“Ầm ĩ gì vậy?!”
Trong hành lang vang lên giọng nói trầm lặng chứa đựng khí thế uy nghiêm của lãnh đạo, cả đám người túm tụm hóng hớt ngay lập tức tếch hết.
Các chiến sĩ vừa nhìn thấy chính chủ đi tới, nháo nhào quay về trong phòng, nấp ở cửa ngó trộm.
Trước đây, Thiếu Đường đã né một lần, lần này lại bị chính Mạnh Tiểu Bắc “bán đứng”. Đúng là Mạnh Tiểu Bắc cũng hơi hơi xấu tính xấu nết, lời nói ra cùng suy nghĩ trong lòng luôn mang theo sự phản kháng chống đối. Đây chính là tâm tư phản nghịch dữ dội của thiếu niên.
Thiếu Đường vẫn đang cầm khăn mặt, chậu rửa. Áo ba lỗ anh vén lên trước ngực, bởi lau nước lạnh mà làn da đỏ rực lên, nước trên người loang loáng tí tách nhỏ xuống, cực kỳ đẹp trai. Mặt Thiếu Đường đanh lại, cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên: “Trần Hiểu Âu, cô tìm tôi?”
Trần Hiểu Âu tức khắc im miệng, bộ dạng cong môi mắng nhiếc xem thường Mạnh Tiểu Bắc vừa rồi hoàn toàn mất tăm mất tích. Khuôn mặt cô ta nhanh chóng biến dịu dàng tươi cười như chim nhỏ nép vào người, thỏ thẻ nói: “Thiếu Đường, em đến đây hai lần rồi, cũng gọi cho anh mấy cuộc điện thoại liền, chúng ta nói chuyện một chút nhé…”
Bờ mi Thiếu Đường rung rung, anh không nhìn Trần Hiểu Âu, nói: “Nói gì nữa, có cái gì để nói? Hồi trước nói hết rồi còn gì.”
Trần Hiểu Âu kéo tay Thiếu Đường, vẻ mặt thành khẩn nói: “Trước đây nhất định hai chúng ta hiểu lầm nhau. Năm năm trước, sao anh kiên quyết chia tay em? Lúc đó chấm dứt không rõ ràng, em không chịu, em muốn hỏi rõ…”
Mạnh Tiểu Bắc nhả thìa ra, mím môi ngẩn ngơ. À, đã năm năm trước.
Trần Hiểu Âu là ai? Sau này Mạnh Tiểu Bắc tìm hiểu, chẳng mấy chốc đã tường tận. Năm đó trên tàu hỏa, chú Tiểu Bân có ba hoa với cậu, ở Bắc Kinh, Thiếu Đường có một cây si, là một cô gái vô cùng xinh đẹp trong đoàn văn công bộ đội, người xưa của Thiếu Đường, đã yêu nhiều năm rồi.
Hạ Thiếu Đường là con cháu cán bộ, tuấn tú dũng mãnh, đàng hoàng nghiêm túc. Từ nhỏ anh lớn lên ở khu tập thể quân đội đường Ngọc Tuyền, người thì đẹp trai, hào sảng, gia đình quyền thế chẳng phải lo thiếu ăn thiếu mặc, làm sao mà lại không có phụ nữ bên cạnh? Từ nhỏ, mới mười mấy tuổi, anh đã có vài mối tình vắt vai, thế nhưng không có một người nào có thể đi đến chuyện cưới xin với anh, đều cứ thế chấm dứt. Chị em phụ nữ đa phần đều cho rằng Thiếu Đường là người hào phóng, tính tình tốt. Chỉ có điều, anh không hề nảy sinh thứ tình cảm rung động, chẳng thật sự yêu ai, cũng không tính chuyện nghiêm túc với ai. Thời gian càng dài càng chẳng thể tiếp tục bên nhau! Loại đàn ông này coi các anh em, bạn bè, chiến hữu đồng đội, thậm chí con nuôi còn quan trọng hơn phụ nữ gấp trăm lần.
Hai người ở trong phòng nói chuyện, Mạnh Tiểu Bắc ở ngoài cửa nghe lỏm, mấy phòng xung quanh hành lang còn lấp ló hóng chuyện.
Thực ra Thiếu Đường cũng chẳng nói dài dòng nhiều lời. Thái độ anh rất kiên quyết, dứt khoát. Những năm nảo năm nào ấy hai ta từng thân mật bên nhau, nhưng như thế không có nghĩa anh phải có nghĩa vụ bên đối phương cả đời, chia tay chính là chia tay.
