Mạnh Tiểu Bắc lanh lẹ như khỉ. Cậu thuộc nằm lòng đường trong khu tập thể, chạy vòng ra con đường nhỏ phía sau khu nhà, chui qua cổng tò vò của khu nhà có cửa sau, bỏ xa cha nhỏ.
Thiếu Đường không quen đường ở khu tập thể nhà máy số hai, Mạnh Tiểu Bắc chui loanh quanh làm cho anh không nhìn thấy bóng dáng, tức đến mức chửi thề, hung hăng đập gậy lên tường đỏ đến nỗi tường bể cả ra.
Chẳng thể trách anh giận dữ tới vậy. Bao nhiêu năm nay, Thiếu Đường cưng chiều thiên vị Tiểu Bắc, trước mặt người nhà họ Mạnh lại chẳng thể nói rõ ràng nỗi lòng sâu kín của mình, nỗi khổ này của anh, ai thấu hiểu cho? Từ lâu anh đã coi mình là một người cha, Mạnh Tiểu Bắc chính là tâm can, con trai quý báu của anh, Mạnh Tiểu Kinh mới là con trai của Mạnh Kiến Dân. Ông đây yêu thương mày như vậy, con mẹ nó mày không thể vì ông mà cố gắng giữ thể diện được cái à?
Trước mặt người nhà họ Mạnh, anh thật sự không tiện đánh Mạnh Tiểu Bắc. Lúc này chạy ra ngoài, cha ruột, bà nội Mạnh Tiểu Bắc không ở trước mặt, Thiếu Đường thật sự muốn trị cho thằng nhóc mất dạy này một trận nên thân, đúng là ngứa đòn mà.
Mạnh Tiểu Bắc quay đầu lại không thấy cha nhỏ đâu, lòng dạ rối bời, không kìm được lại quay lại.
Cậu bám vào góc tường ló nhanh đầu ra!
Tiểu Bắc: “?”
Thiếu Đường: “!!!”
Mạnh Tiểu Bắc lại chạy, Hạ Thiếu Đường xoay người đuổi theo. Thiếu Đường chạy cực nhanh, nhoáng cái đã dồn con sói con vào góc tường trong ngõ cụt, không chạy đi đâu được. Hai bên, một mặt là mặt nghiêng tường khu nhà, mặt khác là bức tường khu tập thể cao tới hai mét rưỡi.
Thiếu Đường gầm lên: “Mày chạy đi, có giỏi thì trèo tường ấy!”
Mạnh Tiểu Bắc thở hổn hển, vẻ mặt ngang ngược, kiên quyết không phục không nhận lỗi, quay người bám tường, tính trèo tường ra ngoài!
Thiếu Đường tiến lên đá một cái.
Thiếu Đường đá thẳng vào mông Mạnh Tiểu Bắc, làm người từ trên tường rơi xuống, lăn ra đất.
Mạnh Tiểu Bắc nhanh chóng nhảy chồm dậy. Cậu bị Thiếu Đường đá, quay mặt lại, vành mắt đỏ bừng gầm lên giận dữ: “Cớ gì mà cha lại đánh con!!!”
Thiếu Đường cũng đỏ mặt tía tai: “Bởi ông là cha mày, ông không thể trị mày hả?”
Mạnh Tiểu Bắc gào lên: “Cha còn coi con là con trai cha sao, cha còn yêu con sao!”
Thiếu Đường gầm lại: “Mày còn coi ông là cha mày không? Mày nghe lời ông nữa không?”
Khóe miệng Mạnh Tiểu Bắc run rẩy, giọng nói đột nhiên khàn khàn nhỏ đi, lồng ngực phập phồng mãnh liệt: “Sao cha lại mắng con, lại còn muốn đánh con. Bọn họ đều ở đó, trước mặt bọn họ cha mắng con…”
Thiếu Đường: “…”
Mắt Thiếu Đường cũng đỏ lên: “Trước mặt bọn họ bây đừng khiến cha khó xử như vậy có được không? Cha là cha bây, chỉ cần bây ngoan ngoãn không gây ra chuyện gì, cha sao cũng được. Vừa rồi con mẹ nó bây chạy vọt ra như thế, suýt chút nữa đã bị Mạnh Tiểu Kinh lái xe đụng trúng, dọa ông sợ gần chết!”
“Bọn họ” trong lời nói của hai người là ai, cả hai đều hiểu. Chúng ta, bọn họ.
