MỤC DÃ

Đợi đến lúc Hướng Nghiễm trở lại, trên tay Hướng Hưng Học có thêm một bó hoa.

"Cho em." Anh đem hoa nhét vào lòng Hướng Nghiễm.

"Hoa diên vĩ?"

"Tôi không biết đây là hoa gì, Trang Sinh đưa."

Hướng Hưng Học vừa nãy còn như một con sư tử bảo vệ lãnh thổ, nói đến hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, đến lúc gặp được Hướng Nghiễm liền sợ sệt như con mèo con, không dám tiếp tục che giấu nữa: "Cậu ta muốn từ tôi mà tiếp cận em, nhưng tìm sai cách rồi."

Hướng Nghiễm cười nói: "Anh làm gì cậu ta rồi?"

"Không làm gì cả, chỉ nói cậu ta biết em có chủ rồi."

Hướng Nghiễm dường như tâm trạng không tệ, nhỏ giọng ngâm nga suốt quãng đường, có lúc còn vuốt vuốt cánh hoa.

"Hoa này, em nhận sao?" Hướng Hưng Học không thích bó hoa này, anh hiểu rất rõ hoa là tâm ý người tặng, phải đối xử lễ độ, nhưng nhìn Hướng Nghiễm ôm nó vào ngực, anh sẽ không cao hứng.

"Rất đẹp, đem về cắm vào trong bình."

"Đẹp chỗ nào, đẹp đẽ mà tầm thường."

Hướng Nghiễm không để ý đến anh, tiếp tục ngâm nga.

Hướng Hưng Học lái xe vào ga ra, nói với Hướng Nghiễm: "Em lên trước đi, tôi đi mua quà tặng cho em."

"Có cần gấp như vậy không?"

"Gấp chứ, em đến hoa cũng nhận rồi."

"Vậy tôi và anh cùng đi."

"Không được, sao có thể mua quà như vậy được."

Hướng Nghiễm xuống xe, "Đúng là đàn ông thẳng, quy củ nhiều như vậy."

Hướng Hưng Học cười cười, thầm trả lời một câu, cong lâu rồi.

Hướng Hưng Học quyết định lại mua một chiếc đồng hồ cho Hướng Nghiễm, anh muốn tặng Hướng Nghiễm một món quà mà thời khắc nào cậu cũng có thể nhìn thấy, như vậy cậu nhìn thấy món quà sẽ nhớ tới mình.

Hướng Hưng Học không biết gì nhiều về đồng hồ. Lúc học cấp ba anh muốn tặng quà cho Hướng Nghiễm, nam sinh trong lớp đều thích đồng hồ thể thao, Hướng Hưng Học nhìn đồng hồ thể thao thấy cũng không tệ, đi cửa hàng hỏi mới biết giá đến ngàn khối, anh chỉ có mấy trăm đồng tiền, vì tích cóp tiền, anh đi quán ăn bưng thức ăn hết mấy ngày. Hướng Hưng Bang không thường về nhà, chị dâu Hứa Hi Minh len lén hỏi Hướng Hưng Học có phải thiếu tiền không, Hướng Hưng Học nói anh muốn tự mình kiếm tiền mua quà tặng, Hứa Hi Minh cho rằng anh đang hẹn hò, bèn dùng cách khác, lén nhét tiền vào ví anh. Cuối cùng Hướng Hưng Học dựa vào đôi tay cần lao của mình cùng tiếp tế của Hứa Hi Minh, mua cho Hướng Nghiễm một chiếc đồng hồ.

Lúc đó Hướng Nghiễm rất thích đồng hồ Hướng Hưng Học tặng, lúc ngủ vẫn còn đeo.

Trong nhận thức của Hướng Hưng Học về đồng hồ đeo tay loại xa xỉ, Rolex là nhãn hiệu duy nhất. Anh đi vào quầy chuyên kinh doanh đồng hồ, lập tức bị ánh sáng phản chiếu qua đá quý đốt mắt.

"Tiên sinh là mua để mình mang hay là tặng?"

"Tặng, cậu nhóc hai mươi mấy tuổi."