Trần Hiểu Âu ngồi phía đối diện, vẻ mặt khẩn khoản: “Thiếu Đường, anh đi năm năm liền, cũng không quay lại, anh thật tàn nhẫn.”
Thiếu Đường nói: “… Tôi quả là quá khốn nạn, thật sự có lỗi với cô.”
Trần Hiểu Âu rất ấm ức, nói chuyện chẳng nể nang: “Hạ Thiếu Đường, em vẫn không rõ, em hỏi anh có người khác không, anh nói không có. Nhưng em muốn hai ta tiếp tục bên nhau, anh lại coi thường em, em có gì không xứng với anh? Mấy năm nay em ở đoàn, cũng được đãi ngộ như đại tá rồi, em có gì kém người khác sao!”
Hạ Thiếu Đường dùng tay chặn lời đối phương: “Không, là tôi không xứng, thật sự không yêu nổi ‘đại tá’.”
Trần Hiểu Âu vô cùng căm phẫn mím môi một lúc, không kìm được lại bới móc: “Anh xem anh đi, anh nhất định muốn học trường Học viện quân sự đó, sống chết muốn đến Nội Mông, cái nơi khỉ ho cò gáy hoang vu mà người khác đều giãy nảy không muốn đi. Mỗi năm tiền trợ cấp có được tới một trăm đồng không? Sau khi về đây người khác đều lên cấp đại tá hết, từ trong bộ đội dựa quan hệ ra ngoài mở công ty kiếm bộn tiền rồi, anh hẵng còn chôn mình ở chỗ này, thật sự là…”
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, mặt Thiếu Đường ngay lập tức trầm xuống, đăm đăm nhìn đối phương.
Phụ nữ thật sự không nên nói dai nói dại, bởi vì đàn ông ghét nghe nhất những lời như vậy, cực kỳ khó chịu.
Trần Hiểu Âu vừa vươn tay nắm lấy tay Thiếu Đường đặt trên bàn, anh đã nhanh chóng rút tay về, gẩy gẩy tàn thuốc, thẳng thắn nói: “Tôi không có cảm giác gì với cô, nên không muốn yêu đương gì.”
Trần Hiểu Âu: “Vậy bây giờ anh có cảm giác với ai?”
Thiếu Đường: “Có cũng không nói với cô, không phải việc của cô.”
Trần Hiểu Âu sửng sốt, đột nhiên biến sắc nói: “Vậy còn năm năm thanh xuân phí hoài của em thì sao? Lúc anh đi em 26 tuổi, giờ em đã 31 tuổi rồi, anh nói bỏ em là bỏ luôn sao?!”
Ở ngoài cửa Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu bấm ngón tay tính, 31 tuổi? Còn lớn hơn cha nuôi hai tuổi, cho dù Thiếu Đường có muốn tìm đối tượng để lấy, thì “bà cô” này cũng già chát rồi ấy chớ?
Thiếu Đường cắn đầu mẩu thuốc lá. Vốn dĩ anh cũng chẳng muốn nói toạc móng heo, nhưng anh thật sự bị đối phương dồn ép: “Năm năm nay cô ở trong đoàn chắc không chim chuột ai đấy? Cô vì ai đó mà giữ tấm thân trong trắng là chuyện quái gì thế?”
Trần Hiểu Âu cứng miệng: “Em… em…”
Im lặng rất lâu, Trần Hiểu Âu khẽ nói: “Em có sống chung với con trai Phùng Đích một thời gian, nhưng cũng chia tay rồi mà… Vì vậy nên anh tức giận sao? Thiếu Đường, người em thật sự thích là anh mà.”
Thiếu Đường vội vàng xua tay, giọng nói trào phúng: “Tôi thật sự không tức giận. Cô thấy đấy chúng ta đã chia tay từ đời nào rồi, cô không thể bởi chày cối bám riết mãi mà vẫn không thể vào nhà họ Phùng nên giờ quay qua tìm tôi, đòi tôi chịu trách nhiệm! Sao tôi còn phải giúp người khác chịu trận? Trên đời đâu có chuyện như vầy.”
Hôm nay Thiếu Đường cũng bứt rứt khó chịu. Có một nguyên nhân anh không thể nói rõ ràng, bởi anh biết thằng nhóc mất nết Mạnh Tiểu Bắc nhất định đang đứng ngoài cửa nghe lén, ôm một bụng ấm ức!
