MỤC DÃ

Hướng Hưng Học chui vào mùng, phòng đã tắt đèn, rèm cửa sổ không kéo, có một chút ánh sáng từ bên ngoài hắt vào.

Thành phố S so với Đồng thành còn muốn phồn hoa hơn, trên cao ánh đèn đủ màu vĩnh viễn sáng rực, cả thành phố không có đêm, cũng không có bóng tối.

Từng giọt từng giọt nước mưa chảy trên cửa kính, mưa dường như lớn thêm, lại dường như chỉ lớn như vậy, nước mưa cũ theo trọng lực từ từ chảy xuống, cùng giọt nước khác gặp nhau hợp thành một dòng nước nhỏ, rồi rất nhanh biến mất bên dưới cửa sổ; nước mưa mới tạt vào, lại biến thành giọt nước đọng lại trên mặt kính.

Hướng Hưng Học trở mình nằm nghiêng, sau đó kéo Hướng Nghiễm lại, trở mình, ôm eo cậu.

Cứ như vậy ôm một lúc lâu.

Hướng Nghiễm bỗng nhiên rúc vào người Hướng Hưng Học, đưa một ngón tay lên, sờ sờ lông mày Hướng Hưng Học rồi lướt qua lông mày, đầu ngón tay rơi xuống mũi, theo mũi từ từ đi xuống, trượt tới nhân trung, sau đó miêu tả viền môi anh.

Nhẹ nhàng, cẩn thận, rất trân trọng.

"Kỳ thực, em lúc đầu cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là muốn gần anh thêm một chút, nhưng lúc ở bên cạnh anh rồi, cùng anh ở cùng một chỗ, em lại không thỏa mãn, dần dần càng muốn nhiều hơn. Em rất tham lam, cái gì cũng muốn cả. Cho nên mới gài bẫy anh như vậy, xin lỗi." Giọng Hướng Nghiễm rầu rĩ, Hướng Hưng Học sợ cậu lại sắp khóc, dựa vào ánh sáng bên ngoài tìm được môi cậu bạn nhỏ, từng chút từng chút hôn lên.

"Em biết em sai chỗ nào không? Em sai ở chỗ không biết tiến thủ, vốn chúng ta nên cùng nhau sớm hơn một chút. Nếu nghĩ như vậy, thì em nên xin lỗi." Hướng Hưng Học đem chân chen vào giữa hai chân của Hướng Nghiễm, "Em còn sai ở chỗ đã nói vĩnh viễn không phụ lòng anh, chính mình lại bỏ chạy trước."

"Anh cũng sai, anh không sớm nói cho em biết anh yêu em, còn hại em lo lắng. Chúng ta hòa nhau. Bây giờ không ai sai cả."

Anh dùng chóp mũi lướt qua mũi Hướng Nghiễm, mãi đến tận lúc nghe thấy cậu bạn nhỏ bật cười mới rời ra.

Hướng Nghiễm đặt tay lên ngực Hướng Hưng Học, im lặng một lúc lâu mới nhỏ giọng thầm thì: "Em thật sự rất yêu anh."

Hướng Hưng Học hít một hơi khí lạnh, hạ thân nóng hừng hực.

Hướng Nghiễm chưa từng nói câu như thế này, "em yêu anh" đối với cậu mà nói phải biểu đạt bằng hành động, không nói ra miệng được.

Hướng Hưng Học vốn dĩ rất muốn nghe, sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh lại cảm thấy có nghe hay không cũng không đáng kể —— cậu bạn nhỏ yêu anh là sự thật, cậu không muốn nói, không tình nguyện nói, vậy cứ tùy cậu, câu như thế này để Hướng Hưng Học nói là được.

Anh không nghĩ Hướng Nghiễm đồng ý nói ra, hơn nữa vừa ra khỏi miệng chính là "Em thật sự rất yêu anh."

Dùng hai cái phó từ liền nhau.