Vành mắt Mạnh Tiểu Bắc ướt rượt, trong nháy mắt bùng nổ: “Bởi con không muốn nhìn thấy cha đối tốt với Mạnh Tiểu Kinh, con không chịu nổi!”
“Cha là cha nhỏ của con! Hai chúng ta bên nhau từng ấy năm trời!!!”
“Cha chỉ là của một mình con thôi, con không thể chịu được cha ở bên người khác thân thiết như vậy về sau cha đừng có nghĩ tới chuyện như thế!”
Thiếu Đường thở hổn hển, kinh ngạc, không thốt nên lời. Hai ta thật sự đã ở bên nhau nhiều năm như thế, bây không hiểu rõ lòng cha nuôi sao?
Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, xung quanh tĩnh lặng như tờ, từng tiếng tim đập nặng nề như khắc sâu vào đáy lòng dấu vết của nỗi đau đớn cháy bỏng. Vết hằn sâu đậm nhất, đau thấu tận tâm can.
Nước mắt Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên rơi xuống, xót xa khổ sở. Nước mắt từ trong đôi mắt nhỏ như vỡ đê, dữ dội chảy xuống, nháy mắt vương đầy mặt. Cậu như một con ốc sên khờ dại bị người ta dồn đến đường cùng, chỉ còn lớp vỏ bảo vệ yếu ớt cuối cùng còn sót lại, cố giữ sự tự tôn trước mặt đối phương.
“Cha nuôi, con thích cha.”
“Con yêu cha.”
Lớp vỏ ngoài cùng sau rốt đã bị lột bỏ, phơi bày trái tim chân thành vẹn nguyên trần trụi.
Trong ấn tượng, lớn tới tận từng này rồi Mạnh Tiểu Bắc chưa bao giờ khóc trước mắt người khác. Hương vị mặn chát của nước mắt khi chảy vào trong miệng quả thật quá đỗi lạ lẫm. Năm ấy, lúc cậu bỏ nhà chạy trốn đụng phải sói, cậu không khóc. Cha cậu chìm trong trận động đất ở Đường Sơn, có thể không trở về được, cậu không khóc. Rời xa quê hương, xa cha mẹ, phiêu bạt giữa Bắc Kinh bao nhiêu năm như vậy, cậu chưa từng khóc! Đàn ông đổ máu, đổ mồ hôi, không đổ lệ.
Giọng nói của Mạnh Tiểu Bắc khàn khàn nghẹn ngào, bả vai cậu run rẩy, khóc nức nở đau đớn.
Thiếu Đường ngẩn ngơ, gậy trong tay rơi xuống đất. Mạnh Tiểu Bắc khóc đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, mỗi giọt nước mắt rơi xuống như nện mạnh vào trái tim anh.
Thiếu Đường nói: “Tiểu Bắc, cha nuôi cũng yêu bây.”
Mạnh Tiểu Bắc vẫn đang chìm trong sự tủi thân vô hạn, khóc đến mức không thể thở nổi, lúc này đột nhiên dừng khóc, ngốc nghếch đờ người một chỗ, miệng há ra, trên môi vẫn còn vương nước mắt, bộ dạng cực kỳ buồn cười.
Thiếu Đường mau mải bước đến, quặp đầu Mạnh Tiểu Bắc ôm siết vào lòng! Hai người cao ngang ngang nhau, hai đôi mắt đỏ rực ướt đẫm bối rối nhìn nhau, Thiếu Đường bỗng nhiên mãnh liệt hôn lên, áp môi lên bờ môi run rẩy ướt rượt của Mạnh Tiểu Bắc: “Đừng quậy nữa, cha cũng yêu bây…”
Một câu nói khẽ khàng thoảng qua từ bờ môi kia, thế nhưng Mạnh Tiểu Bắc có thể nghe được rõ ràng rành rọt, khắp cả cơ thể, đầu óc, vang vọng quanh tai cậu đều là giọng nói trầm khàn của Thiếu Đường. Trước mắt Tiểu Bắc mơ mơ hồ hồ, hơi nóng hầm hập của Thiếu Đường phả trên mặt cậu, Thiếu Đường ôm cậu, hôn cậu. Hơi thở nóng rực của anh như thiêu đốt làm cháy rụi vỏ bọc của cậu, hòa tan Tiểu Bắc. Trong đôi mắt cậu, khuôn mặt Thiếu Đường hiện lên chân thật đến thế, vành mắt anh đỏ rực nhòe máu, ánh nhìn chất chứa đầy sự say mê ham muốn cùng nỗi lo lắng cháy ruột gan, giống y hệt cậu. Bờ môi ẩm ướt ấm áp của Thiếu Đường quấn lấy bờ môi cậu, ra sức rút cạn hơi ấm. Hai trái tim bị giày xé đến mức rướm máu sát kề nhau, đớn đau là thế nhưng lại chân thực đến thế, quấn quýt quyện hòa.