Cô nhân viên bán hàng chọn cho Hướng Hưng Học một chiếc đồng hồ cơ học mặt màu xanh đen, "Chiếc này hợp với người trẻ tuổi, màu sắc lại khá năng động."

Anh nhìn giá trên khay kim loại, chần chừ một chút, "Dự tính của tôi chỉ có chừng năm vạn."

Hướng Hưng Học cảm thấy mình thật sự rất nghèo.

Đồng hồ Rolex 50 ngàn khối tất nhiên không tinh xảo bằng Rolex 300 ngàn khối, anh nhìn hồi lâu, vẫn là thích chiếc đầu tiên.

"Ngài có thể đi đến quầy bên cạnh xem thử," Cô bé giới thiệu đồng hồ cho Hướng Hưng Học lúc nãy tuổi cũng không lớn, cười rất ngọt ngào, "Thanh niên hai mươi mấy tuổi có lẽ cũng không thích đeo đồng hồ kim loại, IWC hợp hơn, giá cũng vừa phải."

"Cảm ơn cô, cảm ơn cô." Hướng Hưng Học thở phào nhẹ nhõm, "Đã làm phiền cô."

"Không phiền, tặng quà chính là một phần tâm ý mà."

Hướng Hưng Học có câu nói này khích lệ, đi vào IWC cũng không rụt rè, anh nhanh chóng chọn được một chiếc đồng hồ cơ học màu xanh lam dây da cá sấu. Chiếc đồng hồ này giá gốc hơn 53 ngàn, Hướng Hưng Học định dùng thẻ tín dụng, lúc thanh toán cô nhân viên lại nói cho anh biết trung tâm thương mại có chương trình giảm giá, còn lại 47 ngàn 500, Hướng Hưng Học liền dùng thẻ tiết kiệm trả tiền.

Vừa quẹt thẻ xong, tin nhắn ngân hàng liền đến, tài khoản của anh còn lại hơn 400 khối.

Anh lại vào tiệm hoa mua một bó hoa hồng xanh lam - không có nguyên nhân nào khác, Trang Thu Bạch tặng hoa diên vĩ xanh lam, Hướng Nghiễm lúc nãy đã cẩn thận ngắm nghía.

Tin nhắn lại đến, Hướng Hưng Học chẳng thèm xem, 33 đóa hoa hồng xanh lam tiêu của anh 398, anh tính nhẩm cũng có thể tính được tài khoản của mình chỉ còn 84 khối 1 mao 3.

"Tốt nghiệp vui vẻ." Hướng Hưng Học đem hoa trao vào tay Hướng Nghiễm, "Em đoán xem còn có gì nữa."

"Không phải hộp lớn, là đồng hồ đeo tay?"

...

Hướng Hưng Học chịu thua mà lấy hộp ra, Hướng Nghiễm cười: "Đoán đúng rồi."

Hướng Nghiễm da trắng, người gầy, cổ tay cũng nhỏ, đeo chiếc đồng hồ xanh lam trông càng thuận mắt.

"Đeo đi, đừng lấy ra." Hướng Hưng Học híp híp mắt, trong lòng vui mừng vô cùng, "Đẹp không?"

Hướng Nghiễm trêu chọc liếc Hướng Hưng Học một cái, lại giơ tay về phía ban công ngắm dưới ánh nắng, "Cũng được."

"Thích không?"

"Tàm tạm."

Hướng Hưng Học nắm lấy bàn tay vừa mới đeo đồng hồ, đặt trong lòng bàn tay mình, tỉ mỉ ngắm nghía: "Tôi cảm thấy rất đẹp."

"Đồng hồ anh mua, anh có thể nói xấu sao?" Hướng Nghiễm giật tay lại, lại bị Hướng Hưng Học nắm kéo trở về.

Hướng Hưng Học cầm tay trái Hướng Nghiễm, nói: "Chiếc đồng hồ này đeo vào tay em mới đẹp, đeo lên tay tôi không dễ nhìn đâu."

Anh vỗ vỗ mu bàn tay Hướng Nghiễm, nói tiếp: "Đeo lên tay người khác cũng khó nhìn."

Hướng Nghiễm nở nụ cười, "Thật không ngờ, anh cũng rất lĩnh hội, tôi coi thường anh rồi, Hướng Hưng Học."