Chân bọn họ kẹp chặt, Hướng Nghiễm lập tức cảm nhận được Hướng Hưng Học cứng rồi, liền hỏi: "Làm không?"

"Không làm, em vừa mới khóc."

Hướng Nghiễm cách quần pyjamas xoa nắn nơi đó của Hướng Hưng Học, xoa nắn đến mức Hướng Hưng Học kêu dừng, chính cậu cũng cứng rồi, thứ bên trong quần phồng lên, đâm vào đùi Hướng Hưng Học.

"Làm đi. Em muốn làm."

"Có đồ vật sao?" Hướng Hưng Học bị khiêu khích, giọng trở nên trầm thấp.

Hướng Nghiễm đưa tay muốn tìm gì đó trong khe giường, lại bị mùng ngăn cản, "Vướng víu".

Hướng Hưng Học cười, ngồi dậy mở dây kéo, từ bên ngoài dùng tay nhét vào khe giường, quả nhiên tìm được một dây bao cao su, còn có một chai bôi trơn nhỏ.

Đều chuẩn bị xong. Trong nhà cũng vậy, đã sớm chuẩn bị xong.

Anh mở đèn bàn, chui vào mùng, một lần nữa kéo dây kéo lên.

Như vậy muỗi bên ngoài không vào được, xuân sắc bên trong cũng không lộ ra ngoài.

Hướng Hưng Học cứ như lột vỏ trứng gà, đem quần áo trên người cậu bạn nhỏ cởi sạch.

Hướng Nghiễm rất trắng, bình thường cũng lau đầu nhũ, da thịt trắng mịn như lòng trắng trứng gà, vừa non vừa mềm.

Hướng Hưng Học lót một cái gối xuống dưới eo Hướng Nghiễm, vừa mở rộng vừa cúi đầu hôn bụng cậu.

"Có lúc anh nghĩ, anh tốt xấu cũng là một thầy giáo, vậy mà lại không có loại phẩm chất cao thượng kia, trong đầu anh luôn có những thứ ô uế xấu xa. Muốn ôm em —— muốn làm em, muốn đ* em." Hướng Hưng Học nở nụ cười, ấn ấn nơi mẫn cảm của Hướng Nghiễm khiến cậu run rẩy thở gấp, cơ bụng theo những lần hít thở liên tục trập trùng, mềm mại mà chạm vào cằm Hướng Hưng Học.

Anh ngẩng đầu nhìn Hướng Nghiễm một chút, môi cậu bạn nhỏ bị cắn đến trắng bệch, "Ngoan, đừng cắn, anh đau lòng."

"Anh thay đổi rồi." Hướng Nghiễm mở mắt, vừa mới rời mắt một chút thôi, lại tiếp tục nhìn chú của cậu, tựa như nhìn mãi mà không đủ.

"Ừ, thay đổi rồi, bây giờ rất tự giác làm bạn trai em."

"Dẻo mồm dẻo miệng."

Hướng Hưng Học cong ngón tay mở ra lối vào, vẫn như trước chạm vào chỗ mẫn cảm, khiến cổ họng cậu phát ra tiếng thở hổn hển dụ người.

"Vậy em thích không?"

"Không thích."

"Không thích như vậy à?"

Hướng Nghiễm kéo chăn mỏng lên che mặt, không lên tiếng, một lúc lâu sau mới nói: "Thích."

"Hoàng Đào nói với anh, em nói không thích tức là thích." Hướng Hưng Học rút ngón tay ra, đổi thành thứ kia của mình, ở miệng huyệt cọ tới cọ lui, "Thật đáng yêu."

Anh đi vào thân thể Hướng Nghiễm, từng chút từng chút khai phá bên trong, để cho mình và Hướng Nghiễm gắn bó sít sao.

