MỤC DÃ

"Ừ."

Hướng Hưng Học nói tiếp: "Tôi từ rất lâu trước đây đã không còn yêu cô ấy."

"Tôi vừa nãy chỉ là khổ sở vì chính mình, đã đến tuổi trung niên lại một chuyện không thành. Rất thảm đúng không?"

Hướng Nghiễm nhấc mi mắt lên, nắm góc áo Hướng Hưng Học kéo anh ngồi lên cỏ, "Chú không phải đẩy đổ Triệu Trường Vân sao? Hiện tại cũng là giảng viên, nghèo thì có hơi nghèo, nhưng không đến nỗi một chuyện cũng không thành."

Hướng Hưng Học ngồi xuống mới phát hiện trên cỏ có chút ẩm ướt, "Cậu đứng lên đi, cỏ ướt rồi."

Hướng Nghiễm không nhúc nhích.

Hướng Hưng Học có chút bất đắc dĩ, nằm xuống bên cạnh cậu.

Anh không cần ngẩng đầu đã nhìn thấy mười mấy trái tim nhảy lên không trung, pháo hoa vang một tiếng, trái tim Hướng Hưng Học liền nhảy theo một nhịp, anh ở giữa hỗn độn đuổi theo tần suất của pháo hoa.

Anh tựa hồ chưa bao giờ trải qua một đêm đẹp đẽ như vậy - dưới thân là hơi thở ướt át của cỏ xanh, trong mắt là trời đêm vừa xán lạn vừa sâu thẳm, dưới chân là nước sông dâng trào, thiếu niên bên cạnh nói anh cũng không phải một chuyện không thành.

Hướng Hưng Học nghiêng người quay sang Hướng Nghiễm, gối đầu lên tay, anh nhìn Hướng Nghiễm, chợt nhớ tới nụ hôn đêm mùa đông.

Hôm đó trong nhà ánh đèn sáng trưng, anh uống một cốc rượu, trong rượu có thuốc thúc tình, anh biết người trước mắt là cháu anh, nhưng vẫn hôn cậu.

Thời điểm động tâm càng sớm hơn - hình như là vào cái ngày Hướng Nghiễm đốt pháo hoa.

Hoặc là thật lâu trước đó.

Anh nhớ không rõ nữa.

Thẩm Vân Mộng nói không sai, Hướng Hưng Học yêu người khác.

Một người chú, yêu phải cháu của mình.

Anh vẫn không dám nghĩ, không dám tìm hiểu tâm tình của Hướng Nghiễm, nhưng thích cũng đã thích rồi, thích một người, nhìn người ấy cười híp mắt ăn kem cũng có thể cảm nhận được vị ngọt, thấy người khác thích người ấy trong lòng liền chua xót, nhận được một bó hoa, hận không thể khiến nó mãi mãi không tàn.

Thích, là không tránh khỏi.

Hướng Hưng Học lắc lắc đầu, xác định một hộp kem Rum, một chai nước ngọt vị quýt không đủ để anh mất đi lý trí, anh rất tỉnh táo.

"Tiểu Nghiễm, tôi muốn nói với cậu chuyện này."

Hướng Nghiễm quay đầu về phía anh, "Chú nói đi."

Hướng Hưng Học ngồi dậy, lòng bàn tay ẩm ướt vì cỏ xanh, cũng vì mồ hôi ấm áp, anh ôm đầu gối mình, nhìn hòn đảo nhỏ chìm trong bóng tối, "Tôi hiện tại không muốn làm chú cậu nữa rồi."

Anh không biết phải làm gì để thoát khỏi quan hệ chú cháu này, cũng không biết nên nói thế nào với anh trai anh, cha của Hướng Nghiễm, nhưng anh không muốn làm chú nữa rồi.

"Tôi muốn..." Hướng Hưng Học vốn định nói thẳng "Tôi muốn làm bạn trai em", nhưng anh lại không biết Hướng Nghiễm có thể đồng ý hay không, anh cùng với bạn trai cũ của Hướng Nghiễm, cùng với Tiểu Lộc không giống nhau lắm, anh không biết Hướng Nghiễm có nguyện ý thay đổi phong cách hay không.

"Tôi mặc dù không có tiền... Đã ly dị... Không hiểu tình thú... Nhưng tôi sẽ không ngoại tình." Hướng Hưng Học phát hiện mình thật sự không có ưu thế gì, anh chôn đầu, âm thanh ngày càng nhỏ đi, "Tôi thích em."

Anh chờ một lúc, không đợi được Hướng Nghiễm trả lời, liền nghiêng đầu nhìn sang Hướng Nghiễm.

Cậu bạn nhỏ nhìn bầu trời đêm, không lộ ra vẻ mặt gì, "Chú muốn làm gì?"

"Tôi muốn cùng với em."

Hướng Nghiễm liếc mắt, "Chú đoán tôi muốn làm gì?"

"Tôi không biết. Đừng muốn từ chối tôi là được."

"Nếu như tôi từ chối?" Hướng Nghiễm cũng ngồi dậy, nghiêng đầu đối diện với Hướng Hưng Học.

Hướng Hưng Học chỉ tỏ tình hai lần, lần đầu tiên thành công, lần thứ hai đang làm, anh không có kinh nghiệm thất bại, "Vậy tôi cũng không có cách nào khác, tôi chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của em." Anh thở dài, "Tôi sẽ khó mà vượt qua, sẽ khổ sở hơn lúc nãy."