Anh cũng nóng nảy, khó chịu tức giận bao nhiêu thì miệng lưỡi càng cay độc bấy nhiêu. Nam nữ với nhau, đã không còn tình cảm thì chỉ như người qua đường, dẫu vẫn còn vương vấn tơ lòng thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Anh thật sự không phải loại người với ai cũng đều có thể thổ lộ tình cảm, rung động xúc động. Không phải ai anh cũng coi như “người thân.”
Thực ra Trần Hiểu Âu chỉ là khúc nhạc đệm cực kỳ mờ nhạt trong những ngày tháng xưa của Thiếu Đường. Trong đoàn văn công bộ đội, có kiểu con gái như vầy, lúc mười mấy tuổi tham gia quân đội, từ địa phương được tuyển chọn đến Bắc Kinh. Ở nơi như vậy, nếu như không có chí tiến thủ phấn đấu liều mình mà trèo lên, thì chỉ có thể suốt đời ở trong đoàn làm một ca sĩ hạng ba hát ở tiệc liên hoan, xuống cơ sở thăm hỏi biểu diễn, ăn đắng uống khổ. Có ai mà không hiểu tiến lui? Bám vào thủ trưởng, gả cho cán bộ, đây chính là hai con đường khiến người ta thèm kháo ao ước nhất. Thiếu Đường chính là con em bộ đội, hồi anh còn trẻ ở môi trường điều kiện thuận lợi như vậy, chuyện có qua lại với nữ binh lính trong đoàn văn công cũng là lẽ thường. Chỉ là, càng ngày càng lớn, hứng thú càng giảm, giờ đây nhìn nhau chỉ còn lại sự ghét bỏ chán nản.
Trần Hiểu Âu lau nước mắt, nói Hạ Thiếu Đường anh thật tuyệt tình, lúc đó chắc chắn không thật lòng thật dạ với tôi! Lúc ấy tôi trẻ như thế, cả tuổi thanh xuân lỡ làng vì anh, cái gì tốt cũng không đến lượt tôi, tôi có thiệt thòi không cơ chứ, giờ tôi không cam lòng!
Ở bên ngoài, Mạnh Tiểu Bắc đứng nghe, nhún vai: Cha nuôi, đáng đời cha, phụ nữ quả là tai họa mà…
Trần Hiểu Âu khóc một lúc rồi nói, năm năm trước tôi vẫn không tài nào hiểu nổi, sao anh lại “khác người” như vậy, sao anh không hề giống với những người đàn ông khác? Hạ Thiếu Đường, có phải chỗ đó của anh không bình thường không?
Mạnh Tiểu Bắc ngây người: “?”
Lúc này Thiếu Đường đứng lên, đi qua kéo cửa văn phòng, ngón tay kẹp điếu thuốc làm động tác mời: “Thế là đủ rồi, mời cô về.”
Trần Hiểu Âu tức giận đến mức nắm chặt vạt áo khoác: “Sao tôi phải đi?”
Thiếu Đường cười nửa miệng: “Vậy tôi mời cô ăn cơm tối nhé, ở quán cơm khu tập thể chúng tôi?”
Mạnh Tiểu Bắc nghiêng người dán tại khe cửa: Phì!…
Mặt Trần Hiểu Âu không thể tin được, xấu hổ, đột nhiên biến sắc: “Hạ Thiếu Đường, anh, anh, việc này vẫn chưa xong đâu, anh đừng trách tôi nói toẹt ra sự thật!… Tôi cảm giác chỗ đó của anh thật sự có vấn đề! Trong những người tôi qua lại anh là kẻ dị hợm nhất, anh, anh, anh, anh có phải đàn ông không vậy, tâm sinh lý có bệnh ở mặt đó hả?”
Thiếu Đường khẽ nhíu mày, khoát tay lên khung cửa: “…”
Vô số cái đầu lấp ló xung quanh: “?!!!”