"Động tâm chưa?"

Hướng Nghiễm lắc đầu, "Một chiếc đồng hồ hơn bốn vạn mà thôi."

Hướng Nghiễm từ trong phòng lấy ra một chiếc hộp nhung, Hướng Hưng Học đối với Rolex ký ức chưa phai, trong hộp là một chiếc đồng hồ màu bạc, mặt đồng hồ so với chiếc đồng hồ Hướng Hưng Học tặng lớn hơn một chút, nạm 12 viên kim cương. Hướng Nghiễm cầm đồng hồ tiện tay chỉnh chỉnh, kim đồng hồ chậm rãi nhích lên, cậu chỉnh đúng thời gian rồi đeo lên cổ tay Hướng Hưng Học: "Đáp lễ."

Hướng Hưng Học biết chiếc đồng hồ này, hôm nay anh vừa mới thấy qua - nó được đặt trong tủ kính trưng bày, một chiếc tủ lớn chỉ đặt duy nhất một chiếc đồng hồ này, không đề giá bán, bên dưới tủ trưng bày lại có lỗ khóa.

Hướng Nghiễm dùng khăn tay lau lau mặt đồng hồ vốn đã sạch sẽ, hỏi Hướng Hưng Học: "Động tâm chưa?"

Hướng Hưng Học trợn mắt ngoác mồm, một lúc lâu sau mới nói: "Em đây là chủ trương tôn thờ đồng tiền."

Hướng Nghiễm nhíu mày, lộ ra vẻ mặt "không sao cả": "Nhà giàu mới nổi đưa."

Hướng Hưng Học đại khái có thể đoán được chiếc đồng hồ này là Hướng Hưng Bang cho Hướng Nghiễm, Hướng Hưng Bang rất thích tặng đồ đắt tiền.

"Em giữ đi, có bán tôi cũng không được nhiều tiền đến vậy." Hướng Hưng Học định cởi dây đồng hồ, bị Hướng Nghiễm giữ tay lại, "Anh đeo đẹp hơn tôi, thật sự."

Cậu ngồi xuống bên người Hướng Hưng Học, nhích lại gần anh, dùng tay trái đeo đồng hồ nắm lấy cổ tay phải của Hướng Hưng Học, sau đó hơi nghiêng người hôn lên khóe môi anh: "Anh sẵn sàng dùng tất cả tiền của mình mua cho tôi một chiếc đồng hồ, tôi rất vui. Chiếc đồng hồ này tuy có đắt tiền, có quý giá một chút, nhưng đối với tôi, nó không đáng kể chút nào. Cảm ơn anh. Tôi rất thích."

Hướng Hưng Học đỏ mặt, dường như đầu sắp bốc khói, tim đập thình thịch.

Hướng Nghiễm hôn tỉ mỉ, dịu dàng, mềm mại như tơ, quấn quýt giữ lấy gáy Hướng Hưng Học, khiến anh nghẹt thở, qua một lúc lâu anh mới có thể hít vào luồng không khí mới mẻ.

Anh ổn định lại hơi thở, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì.

Hướng Nghiễm buông tay anh ra, chậc một tiếng, "Mạch đập hơi nhanh, biết cái gì gọi là động tâm chưa?"

Hướng Hưng Học, ngoài 30, vừa bắt đầu tình yêu thứ hai của mình, anh không có kinh nghiệm, bị cậu bạn trai nhỏ 25 tuổi của mình một đường xếp đặt.

Thảm nhất là, anh còn không biết Hướng Nghiễm bắt đầu chỉnh anh từ khi nào.

Hướng Nghiễm thừa dịp anh ngẩn người lấy đồng hồ xuống, cậu nói: "Lúc nào muốn mang thì nói với tôi."

"Em thật quá đáng!" Hướng Hưng Học có chút cáu, lại không có cách nào trị được con tiểu hồ ly này.

Loại cảm xúc vừa yêu vừa hận chỉ giằng co năm phút đồng hồ, bởi vì Hướng Nghiễm đeo đồng hồ anh tặng, đem hoa hồng xanh lam cắm vào bình hoa trên bàn, xen lẫn với mãn thiên tinh. Bình hoa miệng hẹp, nhiều lắm chỉ có thể cắm được hai, ba cành hồng, Hướng Nghiễm nói với Hướng Hưng Học: "Chúng ta phải mua một bình hoa mới."

Hoa diên vĩ bị bỏ ngoài ban công, trong một chiếc hồ cá bỏ không.

Hướng Hưng Học vừa mới hận chết tiểu hồ ly, bây giờ lại thích cực kỳ, chỉ còn lại thích mà thôi.

Hướng Hưng Học được thầy giáo đề cử, bài trừ muôn vàn khó khăn tiếp nhận nhiệm vụ phụ trách dạy học trong đội tình nguyện.

Tuy rằng không nỡ xa Hướng Nghiễm, nhưng anh cũng muốn vì tương lai cả hai mà nghĩ một chút.

"Lục Dương? Chẳng phải chỗ đó vừa mới động đất cách đây không lâu sao?" Hướng Nghiễm ngồi trên sô pha, TV đang mở bản tin thời sự.

"Hồi tháng ba có xảy ra một trận động đất nhỏ, không có thương vong gì." Hướng Hưng Học cầm cây lăn lăn lông chó trên sô pha, "Nhích mông lên một chút."

Hướng Nghiễm nhích qua chỗ Hướng Hưng Học vừa lăn xong, "Đám sinh viên này của anh thật biết chọn địa điểm."

"Chờ tôi trở về, Cẩu Tử chắc cũng đến thời kỳ động dục, lúc tôi về sẽ tìm thời gian đem nó đi triệt sản. Hiện tại bệnh viện bận không, tiểu tổ tông này mỗi ngày đúng giờ đều đòi đi dạo, nếu em không rảnh tôi sẽ nhờ giảng viên khác đưa nó đi một thời gian."

"Cẩu Tử!" Hướng Nghiễm gọi một tiếng, Cẩu Tử hí ha hí hửng gối đầu lên đầu gối Hướng Nghiễm, "Chú Hướng nói muốn người khác dắt mày đi dạo, mày đồng ý không?"

Cẩu Tử "gâu gâu" sủa hai tiếng.

"Đồng ý sủa một tiếng, không đồng ý sủa hai tiếng, trả lời một lần nữa."

"Gâu —— gâu ——"

Hướng Nghiễm nhìn Hướng Hưng Học, "Tôi không dắt, đưa đi đi."

Hướng Hưng Học có chút cạn lời, Hướng Nghiễm thích nhất là đùa giỡn tình cảm của Cẩu Tử.

Sau khi Cẩu Tử về nhà, Hướng Nghiễm tổng cộng dắt nó đi dạo được hai lần, lần đầu tiên là lúc Cẩu Tử vừa mới về, Hướng Nghiễm còn chưa hết nhiệt tình, cầm dây dắt Cẩu Tử ra ngoài, lúc trở lại mặt đỏ thở hổn hển, lần thứ hai là sau khi bọn họ cùng nhau, Hướng Nghiễm tượng trưng mà theo Hướng Hưng Học dắt chó đi dạo, xem như hoàn thành một nghi thức.

Thế nhưng con chó vàng này lại như cuồng ngược đãi, dính lấy Hướng Nghiễm, không dính Hướng Hưng Học.

Hướng Hưng Học có lúc thật sự hoài nghi Hướng Nghiễm nhà anh có phải là Hướng Nghiễm chạy xong 3000 mét còn có thể chạy 100 mét chung kết mà Trang Thu Bạch viết trong bài văn kia không, thể năng hai bên chênh lệch nhiều lắm. Anh biết Hướng Nghiễm làm việc trong bệnh viện rất khổ cực, anh đau lòng nhưng cũng muốn cho cậu bạn nhỏ rèn luyện nhiều một chút, thân thể không khỏe mạnh làm sao đối phó với những ca phẫu thuật lớn cùng với những ca trực đêm?

"Chỉ một tháng thôi, dẫn nó đi được không?"

Hướng Nghiễm bất đắc dĩ đồng ý.

- ----

Ngọt sâu răng.

Bình luận

Truyện đang đọc