Hướng Hưng Học áp sát người Hướng Nghiễm, lấy chăn xuống, hôn lên mặt cậu, "Vợ của Ba Tháp lúc ở trên hoang nguyên đang mang thai, bụng rất lớn. Anh nhìn Ba Tháp mỗi ngày đều có thể chạm được con mình, liền đặc biệt ganh tỵ. Muốn em cũng sinh cho anh một đứa."

Hướng Nghiễm thấy Hướng Hưng Học không động, chủ động vặn vẹo eo, mặt nhuộm ra một màu hồng động tình, "Em sinh không được."

Cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Hay là chúng ta tìm người mang thai hộ."

"Anh không thích trẻ con, chỉ là muốn em sinh cho anh một đứa, những người khác sinh anh không muốn."

Hướng Nghiễm ngừng động tác, hổn hển thở mấy hơi, "Anh nghĩ gì vậy, kỳ kỳ quái quái. Không động sao?"

"Trước hết ôm một chút, tán gẫu một chút đã."

"Nghiễm Nghiễm, em hiểu ý anh không? Nếu em có thể sinh cho anh một đứa nhỏ, chúng ta sẽ có một tầng quan hệ chém không đứt, cho dù em rời xa anh, anh vẫn còn một đứa con, nó tốt nhất là trông giống em, anh nhìn nó, lại như nhìn thấy em."

Hướng Nghiễm cụp mắt, sau đó chăm chú nhìn Hướng Hưng Học, ánh mắt như biển sâu ngàn thước, sâu thẳm mênh mông, lại có cá bơi sóng triều.

Cậu nói: "Em sẽ không rời xa anh."

Hướng Hưng Học dường như nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.

Là nhịp tim của mình.

Cũng là nhịp tim của Hướng Nghiễm.

Hai âm thanh hòa vào nhau, tương hỗ lẫn nhau, tần suất trở nên cực kỳ hòa hợp.

Mạch bọn họ cũng đập rộn rã, khiến dương v*t của Hướng Hưng Học bên trong thân thể Hướng Nghiễm hơi hơi rung động.

Hướng Nghiễm ngẩng đầu, ôm cổ Hướng Hưng Học, cùng chú cậu gắn bó quấn quýt.

Hướng Hưng Học nhắm mắt lại, nhìn thấy hai dòng chảy hợp lại thành một dòng, trung tâm dòng chảy dường như nằm ở cổ họng anh —— đầu lưỡi cậu bạn nhỏ mềm như vậy, lại có thể khơi dậy tình triều, gọi dậy dục vọng ngủ đông.

Hướng Hưng Học không để mình rời khỏi Hướng Nghiễm, cứ chôn trong thân thể cậu, từ từ chuyển động, lần sau so với lần trước càng sâu hơn, mạnh mẽ hơn.

Đã lâu lắm anh chưa tiến vào thân thể này.

Dù trong gió tuyết hoang nguyên, trong rét lạnh vô tận, trong cảnh xuân oanh bay cỏ mọc, trong ngày hè nóng như thiêu đốt, anh vẫn mãi khắc ghi miệng huyệt non nớt nhỏ bé cùng lối vào ấm áp ẩm ướt này.

Sớm chiều tương tư, tâm tâm niệm niệm.

Anh vẫn nhớ mãi khoái lạc tiêu hồn thực cốt, đó là của Hướng Nghiễm dành cho anh, niềm khoái lạc độc nhất vô nhị.

Anh là thầy người khác, lại bẩn thỉu đáng khinh.

Hướng Hưng Học ôm lấy Hướng Nghiễm, để cậu tựa vào ván gỗ đầu giường. Cậu bạn nhỏ bị mùng cản trở, không dám thẳng người, tóc sau gáy bị cọ đến rối tung, từ lỗ nhỏ của mùng chui ra bên ngoài.

Hướng Hưng Học như đứa trẻ mới sinh đói bụng, chùn chụt mà mút đầu v* Hướng Nghiễm, anh dùng răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn chỗ nhô ra đến ứ máu, khiến Hướng Nghiễm vừa đau vừa sướng đến nức nở ra tiếng.