Trần Hiểu Âu kích động đến mức nói năng lộn xộn, tiếng phổ thông lẫn cả giọng địa phương, gay gắt chua ngoa. Phụ nữ càng xinh đẹp bao nhiêu, lúc nổi điên lên càng dữ dội ngang ngược bấy nhiêu. Thực ra, cảnh tượng kiểu phụ nữ đanh đá ghê gớm cãi lộn chửi bới như này đã chẳng còn lạ lẫm gì trong đoàn văn công khu tập thể quân đội. Bình thường được người người theo đuổi, chiều chuộng quen thói rồi, ỷ sắc mà kiêu, nên không thể chịu nổi việc một người đàn ông khinh thường lạnh lùng đến nỗi vứt bỏ mình giống như một cái giày rách. Cô ta không thể tin, trong chuyện này ắt hẳn có nguyên nhân nào đó. Trần Hiểu Âu trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, cao giọng nói: “Hạ Thiếu Đường, tôi vẫn còn rất khó chịu bức bối. Bình thường anh cũng ra dáng một người đàn ông cao to dũng mãnh đấy. Thế nhưng tôi quen biết anh từng ấy năm rồi, suốt bao nhiêu năm qua chưa từng thấy anh “kích động” dù chỉ một lần, có nảy sinh cảm xúc trên phương diện đó với tôi!”
“Anh nói anh không có cảm giác với tôi?”
“Vậy ra từ đầu chí cuối anh đều không có cảm giác với tôi?”
“Anh thực sự không có cảm giác với tôi sao Hạ Thiếu Đường, hay chỗ đó của anh thực sự bất lực? Anh đã từng có cảm giác sao?!”
“Anh cũng chớ có trách tôi tìm đàn ông khác, đàn ông khác họ “bình thường”. Anh bình thường không? Anh chính là cái gối thêu hoa (95) bày tại quầy trong cửa hàng. Nhìn thì vô cùng đẹp đẽ nhưng chỉ có bề ngoài mà thôi chứ không thể dùng. Chẳng trách trước đây chẳng hiểu vì sao anh chia tay tôi, rõ ràng không phải lỗi của tôi mà là do bản thân anh có bệnh! Lúc đó tôi muốn gặp mặt thì anh lấy lệ trốn tránh, tôi nhắc tới việc kết hôn thì anh lần lữa dằng dưa, tôi tiến thì anh lùi, tôi muốn “làm cái đó” thì anh bỏ của chạy lấy người! Có phải chỗ đó của anh ‘bất lực’ không hả, rõ ràng anh đang đùa giỡn tôi phải không!”
95. Gối thêu hoa, chỉ những người chỉ có vẻ ngoài nhưng bên trong rỗng tuếch, không có học thức văn hóa. Ở trường hợp này có thể hiểu là tuy Thiếu Đường có vẻ ngoài nhưng chuyện đó thì bất lực.
…
Cửa văn phòng mở toang, e rằng toàn bộ chung quanh từ lãnh đạo cho tới tiểu binh đều đang dỏng tai lên nghe. Tất cả các phòng lặng ngắt như tờ, trốn trong phòng nghe chuyện thị phi.
Tất cả cảm xúc thương tâm ghen tị, khổ sở đau lòng, ghen tuông của Mạnh Tiểu Bắc bay sạch. Một tay cậu ôm lấy nửa mặt, bả vai run rẩy dữ dội, buồn cười chết đi được. Người đàn ông dũng mãnh ác liệt như cha nuôi, ấy thế mà cũng có ngày hôm nay! Con trai tuổi choai choai đối với mọi bí mật trên phương diện đó đều có sự hiếu kỳ mãnh liệt, Mạnh Tiểu Bắc im lặng tưởng tượng miên man, nảy ra tới gần chục tình huống. Lẽ nào bà cô này thật sự bị cha nhỏ đạp xuống giường, xách quần chạy lấy người…
Mạnh Tiểu Bắc lấy ra điếu thuốc từ trong túi quần, lại sợ cha nuôi nhìn thấy nên vội vàng bỏ lại. Cậu khom lưng ngồi xổm tại hành lang, gục đầu cười mãi không thôi, tất thảy buồn bực ủ ê trong lòng đều tan biến hết…
Tiểu binh ở bên cạnh kêu lên: “Đội trưởng chúng ta dũng mãnh đàn ông như thế, thế mà có người nói anh ấy ‘bất lực’, chắc chắn là lừa đảo!…”
Trần Hiểu Âu vừa quay về phía hành lang vừa nói không ngừng.
Từ đầu tới cuối Thiếu Đường vẫn khoát tay lên khung cửa, nhếch miệng nhìn đối phương, chẳng hề đỏ mặt tía tai, lúng túng bối rối. Vẻ mặt của anh như thể muốn nói chính cô mới là người có bệnh đấy.
Chỉ có những người đàn ông không bình thường ở phương diện kia mới cảm thấy nhục nhã, xấu hổ tự ti, tính cách vặn vẹo biến thái, chỉ sợ bị người khác vạch trần bóc mẽ sự khiếm khuyết, yếu ớt trong sinh lý. Bản thân Thiếu Đường nào có vấn đề gì, bởi vậy anh chẳng hề đỏ mặt, tâm vững như bàn thạch, lưng thẳng tắp, tỉnh rụi như không, bởi đây còn lâu mới là điểm yếu của anh.
Mạnh Tiểu Bắc đứng ở bên không nhịn được nữa, nhỏ giọng nói: “Cô kia cô đừng lằng nhằng nữa, cha nuôi tôi rất tốt, chẳng có bệnh gì.”
Trần Hiểu Âu liếc Mạnh Tiểu Bắc: “Anh ta nên đến bệnh viện khám!”
Mạnh Tiểu Bắc khẽ nói: “Thiếu Đường có đối tượng rồi.”
Trần Hiểu Âu sửng sốt: “Anh ta có đối tượng?”
Mạnh Tiểu Bắc rũ mi, nhỏ giọng nói: “… Dù sao cũng là người nhà tôi.”
Trần Hiểu Âu vặn hỏi: “… Cậu là ai?”
Thiếu Đường theo bản năng vươn tay ra, nhanh chóng kéo Tiểu Bắc ra sau lưng, niết chỗ lõm sau cổ cậu, đẩy cậu vào trong phòng, sợ con mình bị người khác làm thương.
Thiếu Đường đảo mắt qua hành lang một vòng, đe dọa, ép lùi vô số cặp mắt hiếu kỳ. Anh muốn nhanh chóng khép lại trò hề này, định bụng dứt khoát đóng cửa tiễn khách. Anh chợt nhớ tới gì đó, nghiêm túc nói: “Trần Hiểu Âu, cô đừng dở hơi dở dại nữa, tôi giới thiệu cho cô một người cực tốt, coi như tôi bồi thường cho cô.”
Thiếu Đường quay người, lấy ra danh thiếp trắng tinh từ bưu kiện trên bàn, đưa qua: “Người này họ Đoàn, cha anh ta là lãnh đạo quân khu. Anh ta có nhà có sự nghiệp có quyền thế có công ty. Quan trọng nhất là, anh ta đối với ai cũng đều đặc biệt ‘có cảm giác’”.
“Người này chắc chắn sẽ chăm sóc cô rất tốt. Đằng trước anh ta nạm vàng, đằng sau nạm kim cương, đẳng cấp cực kỳ. Tôi cảm thấy cô với anh ta vô cùng xứng đôi vừa lứa, nam tài nữ sắc, tôi thật lòng thật dạ đấy. Danh thiếp này cô nhớ cất cẩn thận, coi như tôi làm mai cho hai người, lúc nào cô liên lạc với anh ta, thế có được không?”
“Xin lỗi, hôm nay coi như hai ta giải quyết xong, sau này đừng tới đây nữa.”
Thiếu Đường ấy thế mà không hề ghi thù, tính cách anh chính là như vậy, lúc nói chuyện mặt mày thoáng lộ vẻ tươi cười, chân thành đưa thiếp.
Mạnh Tiểu Bắc bám vào sau cánh cửa che đi nửa khuôn mặt. Cậu nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của cha nuôi thấp thoáng sự mỉa mai đểu giả, lòng dạ đúng là xấu xa, quả là khôi hài.
Trần Hiểu Âu cảm thấy hoài nghi, nhìn tấm danh thiếp lấp lánh ánh bạc, lại còn thoang thoảng mùi nước hoa từ đường thêu, trên mặt có ghi dòng chữ “Chủ tịch công ty XX”, “Phòng làm việc XX Hồng Kông”. Cô sửng sốt một lát, không nói gì, lặng lẽ cầm lấy danh thiếp.
Đám tiểu binh đang vây xung quanh cũng không biết cậu ấm Đoàn đó là ai, thế nhưng chỉ cần nghe câu mặt trước nạm vàng mặt sau nạm kim cương, tất cả đã cười muốn xỉu… Buổi huấn luyện tới đây, lúc trông thấy đội trưởng, bọn họ quả thực không nỡ nhìn thẳng…
Cái loại chuyện tào lao này trong khu tập thể loan truyền với tốc độ chóng mặt, lần này Hạ Thiếu Đường lại lừng danh một hồi. Ngày mai chuyện này thể nào cũng sẽ trở thành trò cười trong đám lãnh đạo cho coi.