Hướng Hưng Học lấy một chai nước quýt khác, "Nhưng tôi vẫn là chú của em, sẽ không bởi vì bị từ chối mà không đến dự lễ tốt nghiệp, không tặng quà tốt nghiệp cho em, vì vậy không cần phải đặt nặng vấn đề."

Hướng Nghiễm lúc này rất vui vẻ, cậu cười đến thoải mái, đôi mắt híp thành trăng lưỡi liềm, "Tôi không từ chối anh."

Hướng Hưng Học có chút thụ sủng nhược kinh, ngón tay chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Hướng Nghiễm: "Là ý đó sao? Hai chúng ta, yêu đương?"

Hướng Nghiễm gật gù: "Hiện tại anh nợ tôi, hơn bốn vạn nhỉ? 47 ngàn 982 khối 1 mao 3, cộng thêm 6 khối, 47 ngàn 988 khối 1 mao 3, trả hay không trả?"

Hướng Hưng Học từ trong túi lấy ví tiền ra, trịnh trọng đưa thẻ cho Hướng Nghiễm, "Tôi tranh thủ học kỳ sau dạy thêm vài tiết tự chọn, viết thêm vài luận văn..."

"Tôi không muốn." Hướng Nghiễm bỏ thẻ vào ví, kéo khóa kéo lại, "Tôi muốn quà tốt nghiệp."

"Người có tiền chúng tôi, chưa bao giờ hiếm lạ thẻ ngân hàng."

Cậu đứng dậy, đưa tay cho Hướng Hưng Học, "Về nhà đi."

Hướng Hưng Học chà chà tay vào quần, hơi giơ lên một chút, lại hạ xuống. Anh có chút căng thẳng, vừa nói yêu xong, tay cũng không dám nắm.

Cổ tay Hướng Nghiễm giật giật, ra hiệu Hướng Hưng Học nhanh một chút. Hướng Hưng Học nhìn đôi tay khớp xương rõ ràng kia, nuốt nước miếng một cái, "Tôi lần đầu tiên hẹn hò cùng đàn ông, không quá biết..."

"Thầy Hướng cũng có thứ không biết sao, đừng sợ, bác sĩ Hướng dạy anh." Hướng Nghiễm đỡ đầu gối cúi xuống, đặt tay mình vào trong tay Hướng Hưng Học, "Đây là tay tôi, tôi muốn kéo anh lên, anh nắm chặt tay tôi là được, không khó đúng không?"

"Tôi không phải ý đó." Hướng Hưng Học bị bản thân mình làm cho thẹn đỏ cả mặt, anh nắm chặt tay Hướng Nghiễm, cả người một chút sức lực cũng không dùng, toàn bộ tùy theo Hướng Nghiễm kéo mình dậy.

Hướng Nghiễm giả vờ không nghe thấy lời giải thích của anh, bỗng nhiên cảm thán: "Rất tuyệt, học rất nhanh, vậy có phải là đã học được không nhỉ?"

Cậu ngẩng đầu nhìn trời một chút, nói tiếp: "Thật tiếc, bầu không khí tốt như vậy."

Hướng Hưng Học theo không kịp tiết tấu của cậu, ngốc nghếch hỏi: "Tiếc cái gì?"

"Vừa nãy không phải anh nói Thẩm Vân Mộng hôn lưỡi sao? Bầu không khí tốt như vậy, tôi cũng muốn hôn, là cái loại hôn lưỡi kia." Hướng Nghiễm từ trên xuống dưới đánh giá Hướng Hưng Học một chút, "Nhưng anh hẳn là không biết nhỉ? Sau này tôi sẽ chậm rãi dạy..."

Hướng Hưng Học chặn môi Hướng Nghiễm lại - anh biết.

Hướng Nghiễm vừa mới uống không ít bia, môi rất trơn, lại ướt át mềm mại, Hướng Hưng Học sa vào xúc cảm ấy, không nhịn được vuốt nhẹ bờ môi, anh dùng đầu lưỡi chen vào giữa môi cậu, tới tới lui lui mà thăm dò.

Hướng Nghiễm không tiếng động nở nụ cười, cậu như vệ binh lười biếng, mặc cho Hướng Hưng Học đánh vào giữa hàm răng.

Pháo hoa còn đang nhảy nhót trên nền trời, Hướng Hưng Học hôn không nhanh không chậm, cẩn thận đuổi theo đầu lưỡi Hướng Nghiễm, nếm vị bia đắng chát.

Anh nhắm mắt lại, thính giác trở nên nhạy cảm dị thường - pháo hoa hình trái tim vang lên ầm ĩ, lốp bốp bung nổ trên nền trời, soi rõ hình dáng từng người, lại vỡ ra từng đóa nhỏ như hạt đậu rồi rơi xuống.

Anh nghe được pháo hoa nổ thêm vài lần nữa, cười dừng động tác, lúc mở mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt Hướng Nghiễm đang cười.

Hướng Nghiễm đưa tay nắm lấy cằm Hướng Hưng Học, hôn lên môi anh một cái, dùng giọng mũi nói: "Anh ngọt quá."

Nước quýt rất ngọt, ánh sáng màu vàng cam trên trời đêm cũng ngọt.

Bia có chút chát, cũng có chút đắng, thế nhưng đắng chát đều bị vị ngọt che lấp.

- ----

Em chờ ngày này lâu lắm rồi thầy Hướng ạ:"(:"(:"(:"(

Bình luận

Truyện đang đọc