" —— ưm, đau, đau em..."

"Em nếu như mang thai, sẽ dùng chỗ này cho con bú, trẻ con bú có khi còn hung dữ hơn anh."

"Em sẽ không mang thai." Hướng Nghiễm khóc nức nở, "Em không có cách nào mang thai được."

Hướng Hưng Học cười, hôn lên nước mắt của cậu, "Đừng khóc đừng khóc, không để em mang thai, em chính là cục cưng của anh."

Anh nhanh chóng tăng tốc, đem tiếng nghẹn ngào của Hướng Nghiễm đâm đến vỡ vụn.

Cậu bạn nhỏ siết chặt cánh tay đang ôm Hướng Hưng Học, bụng dưới co thắt, hậu huyệt cũng co thắt theo.

Cậu bắn lên bụng Hướng Hưng Học, như người mới từ dưới nước vớt ra, từng hơi từng hơi thở ra hít vào, cả người mồ hôi chảy ròng ròng, ướt đẫm.

Hướng Hưng Học rút ra khỏi thân thể cậu, cầm tay cậu bạn nhỏ để cậu bao lấy dương v*t của mình, không nhanh không chậm chuyển động.

Hướng Nghiễm đã lâu không làm, thân thể không chịu nổi khiêu khích, bắn nhanh, nhưng dục vọng của Hướng Hưng Học bị đè nén rất lâu, chôn rất sâu, hạt giống chậm chạp không phá vỡ được mặt đất.

Cậu bạn nhỏ run lên một lúc, lúc phục hồi tinh thần động tác tay liền nhanh hơn.

Cậu say mê nhìn dương v*t Hướng Hưng Học, lại nhanh chóng cứng lên.

"Chú," Hướng Nghiễm kêu một tiếng, lấy áo mưa ra, "Muốn thử một chút không? Bắn cho em."

Mặt cậu rất đỏ, giấu dưới ánh đèn bàn.

Hướng Hưng Học sửng sốt một chút, hiểu được ý cậu.

Mang bao làm sao tạo ra được trẻ con?

Anh cười đem Hướng Nghiễm trở mình lại, khiến người quỳ gối trên giường, giữ eo cậu lại, một lần nữa đi vào thân thể cậu.

Hướng Nghiễm bị anh thúc trượt về phía ngoài giường, Hướng Hưng Học lúc đầu còn đỡ cậu lùi lại, sau đó anh phát hiện, tiểu bảo bối của anh hễ bị trượt đến cạnh mùng, sẽ ngoan ngoãn dùng tay chống giường, dựa vào đầu gối nhích trở về một chút.

Nhích trở về, để mình trọn vẹn ngậm lấy dương v*t Hướng Hưng Học.

Để bọn họ một lần nữa trở nên thân mật vô biên.

Vừa ngoan vừa đáng yêu.

Khiến Hướng Hưng Học không đành lòng, cũng làm cho anh càng tàn nhẫn.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi.

Bên trong phòng cũng ẩm ướt kiều diễm.

Không khí ẩm ướt không dập tắt dục vọng nguyên thủy, ngược lại còn trợ hứng, gọi dậy dục vọng muốn chinh phục từ trong lòng anh.

Anh càng cháy càng mãnh liệt.

Cậu bạn nhỏ đáng thương thân thể run như cái sàng, cũng như đóa hoa trong mưa gió, cành nhỏ bị thổi đến run rẩy, cánh hoa cũng bị giọt mưa xối đến rũ xuống.

Hết thảy đều lảo đảo lung lay.

Bọn họ dùng máu thịt khoản đãi đối phương, không hề che giấu, không còn ngăn cách.

Bọn họ trong cơn mưa hòa làm một thể.

Bình luận

Truyện đang đọc