Cho đến khi tiếng giày cao gót cạch cạch của Trần Hiểu Âu hoàn toàn biến mất khỏi hành lang, Thiếu Đường về phòng đóng cửa. Tới lúc này anh mới giãn hết mặt mày, mắng một câu: “Đù mẹ nó!”
Mạnh Tiểu Bắc yên lặng ngồi trên giường Thiếu Đường, hai tay nắm chặt, trong lòng rối nùi nghĩ lung tung đủ mọi thứ, bờ vai khẽ run rẩy: “Cha nuôi, người xưa của cha ạ?”
Thiếu Đường “Ừ” một cái, tự giễu nói: “Đúng là để người khác cười vào mặt cho.”
Mạnh Tiểu Bắc ghen tuông nói: “Ban đầu ai bảo cha qua lại với kiểu người này, sợ quá đi mất!”
Thiếu Đường liếc mắt nhìn cậu: “Bây nói cha nên qua lại với kiểu người nào giờ?”
Trong lòng Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên cực sung sướng, giễu cha mình: “Phải tìm người vô cùng yêu cha, phải nghe lời, phục tùng cha, không nghe lời ông, ông đếch cần! Hơn nữa không thể tìm một người chẳng ra gì, không mang đến cho cha cuộc sống bình yên hạnh phúc được!”
Thiếu Đường cắn môi, híp mắt đe: “… Giờ trèo lên đầu lên cổ ông ngồi rồi, bây nói móc ông?”
Mạnh Tiểu Bắc vội lắc đầu cười xòa: “Hahaha, đâu có con nào dám!”
Ánh mắt Thiếu Đường lóe lên, khinh bỉ nói: “Hẳn là phải tìm bạn nữ như Tôn Viện Viện lớp bây ha? Ngoan ngoãn, dịu dàng, học giỏi, còn vô cùng nghe lời, hoàn hảo quá còn gì nhỉ?”
Mạnh Tiểu Bắc: “…”
Thiếu Đường chẳng hiểu sao nói như vậy, nói xong chính bản thân cũng sững sờ ngẩn người. Từ khi nào mà lời nói thốt ra lại tràn đầy mùi chua như thế, trước đây anh nào phải người như vậy.
Hai người ở trong phòng trầm lặng. Con gái là đề tài bất diệt của cánh đàn ông với nhau, thế nhưng, lúc này với Mạnh Tiểu Bắc và cha nuôi, đây lại trở thành chủ đề xấu hổ kiêng kỵ. Thiếu Đường cũng không còn trẻ nữa, về sau sớm muộn cũng phải tìm đối tượng cưới vợ, còn có thể trì hoãn bao lâu? Lúc đó, Mạnh Tiểu Bắc đã nghĩ như thế đấy.
Ánh mắt Mạnh Tiểu Bắc lấp lóe, cậu khe khẽ hỏi: “Cha nuôi, bây giờ cha có người yêu chưa?”
Thiếu Đường thẳng thắn lắc đầu: “Chưa có.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Năm năm rồi chưa từng có?”
Thiếu Đường cũng nói thẳng: “Hai năm ở Nội Mông có qua lại với một người, lãnh đạo bộ đội làm mối giới thiệu cho.”
Mạnh Tiểu Bắc tò mò: “À… sau đó thế nào ạ?”
Thiếu Đường ăn ngay nói thật: “Gặp được hai lần, sau đó thư từ qua lại. Về sau cô ấy thấy cha không nhiệt tình, quá trầm mặc nhạt nhẽo u uất. Cha cũng không muốn cưới nhau chỉ vì cái nhìn của người khác, nên cũng chẳng mắt nhắm mắt mở chày cối chịu đựng, gác lại để sau, thế là thôi.”
Rất nhạt nhẽo u uất? Thế nên mới nói, đúng là nồi nào úp vung đó. Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy không thể tin được rằng có ai đó thấy người cùng cậu ca hát, săn thú, chăn dê, cười đùa tắm rửa dưới đầm nước, uống rượu ăn thịt, vừa đẹp trai vừa phóng khoáng vừa oai phong vừa quyến rũ, có mùi vị đàn ông như cha nhỏ lại quá trầm mặc nhạt nhẽo.
Nhớ ngày đó, Thiếu Đường ngồi sóng đôi với Mạnh Tiểu Bắc bên giường, trình diễn cho con nuôi cách buộc ba lô vũ trang trong bộ đội, phải buộc như nào mới chuẩn nhất, kết nút sau lưng Mạnh Tiểu Bắc, ghìm chắc đến nỗi Mạnh Tiểu Bắc kêu ầm lên. Từ sau lưng, Thiếu Đường ghìm cứng Mạnh Tiểu Bắc, ghìm đến nỗi cậu không thở được, hai người vừa quần vừa ôm nhau mãi không thôi. Chỉ trêu đùa nhau thôi cũng bay mất cả tiếng đồng hồ, vô cùng vui vẻ.
