ở trên cao nhìn xuống thật sự khác biệt.

Hướng Hưng Học đi trả tiền, Hướng Nghiễm cũng không chạy, ngoan ngoãn chờ ở cửa.

"Anh đi đâu vậy?" Hướng Nghiễm hỏi.

"Em đi đâu, anh đi theo đó."

"Cẩu Tử đâu?"

"Gửi ở chỗ ba em rồi."

Tháng tư, buổi tối gió vẫn hơi lạnh, Hướng Nghiễm mặc áo khoác, hai tay bỏ trong túi.

Cậu không nói gì nữa, đứng dưới đèn đường, hai tay từ trong túi đẩy ra hai ngọn đồi nhỏ.

Hướng Hưng Học đứng cạnh cậu một lúc mới hiểu ra, Hướng Nghiễm không muốn mang mình về nhà.

Anh thật vất vả đục được một lỗ nhỏ giữa tường đồng vách sắt, lại bị lấp kín.

Hướng Hưng Học có một chút ủ rũ, thế nhưng cũng có thể lý giải được bất an và khép kín của Hướng Nghiễm.

Ra đi là một quyết định rất không dễ dàng.

Hướng Nghiễm bị anh bỏ mặc mấy tháng, lo lắng sợ hãi, sau đó lại bị bệnh một trận, những chuyện này đủ để phá hủy cố gắng của một người. Trái tim mạnh mẽ nhất cũng bị vỡ nát, không có cách nào dễ dàng vá lại.

"Không về nhà sao?" Hướng Hưng Học hỏi.

"Anh về đi."

"Đừng đuổi anh đi." Hướng Hưng Học kéo góc áo Hướng Nghiễm, "Mai là thứ bảy, trên trường không có lớp."

Hướng Nghiễm yên lặng hồi lâu mới mở miệng lần nữa, "Hôm nay thứ sáu, anh cũng không có tiết sao?"

"Vừa mới về, tuần sau mới bắt đầu dạy. Em ngày mai đi làm sao, anh thấy hôm nay em ở trong phòng khám, chủ nhật chắc không cần khám bệnh đúng không?"

"Ngày mai có một ca phẫu thuật. Anh về đi."

"Anh muốn nhìn Miêu Miêu. Lâu lắm rồi không thấy nó."

Hướng Nghiễm ngồi xuống, mũi chân đặt xuống đất, gót chân tựa vào bồn hoa.

Cậu co người lại thành một khối.

Hướng Hưng Học ngồi xổm xuống theo cậu, "Người cha ly hôn còn có thể thăm con, em không thể tàn nhẫn như vậy được."

"Nhưng lúc đó anh nói đều để lại cho tôi." Hướng Nghiễm nở nụ cười, "Người tàn nhẫn là anh mới đúng, là anh không cần chúng nó nữa."

"Nhất định phải nói như vậy sao, em sao lại nói không yêu anh? Anh cũng sẽ tức giận, anh cũng sẽ khổ sở, anh chỉ là nhất thời không khống chế được cơn giận thôi."

Hướng Nghiễm ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng, thái độ rõ ràng không muốn tiếp Hướng Hưng Học.

"Anh ở Bác Nhĩ Tháp Mộc tạp, mỗi ngày, mỗi một ngày đều nghĩ, có phải em thật sự không yêu anh, em biết chỗ đó lạnh như thế nào không, tim có nóng đến đâu cũng có thể bị thổi thành băng. Mở mành cửa, chỉ có thể nhìn thấy tuyết, tuyết không có điểm dừng. Lúc anh gặp nguy hiểm, anh nghĩ, nếu như em không yêu anh, anh sống làm gì nữa, anh vì ai mà sống tiếp đây?"

Hướng Hưng Học nói đến bật khóc, "Chẳng phải em nói vĩnh viễn cũng sẽ không phụ lòng anh sao, vĩnh viễn của em là bao lâu?"

"Em sao lại phải nói không yêu anh vậy?"

- ----

Editor: Tui từng nghe một bạn fangirl nói rằng, công ôn nhu đến đâu cũng là công, thụ bá đạo đến đâu cũng là thụ. Đối với trường hợp này nó lại đúng vc ra =)))))))))

Tiểu Nghiễm phải làm thụ mới đúng, Tiểu Nghiễm là để cưng chìu~~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc