MƯỜI NĂM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạnh Tiểu Bắc ngủ thẳng cẳng tới lúc mặt trời rọi vào cửa sổ, những hạt bụi nhảy nhót khiêu vũ trong ánh nắng.

Cậu đái dầm làm ướt cả nửa giường, bản thân thì lăn vào chỗ khô ngủ tiếp, còn việc ông chú kia ngủ như thế nào thì chẳng hề biết, cậu cũng chẳng quan tâm.

Mọi người trong phòng đã dậy từ sớm, người nào người nấy thực thi nhiệm vụ, vào núi tuần tra, đốn củi sân sau. Trên bếp lò là một bát cháo nóng hổi, ớt xào muối.

Mạnh Tiểu Bắc tìm thấy chú Thiếu Đường của mình tại đầm nước ngay gần trạm gác. Tuyết từ trên núi tan ra chảy xuống, nước bị đóng băng, đầm nước trong veo, phản chiếu hình ảnh hai người một cao một thấp. Trong đầm, cá mơ màng ngủ, đột nhiên bị kinh động mà tản hết ra, giống như đang vùng vẫy bơi lội trong một khối thủy tinh trong suốt khổng lồ, ngỡ như ảo ảnh giữa núi.

Mạnh Tiểu Bắc nhìn thấy Hạ Thiếu Đường đi đi lại lại vài vòng quanh đầm nước, thu xếp cần câu đơn sơ cùng mồi câu cá, quăng dây câu.

Tránh khỏi tầm mắt của mọi người, Hạ Thiếu Đường ở bên đầm, nơi Nhị Bảo chết đuối, dùng những viên đá lớn đá nhỏ dựng lên một nấm mộ cao cao. Mạnh Tiểu Bắc nhìn thấy Hạ Thiếu Đường đặt cái còi có sợi dây đỏ xuống tảng đá dưới cùng, lèn thật chắc chắn. Cậu nhớ rõ, đó là cái còi được gỡ xuống từ trên cổ Nhị Bảo, vào đêm qua lúc Thiếu Đường ra ngoài lột da con chó.

Hạ Thiếu Đường ngồi xổm bên đầm, không hề nhúc nhích, cứ ngồi lặng lẽ như thế rất lâu.

Mạnh Tiểu Bắc nhận ra người này lúc nói chuyện và lúc trầm lặng tựa như hai người xa lạ với nét mặt hoàn toàn khác nhau. Gương mặt phản chiếu trên mặt đầm yên ả, không gợn một tia cảm xúc.



Hạ Thiếu Đường dụi tắt đầu mẩu thuốc lá, anh đứng dậy, cài lại thắt lưng cẩn thận, phóng khoáng quay đầu: “Đi thôi, chú lái xe tải đưa nhóc về.”

Mạnh Tiểu Bắc đã sớm chuẩn bị tinh thần, lời nói tràn ngập sự tự tin, ánh mắt kiên quyết: “Chú Thiếu Đường, cháu không về nhà được không?”

Hạ Thiếu Đường nhướng mày: “Đêm qua nhóc còn rất ngoan ngoãn nghe lời cơ mà? Không về nhà thì nhóc đi đâu?”

Mạnh Tiểu Bắc rầu rĩ, ra quyết định táo bạo: “Cháu không muốn quay về nhà, chẳng vui gì cả! Cháu muốn ở đây!”

Thiếu Đường cười: “Ở đây thì vui?”

Mạnh Tiểu Bắc gật mạnh đầu, đôi mắt đen láy tràn đầy mong đợi: “Rộn ràng, còn có đồ ăn ngon nữa! Có lẩu thịt chó! Còn có chỗ đánh bài, hai chúng ta song kiếm hợp bích nhất định sẽ là bộ đôi vô song, đánh bài còn có thể thắng được đồ của bọn họ, đêm qua cháu vui lắm lắm!”

Hạ Thiếu Đường cười mắng: “Nhóc hẵng còn thèm thuồng hả? Nhóc gọi ông đây là chú cũng thế thôi, chú mày đào đâu ra chó cho nhóc ăn mỗi ngày, ngày mai nhóc muốn ăn, ông đây đành phải lên núi bắt sói cho nhóc.”

Mạnh Tiểu Bắc dời mắt, cắn môi, cậu nhìn chăm chăm vào mặt đầm trong suốt, rất lâu sau mới thành thật nói ra những nỗi tủi hờn sâu trong lòng:

“Trong nhà cháu là anh trai, thực ra cháu sinh sớm hơn có hai phút thôi! Phân chia lớn nhỏ gì không biết, dựa vào đâu cơ chứ! Biết trước thế này cháu đã chui ra muộn hơn một chút, để thành em rồi!”

“Cha mẹ cháu đều cưng chiều em cháu.”

“Bọn họ đều bảo cháu lớn lên không giống cha, chê cháu xấu xí…  Mạnh Tiểu Kinh đẹp hơn cháu, mọi người trong khu tập thể đều bảo vậy…”

“Bọn họ muốn tống cháu đi, quăng cháu cho người khác nuôi, sau này có lẽ không bao giờ quay về nhà nữa! Tại sao lại là cháu? Vì cớ gì mà cháu lại phải là người cuốn xéo, biến đến chỗ người khác? Cháu có gì không tốt sao?!”

Mạnh Tiểu Bắc nói một mạch, trút hết những lời cay đắng gai góc, những lời mà cậu ngại ngần không dám nói với cha mẹ. Cậu là con trai, cũng có lòng tự trọng của mình.

Hạ Thiếu Đường ngồi xổm xuống, trán cụng trán Tiểu Bắc, khe khẽ nói chuyện. Hai người lấy gậy nhỏ vẽ vẽ viết viết trên đất, thủ thỉ tâm tình, tựa như đã quen biết từ rất lâu rồi. Sau một đêm chung ổ chăn, ngủ trên giường lò đơn sơ, đái dầm một trận, vậy mà lại ngủ ra tình cảm.

Hạ Thiếu Đường chân thành nói: “Nhóc con, không phải nhóc không tốt, cha mẹ nhóc thực sự là vì muốn tốt cho nhóc cả thôi.”

Lúc đó, Mạnh Tiểu Bắc không hiểu: “… Sao lại vì muốn tốt cho cháu ạ?”

Thiếu Đường hỏi: “Đưa nhóc đi đâu, nhóc có biết không?”

Tiểu Bắc: “… Chắc là Bắc Kinh ạ.”

Thiếu Đường: “Bắc Kinh mà còn không tốt?”

Tiểu Bắc bướng bỉnh lẩm bẩm: “Tốt gì chứ, cũng chẳng phải nhà.”

Trẻ con dẫu tính tình bướng bỉnh ngang tàng, thế nhưng dù như nào đi nữa cũng chẳng nỡ rời xa gia đình, vừa nghe phải xa nhà, cõi lòng đã buồn bã đau đớn.

Hạ Thiếu Đường lắc đầu, trong lời nói hàm chứa ẩn ý: “Nơi nào là nhà của nhóc? Nhóc biết nơi nào thật sự là nhà của mình sao?!”

“Thằng nhóc ngốc này, ban đầu bố đây bất cẩn mà không đỡ kịp nhóc, đập đầu xuống đất, đập thành ngốc luôn rồi.”

“Cha mẹ nhóc thật sự rất thương nhóc, mới muốn đưa nhóc đến nơi tốt hơn, để nhóc thoát khỏi Tây Câu này. Họ muốn nghĩ cách đưa nhóc về thành phố, hiểu không?”

“…”

Hạ Thiếu Đường đăm đăm nhìn Mạnh Tiểu Bắc, nói từng từ từng chữ giảng giải cho cậu. Có những chuyện mà ở độ tuổi này, Mạnh Tiểu Bắc vĩnh viễn chẳng thể hay biết, cha mẹ đưa ra quyết định như vậy, băn khoăn biết bao nhiêu, tiến thoái lưỡng nan chừng nào. Giữ lại một đứa, đưa đi một đứa, tương lai hai đứa sẽ trở thành người như thế nào, ai mà biết được?

Đứa giữ lại, bị lỡ dở thì phải làm sao, tương lai có khi nào sẽ oán giận cha mẹ và anh trai?

Còn đứa cho đi, ở xa cha mẹ, không học điều tốt, không đi đường ngay lại bị người ta dạy hư thì phải làm sao? Sau này, liệu có hối hận về lựa chọn ban đầu hay không, liệu có hối hận tại sao ban đầu không cắn răng cắn lợi cố mà chịu khổ, tự mình nuôi dưỡng hai đứa con thành người?! Sinh con thì đáng gì, nuôi nấng giáo dục con nó thành người để tương lai có được tiền đồ xán lạn mới chính là chuyện mà người cha người mẹ nào cũng luôn luôn khổ tâm lo lắng.

“Nuôi chó ba năm còn có thể sinh ra tình cảm sâu sắc, huống chi là nuôi con.”

“Cha mẹ nhóc chắc chắn không nỡ rời xa nhóc, nhóc bỏ chạy hai ngày hai đêm, có lẽ bọn họ đang lo lắng đến phát điên rồi đấy? Nhanh, mau trở về nhà đi thôi.”

“Cha mẹ nhóc không thể quay về quê nhà, mới nghĩ cách đưa nhóc về Bắc Kinh, khó chịu cay đắng bao nhiêu, khổ tâm chừng nào, sau này nhóc sẽ thấu hiểu.”

Giọng nói Hạ Thiếu Đường vô cùng điềm tĩnh, đáy mắt phảng phất ý cười, lời nói có sức mạnh thuyết phục người khác, mang tới cảm giác khó mà diễn tả. Có lẽ bởi anh chỉ hơn Mạnh Tiểu Bắc có hơn chục tuổi, có thể cùng cậu càn rỡ trêu chọc, cùng chen chúc trong một ổ chăn, lại cũng có thể kiên nhẫn giảng giải lý lẽ cho cậu nghe. Lời anh nói không như lời răn dạy vừa cứng nhắc lại nghiêm khắc của cha mẹ, hoàn toàn chẳng có sự khác biệt giữa hai thế hệ, ngược lại còn có thể thấm vào lòng của con khỉ bướng bỉnh này.

Thực ra lúc này đây Mạnh Tiểu Bắc cũng đã thấy hối hận. Thế nhưng có lẽ hậu quả của chuyện bỏ nhà ra đi chẳng mất mặt, ngu ngốc bằng chuyện đang chạy trốn mà bị bắt về. Quay về nhà vừa dễ bị mắng, vừa rầm rộ cả công xưởng. Cậu càng thêm mâu thuẫn, Mạnh Tiểu Bắc là kiểu người vô cùng sĩ diện, biết rằng mình sai nhưng lại không dễ dàng cúi đầu nhận lỗi. Cậu là ai cơ chứ, cậu sao có thể nhận lỗi?

Mạnh Tiểu Bắc dẩu môi vẽ một người nhỏ trên đất, trong lòng rầu rĩ nghĩ phương pháp, đột nhiên hỏi: “Chú Thiếu Đường, chú đi Bắc Kinh bao giờ chưa?”

Hạ Thiếu Đường khinh thường đáp: “Ôi dào, ông đây chẳng ở đấy rõ lâu rồi ấy chứ.”

Mạnh Tiểu Bắc lại hỏi: “Bắc Kinh tốt không ạ?”

Thiếu Đường mím môi: “Thủ đô chẳng lẽ lại không tốt, đương nhiên hơn tất cả chỗ khác. Ở hợp tác xã có thể mua được bánh ga tô đào, bánh Sachima, dùng phiếu mua được bánh trung thu nhân thập cẩm! (30) Còn có vườn bách thú, công viên Hương Sơn, Trung Sơn với Thái Miếu, rồi Bảo tàng Mỹ thuật, Bảo tàng Trưng bày, còn có nhà hàng Toàn Tụ Đức và nhà hàng Moscow! Nhóc đi rồi sẽ biết, so với Tây Câu á, một trời một vực.”

30. Bánh Sachima, bánh trung thu nhân thập cẩm:





Mắt Mạnh Tiểu Bắc lóe lên ánh sáng, hỏi một câu chọt ngay chỗ hiểm: “Nếu tốt như thế, sao chú lại không đi? Sao chú vẫn ở đây chứ?!”

Thiếu Đường: “…”

Hạ Thiếu Đường lảng tránh không đáp, đột nhiên đứng lên tóm lấy cổ áo Mạnh Tiểu Bắc, ôm lên quăng sang bên rồi lại đỡ lấy, còn cố ý xoay cậu 180 độ rồi mới để cậu xuống đất, Mạnh Tiểu Bắc ngộp thở mặt đỏ bừng, trái tim nhảy loạn vì hưng phấn.

Thiếu Đường véo mặt cậu, nghiêm túc nói: “Đứa nào dám nói nhóc xấu xí? Gương mặt này hả, sau này lớn lên sẽ rất tuấn tú khôi ngô.”

Tiểu Bắc nói: “Trán cháu bị sứt mà.”

Hạ Thiếu Đường cười to: “Mặt có sẹo thì mới có hương vị đàn ông! Nhóc con, lớn lên rồi sẽ cực đẹp trai cho coi!”

Nhóc con đẹp trai, có hương vị đàn ông.

Cho đến mãi về sau, Mạnh Tiểu Bắc vẫn luôn nhớ tới biểu cảm của Hạ Thiếu Đường khi nói với cậu những lời đó, ánh mắt sâu xa phức tạp, khiến người khác khó có thể nhìn thấu. Mặt Hạ Thiếu Đường hơi gầy, đường nét cân đối, hàng lông mày đẹp đẽ đen như mực, quai hàm góc cạnh, mắt có thần. Trong con mắt của người chưa từng trải đời như Mạnh Tiểu Bắc, đây mới gọi là một người đàn ông chân chính…



Mạnh Tiểu Bắc ngồi xe tải về nhà, tay chân lành lặn bình an vô sự, làm khu tập thể nổi lên một trận sóng gió.

Chính cậu biết mình đã sai, nên mấy bữa nay vô cùng ngoan ngoãn, lặng lẽ im ắng. Chiều tối đám nhóc dưới lầu gọi cậu đi đánh trận, từ trên cửa sổ cậu lắc tay, làm động tác tỏ ý không đi. Bữa cơm tối, trên bàn ăn cả nhà quây quần, cậu cúi đầu im lặng mải miết ăn bánh bao, không ngờ mẹ cậu chủ động gắp đồ ăn cho cậu, gắp từng đũa từng đũa món ăn cậu yêu thích là thịt xào tỏi vào bát cậu…

Bữa cơm ấy, Mã Bảo Thuần ăn mà như không ăn, đau đáu nhìn cậu. Về sau cậu bị nhìn chằm chằm tới mức cả người bứt rứt, đành nói: “Con ăn no rồi”, xong cầm lấy nửa cái bánh bao ra khỏi phòng. Trước khi đi, cậu thoáng nhìn thấy mắt mẹ mình đỏ bừng, lặng lẽ cúi đầu lau nước mắt. Mạnh Tiểu Bắc bỏ trốn rồi trở về, có lẽ Mạnh Kiến Dân cùng Mã Bảo Thuần đều hiểu nguyên nhân, chẳng dám nói gì, cũng không dám mắng con, sợ con bị kích động, lại trốn tiếp. Mạnh Tiểu Bắc, thằng nhóc này từ khi cai sữa, cởi tã lót, hai chân nhanh nhẹn đã biết chạy, có gì cậu muốn làm mà không làm được? Thằng nhóc con tính tình dữ dội, thật tình không thể quản nổi.

Ngược lại, bà nội cậu tính tình dữ dội mạnh mẽ, nóng nảy đến mức cầm giày đập vào đầu giường lò: “Cháu, cháu đúng là đứa trẻ bất trị, sao cháu dám bỏ trốn hả! Cháu bỏ trốn khỏi nhà làm cha mẹ sốt ruột lo lắng biết chừng nào cháu có biết không?”

Tối hôm đó, lần đầu tiên trong đời, mẹ cậu ôm cậu vào lòng nằm trên giường lớn, ở trong chăn ôm cậu ngủ, nhẹ nhàng vỗ về.

Mạnh Kiến Dân nằm ngửa, nhìn chằm chằm trần nhà đen ngòm, lầu bà lầu bầu: “Mày làm cha mày lo lắng đến cồn cào ruột gan… May nhờ bộ đội nhà bên giúp tìm thấy, khi nào phải làm cờ thi đua tặng người ta mới được.”

Mạnh Tiểu Bắc nằm giữa cha và mẹ, lại cảm thấy không được thoải mái; Mạnh Tiểu Kinh nằm giường nhỏ với bà nội, cũng cảm thấy không quen.

Bầu không khí trên giường lớn không giống mọi ngày, trước nay nhà bọn họ chưa từng ngủ như vậy. Mạnh Tiểu Bắc không duỗi được tay chân, lén nhìn sang trái sang phải, không dám đẩy cha, cũng chẳng dám đẩy mẹ. Cậu chẳng biết phải làm sao, đột nhiên cậu nhớ tới đêm hôm đó trong trạm gác, cả người cậu quặp lên trên người ấy, dẫu chen chúc nhưng vẫn tự do tự tại, đái đến say sưa thoải mái. Đúng là chẳng phải người trong nhà thì càng thoải mái vươn tay vươn chân.

Mọi khi trong cùng một phòng không tiện bàn việc, Mạnh Kiến Dân cùng vợ thường ôm gối thủ thỉ chuyện trò, ở trong ổ chăn hành sự. Lúc này, Mạnh Tiểu Bắc kẹp ở giữa, chẳng ai nói chuyện chi nữa, người nào người nấy buồn tẻ lúng túng, tiếng ngáy dần dần vang lên. Giữa ánh trăng le lói, Mạnh Tiểu Bắc nhớ lại câu chuyện cười về chim về trứng đêm hôm đó, trước giờ cha mẹ cậu làm gì đã từng trêu chọc vui vẻ như vậy đâu?

Qua đợt Tết, lúc gần đi bà nội ôm hai thằng cháu, hứa hẹn đến năm sau lại mang bánh đào, bánh Sachima ngon lành đến cho các cậu.

Mạnh Tiểu Bắc vừa về, lại như xưa mắc bệnh luôn luôn, bị cảm mạo, ốm sốt. Cậu ủ mình trong ổ chăn, ăn gì cũng nhạt nhẽo, lòng nhớ đến bình rượu gạo tự ủ được giấu ở dưới gầm giường của người nào đó ở cách đây chục dặm…

Sau vài ngày, Mạnh Tiểu Bắc khỏi bệnh, cậu dẫn đám đàn em đi đánh trận, trèo qua song sắt ở đoạn ngoặt cầu thang, nhảy từ tầng hai xuống dưới, tay chân đều bị trầy xước, chảy máu chạy về nhà. Tới tận lúc này, cha mẹ cậu mới như trút được gánh nặng, thằng nhóc thối nhà mình đã quay về thật rồi, bình thường rồi, đích thị là thằng con nhà mình, không bị ai tráo đi lúc chạy trốn…

Về chuyện chọn một đứa đi Bắc Kinh, cha mẹ cậu chẳng dám quyết bừa, cẩn thận dè dặt, tạm gác lại không nhắc tới nữa. Mạnh Kiến Dân để tâm tới chuyện xưa, biết ơn cảm động, thật sự tìm người làm cờ thi đua, đưa tới Đại đội, tiếc là dẫu mất công mất sức nhưng chỉ thấy Đại đội trưởng mà không thấy được người cần tìm.

Một bữa nào đó, có khách đến khu tập thể.

Hai người đàn ông cao gầy mặc quân trang, oai phong sánh bước vào khu tập thể, cổ áo, thắt lưng được vuốt cài vô cùng ngay ngắn chỉnh tề, giày quân đội nện những bước rầm rầm xuống con đường xi măng, vừa nghe tiếng bước chân đã biết không phải người thường.

Mạnh Tiểu Bắc đang ngồi xổm tại chân tường chơi với đám bạn, đột nhiên quay mạnh đầu lại, vừa nhìn thấy hai người thì nhảy bật dậy, bi rơi đầy trên đất.

Đôi mắt Hạ Thiếu Đường đen láy, sáng lấp lánh dưới mũ quân đội, anh nháy mắt với cậu, phóng khoáng gật đầu.

Mạnh Tiểu Bắc chạy như bay về phía anh, tâm trí như bị ai đó thổi còi giục giã nhanh lên nhanh lên…

Hạ Thiếu Đường nói chuyện, khóe miệng cong cong cười: “Dẫn đường, đến nhà nhóc.”

Mạnh Tiểu Bắc ngay lập tức nói: “Phòng 301, tầng 3, hộ 5”.

Thiếu Đường bảo: “Chú biết.”

Mạnh Tiểu Bắc chạy như điên, vọt lên tít đằng trước, dẫn mọi người đi.

Bọn nhóc đằng sau hô lên: “Mạnh Tiểu Bắc, mày không chơi nữa à?!”

Mạnh Tiểu Bắc không quay đầu: “Không chơi nữa!”

Thằng nhóc hàng xóm hét: “Còn bi của anh!”

Giọng nói vui mừng của Mạnh Tiểu Bắc vang vọng qua cổng tò vò: “Cho tụi bây hết đó!!!”

Hai vợ chồng Mạnh Kiến Dân chẳng ngờ chú giải phóng quân tự mình tới tận nơi, còn chủ động đi thăm hỏi các gia đình, lại còn mang theo quà cáp. Công nhân trong nhà máy gặp người trong quân đội thì thật sự kinh sợ, mọi người ngỡ ngàng bị động, thậm chí cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Ấy vậy mà, Mã Bảo Thuần vừa nhìn cái thì đã nhận ra: “Hai người họ nhìn quen mắt ghê?!”

“Họ chính là… hồi tôi sinh con, người nâng cáng đưa tôi đến bệnh viện chính là hai người bọn họ mà!”

Trung đội trưởng phóng khoáng cười haha: “Bọn tôi chẳng nhẵn mặt ở đây rồi ấy chứ, suốt ngày kéo gỗ ra ra vào vào mà! Thế nên, đây hẳn là duyên phận ha!”

Trung đội trưởng quay người giới thiệu: “Đây là anh em của tôi, nhỏ hơn tôi mười tuổi, Tiểu đội trưởng Thiếu Đường.”

“Trước đây chúng tôi tận mắt thấy thằng nhóc Mạnh Tiểu Bắc sinh ra rồi rơi tọt xuống đất. Cho dù thằng nhóc lên trời hay xuống đất, chạy tới phương nào chăng nữa, cũng chẳng thể chạy ra khỏi phạm vi 10 dặm quanh đây đâu, sớm muộn cũng bị chúng tôi bắt về.”

Thiếu Đường gật đầu, khuôn mặt dưới mũ quân đội cương nghị, khiến người khác hơi sợ. Anh lễ độ nói: “Hồi đó tôi còn nhỏ, vẫn còn chưa là lính.”

“Chúng tôi đến đây thăm Mạnh Tiểu Bắc rồi đi.”

“Chị dâu đừng bày vẽ làm gì, không cần làm đồ ăn đâu!”

Hạ Thiếu Đường còn trẻ, thuộc thành phần đẹp trai trong đội, ngày ngày trải qua cuộc sống tự do ở vùng rừng núi, khuôn mặt, bờ ngực, cánh tay đều bị phơi nắng thành màu nâu đồng căng bóng. Thế nhưng ngũ quan của anh rất nổi bật, mắt mũi hài hòa đẹp đẽ, khuôn mặt thu hút, vừa bước vào trong khu tập thể đã được lòng nam nữ già trẻ. Lúc Hạ Thiếu Đường nghiêm túc đứng đắn, anh rất khiêm tốn lễ độ, chẳng mấy chốc đã giành được thiện cảm của người khác.

Người nhà Mạnh Tiểu Bắc nói hết nước hết cái giữ Trung đội trưởng với Thiếu Đường ở lại ăn mì thịt, kể chuyện gia đình.

Ngày hôm đó Mạnh Tiểu Bắc cứ trốn tịt đằng sau cánh cửa, nhìn ngó lung tung, trộm nghe cha mẹ nói chuyện với Thiếu Đường.

Ngoài mặt, Thiếu Đường tỏ ra rất nghiêm chỉnh, ngồi ngay ngắn, gắp thức ăn, uống rượu. Lúc ăn, anh tháo thắt lưng da của quân phục ra, bỏ sang một bên. Mới vèo cái đã chẳng thấy thắt lưng đâu nữa, hóa ra đang được cài trên lưng tên lính giả mạo Bát Lộ Quân – Mạnh Tiểu Bắc…

Cứ nhè lúc Mạnh Kiến Dân vừa quay đi, Thiếu Đường ngay lập tức quay đầu, thầm nháy mắt ra hiệu với Mạnh Tiểu Bắc: Nhóc con, còn nhớ bố đây chứ?

Mạnh Tiểu Bắc cười, cũng nháy mắt đáp lại.

Hạ Thiếu Đường vừa không đứng đắn cái là đổi ngay nét mặt, mắt híp lại lộ ra nếp nhăn, cười đến là đểu: Đợi chốc nữa bố đây trị nhóc!

Mạnh Tiểu Bắc phùng môi: Chú Thiếu Đường chú nhanh nhanh trị cháu đi nè! Tới đi chú ơi!

Mạnh Kiến Dân ngồi trở lại: “Tiểu đoàn trưởng Hạ…”

Hạ Thiếu Đường nhanh chóng quay lại, cười thật như đếm: “Vâng?”

Mạnh Kiến Dân nói: “Tôi mở bình rượu này rồi, đây là bình rượu bữa trước mẹ tôi qua thăm mang đến, còng lưng vác từ tận Bắc Kinh tới đây, chúng ta uống coi rượu xái chính tông Ngưu Lan Sơn như nào nào.”

Trong lòng Hạ Thiếu Đường nghĩ, đúng là quanh đi quẩn lại, ông đây chẳng thừa biết đây là rượu ngon! Như thể đi tới tám trăm dặm đường rồi lại gặp lại người thân đó!

Bởi vậy mới nói, vốn là của ai thì sẽ là của người đó, chẳng cần tranh giành làm chi.

Mạnh Tiểu Bắc cũng chen vào bàn: “Con cũng muốn uống!”

Mạnh Kiến Dân nghiêm túc đe: “Bậy bạ, trẻ con trẻ cái, không được uống rượu.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Con lấy đũa chấm một tí thôi!”

Khuôn mặt tuấn tú của Mạnh Kiến Dân cứng đơ lại: “Mày học ai đấy hả?!”

Hạ Thiếu Đường nắm tay che miệng, ho một tiếng thật mạnh.

Dưới gầm bàn anh khẽ véo đùi Mạnh Tiểu Bắc, Mạnh Tiểu Bắc ngộ ra vội vàng chuồn mất, lòng thầm đắc chí bởi bí mật nho nhỏ của cậu với Thiếu Đường…

Vài người đàn ông say sưa uống rượu, cạn hết chén này tới chén khác, uống sạch trơn cả một bình rượu xái Ngưu Lan Sơn, ấy vậy mà vẫn như còn thòm thèm chưa hết đã. Mạnh Kiến Dân lịch sự nhã nhặn, bộ dạng như mấy tay bụng đầy chữ nghĩa, cùng Trung đội trưởng tính tình thẳng thắn, ăn to nói lớn, Hạ Thiếu Đường tuy lễ độ khiêm nhường nhưng chẳng hề ngại ngần bày đặt, đôi bên hợp tính hợp nết, ăn được miệng, chén xong một bữa mà như đã ăn hết mì với thịt nhà Mạnh Tiểu Bắc thường ăn trong nửa tháng.