Thiếu Đường không hề giấu giếm quá khứ. Không phải anh chưa từng thử qua lại với ai. Anh đã lớn tuổi rồi, cũng thường xuyên lo nghĩ, băn khoăn do dự, con đường tương lai phải đi như nào đây. Đàn ông ai cũng đều tính đến chuyện lập gia đình, tìm một người tri kỷ quan tâm sát cánh lúc ấm lúc lạnh, bầu bạn đến cuối đời.
Đường cong sườn mặt Thiếu Đường yên bình dịu dàng, thuật lại tình sử của bản thân qua một câu tổng kết: “Nhiều năm rồi, thực sự cha hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác gì. Cha cũng không biết mình bị làm sao, tại sao cha lại biến thành như này.”
Cổ họng hơi Thiếu Đường run rẩy, khó khăn nói ra.
Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu nghe, trong bàn tay nắm chặt sợi dây nhiều màu, vẻ mặt thì bình thản như chẳng hề quan tâm, nhưng trong lòng như đang nổi bão, cuồn cuộn sóng trào.
Trong phòng kín, lặng ngắt như tờ, Thiếu Đường khe khẽ nói: “Khi ở bên phụ nữ, thời gian càng dài càng chẳng có chuyện gì để nói, không hề nảy sinh loại cảm xúc… muốn cùng ở bên cô ấy tới trọn đời, cưới cô ấy, cùng ở chung, suốt cả ngày đều nhìn thấy cô ấy, phải yêu cô ấy, để cô ấy trở thành người một nhà cùng sống bên nhau, cả đời dựa dẫm nương tựa vào nhau… cha chưa từng có cảm giác ấy.”
“Có lẽ cha thật sự ‘có bệnh’.”
Phải ở trước mặt người ấy thực sự thừa nhận rằng bản thân “có bệnh”, thì phải dũng cảm biết bao nhiêu. Không phải ai cũng đều có can đảm bước ra vòng an toàn thừa nhận điều đó.
Tiến về phía trước, là đường cùng không lối thoát. Quay đầu lại, chính là dốc sâu thăm thẳm…
Lúc đó, Thiếu Đường băn khoăn lo lắng rất nhiều chuyện. Mà Mạnh Tiểu Bắc, hẵng còn ngây ngây ngô ngô, lòng không kiên định, vẫn còn đang trong độ tuổi yêu thầm, vẫn là thiếu niên, còn chưa thấu được mùi vị lo lắng khắc khoải ấy. Cậu mới mười lăm tuổi, trong vòng mười năm nữa sẽ không có ai giục giã cậu lấy vợ. Cưới xin, xây dựng sự nghiệp, lập gia đình, những chuyện này vẫn còn xa xôi với cậu lắm, cậu nào có gì phải lo lắng?
Mạnh Tiểu Bắc nheo đôi mắt một mí lại, cười đều giả, ngắm nơi nào đó ở nửa thân dưới Thiếu Đường: có bệnh?
Thiếu Đường bỗng dưng giận tái mặt: Bây nhìn cái mẹ gì?
Mạnh Tiểu Bắc: Cha thật sự có bệnh?
Thiếu Đường mím môi lại: Bây muốn làm gì?!
Mạnh Tiểu Bắc phì cười, bỗng nhiên mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng Thiếu Đường, giở trò xỏ lá ba que: “Không có cảm giác? Thật sự không có cảm giác? Chỗ nào không có cảm giác con giúp cha coi bệnh…”
Thiếu Đường bị con sói con bổ nhào đến, nửa người ngửa ra đằng sau, chỉ muốn lấy chân đá văng cậu: “Cút!… Thằng mất nết dám giở trò với ông!”
Một chân Mạnh Tiểu Bắc đè nghiến vị trí mềm mại ở thân dưới Thiếu Đường. Nơi đó cộm đến mức lỗ chân lông cả người cậu bất thình lình đồng loạt nở ra. Máu như sôi sùng sục, mãnh liệt rần rật chảy về thân dưới.
Lồng ngực Mạnh Tiểu Bắc cũng rất vững vàng, bả vai rộng, giọng nói trầm khàn, có hương vị, khí khái cùng sức mạnh của đàn ông.