Cơm no rượu say, Hạ Thiếu Đường đi ra cổng tò vò hút điếu thuốc. Ráng chiều đỏ rực rọi vào cổng tò vò, trên nền đất loang tràn một bóng hình cao gầy đẹp đẽ.

Thiếu Đường nhạy bén phát hiện một bóng đen lóe lên, anh đột ngột quay đầu, chộp lấy cổ tên nhóc con: “Nhóc con khỏi chạy!”

Mạnh Tiểu Bắc cười haha, cơ hội quặp chân treo người lên lưng chú Thiếu Đường, bắt đối phương quay người 180 độ, ở trên người anh đùa nghịch đã đời rồi mới nhảy xuống.

Từ trong túi quần quân đội, Thiếu Đường lấy ra một vỏ đạn bằng đồng: “Cho nhóc đó.”

Hai người ngồi xổm bên cửa, thì thầm to nhỏ với nhau. Mạnh Tiểu Bắc học anh cách lấy vỏ đạn rỗng bắn bi.

Từ sau lưng, Hạ Thiếu Đường nắm chặt lấy bờ vai cùng cổ tay Mạnh Tiểu Bắc, tay nắm lấy tay cậu dạy: “Vỏ đạn nhắm về phía bên kia, phần đuôi đạn khá nặng, gập ngón trỏ lại, nhét phần đuôi vào giữa khớp tay ngón trỏ, ngón tay cái búng thật mạnh vào đuôi, trong vòng hai mét thể nào cũng bách phát bách trúng!”

“Ông đây toàn dùng cách này thắng được thuốc với bánh bao kê vàng đó!”

Mạnh Tiểu Bắc láu lỉnh hỏi: “Chắc chắn chú Tiểu Bân không thắng nổi chú ha? Hai chú ai thắng ạ?”

Hạ Thiếu Đường cười khinh: “Cái thằng chó đó, chẳng lần nào thắng nổi ông đây, chơi lần nào thua lần đó, thế nên căm ông chết đi được!”

Lúc đôi bên trộm nói chuyện với nhau, y chang như hai người bằng vai phải lứa, mắt đi mày lại cười như thể hai thằng trẻ con đang cùng nhay bày trò xấu, giấu giếm bí mật chỉ thuộc về riêng hai người mà thôi. Hạ Thiếu Đường ngà ngà say rượu, mặt đỏ lên. Trên đầu đinh, từ chân tóc ánh lên vệt mồ hôi lấp lánh. Mũ quân đội của anh xiêu vẹo đội trên đầu Mạnh Tiểu Bắc…

Sau khi Trung đội trưởng rời nhà Mạnh Tiểu Bắc, ưỡn bụng, mặt đỏ bừng hơi rượu: “Ăn bữa cơm này đúng thật là ngại quá, tốn kém của nhà đồng chí Mạnh ghê, nguyên tắc của chúng ta là không được ăn của dân!”

Hạ Thiếu Đường kéo mở cúc cổ áo sơ mi, nới lỏng thắt lưng một nấc, lúc này mới thấy dễ chịu. Anh khẽ nhếch môi: “Chúng ta không ăn không của nhà họ đâu, tiền cơm tôi nộp từ lâu rồi, còn cả phiếu dầu đổi một thùng dầu lạc nữa cơ.”

Trung đội trưởng: “Phiếu dầu gì hả?!”

“…”

“Chú trèo lên ban công nhà họ?”

“Thằng nhãi này, ngày hôm đó chẳng phải cậu nói với ông đây là cậu đi nhà xí hút điếu thuốc sao?!!!”



Khi đó, Hạ Thiếu Đường cứ thế từng bước từng bước xâm nhập vào cuộc sống của gia đình Mạnh Kiến Dân. Mà kể ra, anh với nhà Mạnh Tiểu Bắc, thật sự chẳng thể nói chắc chắn ai hay ai là người đã không ngừng bước vào vận mệnh của nhau trong suốt mấy chục năm sau này.

Bình luận

Truyện đang đọc