Vừa rồi, ở trước mặt phụ nữ, Thiếu Đường bị sỉ nhục mà mặt vẫn không đổi sắc, tim không đập loạn. Vậy mà trong khoảnh khắc vừa rồi, bị Tiểu Bắc ôm eo xằng bậy, Thiếu Đường nằm ngửa trên giường mặt đỏ rần rần, cũng bật cười, đá người…
Từ trong khu tập thể quân đội đi ra, Thiếu Đường dùng ngón tay niết cổ tay Tiểu Bắc, vuốt nhẹ mạch máu đang đập loạn, kéo tay cậu đi.
Hôm đó, sẩm tối lúc hai người về, Thiếu Đường đạp xe lai Mạnh Tiểu Bắc quay lại Bát Lý Trang.
Chuyến này còn mệt hơn lúc Mạnh Tiểu Bắc đi đến nhiều, bởi hai người đàn ông cùng ngồi một xe!
May cái là lần này thuận gió, thế nhưng Thiếu Đường ra sức đạp được một lát vẫn cảm thấy mệt ơi là mệt, bắt đầu kêu: “Mẹ nó… thằng nhóc bây… thật là quá nặng, trước đây ông đạp xe lai bây, bây đâu có nặng như vầy!”
Mạnh Tiểu Bắc nghiêng người ngồi phía sau, hai tay tận dụng cơ hội ôm chặt lấy thắt lưng Thiếu Đường, thét lại: “Cha nói thừa quá, con nhiêu tuổi rồi!”
Thiếu Đường tức giận nói: “Quá là béo, nhanh về giảm cân đi!”
Mạnh Tiểu Bắc oan ức: “Con béo?! Con vẫn còn đang vóc dáng trẻ con đó!”
Thiếu Đường lại thét: “Sao bây gà thế không biết, lại đi đạp cái xe này đến đây? Đây là xe dành cho con gái, xe thấp bỏ xừ chân ông duỗi không hết được.”
Mạnh Tiểu Bắc thét lại: “Xe này trước đây cha mua cho con mà!”
Thiếu Đường lại gào: “Khi đó chân bây ngắn bỏ xừ! Đáng ra bây phải lấy xe 28 của ông nội bây mới phải, cái đồ con gà này!”
“Biết vậy ông đây lái xe của đơn vị đi!”
Suốt cả quãng đường, hai người liên tiếp gào thét mỉa mai chê nhau, nhưng trên môi ai cũng nở nụ cười rạng rỡ. Thiếu Đường vừa uống gió vừa nói chuyện, sau đó đạp đến mức dạ dày đau buốt. Anh ôm dạ dày xuống dưới, hoàn toàn chịu chết, cũng chẳng còn để tâm tới sĩ diện và uy nghiêm của người làm cha: “Không được rồi, bây lai cha đi.”
Thiếu Đường ôm dạ dày nghiến răng nghiến lợi, mày nhíu chặt, bộ dạng cực kỳ khổ sở khó chịu. Mạnh Tiểu Bắc ra sức hà hơi sưởi ấm tay, luồn vào trong áo bành tô của anh, xoa xoa dạ dày cho anh.
Kết quả nửa đường sau, Mạnh Tiểu Bắc đạp xe lai Thiếu Đường. Rốt cục sau nhiều lần gian khổ nháo nhào hai người cũng đạp về tới nhà, săm lốp đều bị cả hai đè cho xẹp lép.
Lúc đạp xe, Mạnh Tiểu Bắc vẫn luôn cúi đầu, phát hiện bên hông mình trống trơn, rất khó chịu, bực bội nói: “Cha nuôi, cha ôm con chặt vào, đừng để ngã.”
Thiếu Đường nói: “Ông đây mà có thể vô tích sự tới nỗi ngã xuống?”
Mạnh Tiểu Bắc bướng bỉnh nói: “Cha ôm eo con đi!… Eo con, cha ôm một xíu thôi, cha, cha, cha ôm chặt con thì con lái mới vững!”
Thiếu Đường bật cười, ôm chặt lấy cậu, không hề ngại ngần áp sát mặt vào lưng cậu. Mạnh Tiểu Bắc ngay lập tức phấn chấn hừng hực khí thế, cả người tràn đầy sức mạnh, cười tươi hớn hở đạp xe lai cha nuôi về, trong lòng thầm nghĩ mình giống như người chồng đang rước dâu về nhà.