Cả người Mạnh Tiểu Bắc run lên, cậu có thể cảm thấy rõ ràng rằng hai tay Thiếu Đường cũng đang run rẩy, trên tay ướt nước mắt, không ôm được khuôn mặt cậu.
Tiểu Bắc vươn tay mạnh mẽ ghì siết lấy Thiếu Đường của cậu, đè chặt cổ anh. Hai người chếnh choáng, trời đất như chao đảo…
Dẫu Thiếu Đường đang chìm đắm trong cảm xúc song anh vẫn không quên liếc nhìn xung quanh. Quanh đây không có một ai, hai bên là tường cao, chỉ có hai con chim đang liếc đôi mắt đen láy nhìn hai người, thấy ghét phành phạch vỗ cánh bay đi. Mạnh Tiểu Bắc điên cuồng ôm lấy cổ Thiếu Đường, cậu rất khỏe, đè mạnh anh lên trên tường, say mê hôn miết lên bờ môi mềm, bởi quá kích động nghẹn ngào mà phát ra tiếng rên rỉ van vỉ nức nở, nghe vừa buồn cười vừa đáng yêu. Nước mũi đọng trên môi và nước mắt cậu cọ hết lên mặt, lên áo cha nuôi. Cậu cảm thấy ngón tay thô ráp của Thiếu Đường đang túm lấy tóc sau gáy cậu, bốn phiến môi tham lam tha thiết, khát khao mút chặt lấy chau, trao đổi nước bọt. Bức tường kiên cố trong lòng cùng khoảng cách sâu hoắm ngăn trở đôi bên bỗng nhiên sụp đổ, vỡ vụn. Nơi đáy lòng hoang tàn tơi bời như vừa thoát ra từ đám cháy rừng, trên triền núi hoa đỗ quyên bỗng nhiên bùng nở, đỏ rực một mảng.
Ngỡ như thuở đầu mới gặp, ngày còn niên thiếu…
Khi Mạnh Tiểu Bắc đứng thẳng, trán đã có thể chạm vào trán cha nhỏ, lồng ngực ướt mồ hôi của cậu sát kề da thịt lồng ngực đối phương, sít sao tha thiết. Tất cả đều toát lên hình ảnh của chàng thiếu niên mạnh mẽ, xứng đôi vừa lứa với đối phương.
Hai người đắm mình trong cơn say tình hôn thật lâu, vành tai tóc mái sát kề, quấn quýt không rời, chẳng cần nói bất cứ điều gì, mà cũng không biết nên nói cái gì.
Thiếu Đường ngả đầu về sau một chút, ôm lấy khuôn mặt Mạnh Tiểu Bắc vuốt ve, đôi mắt đen láy.
Hoàn toàn không ngờ mình sẽ cứ thốt ra như vậy.
Nhưng nếu đã nói ra rồi sẽ không rút lại.
Mạnh Tiểu Bắc rũ mi, như thể ăn vạ gặm gặm khóe miệng Thiếu Đường, cắn gặm nốt ruồi trên môi Thiếu Đường. Miệng thì cứng lắm, kiên quyết không chịu sai nên đành dùng cách thức của một thằng nhóc con để nhận lỗi với cha nuôi.
Thiếu Đường lau nước miếng, nước mũi trên cằm, nói giọng khàn khàn: “Yên rồi?… Hết quậy rồi hả?”
Mạnh Tiểu Bắc rũ mắt: “Dạ…”
Thiếu Đường đe: “Còn tái phạm thì cha đánh bây đó.”
Mạnh Tiểu Bắc lầm bầm: “Ai da… Mông con sắp nứt ra rồi.”
Thiếu Đường cười gằn: “Đáng kiếp!”
Mạnh Tiểu Bắc xấu hổ bật cười, nói: “Con cũng đâu có quậy với cha đâu.” Cậu cạ cạ mặt loạn tùng bậy lên hõm cổ Thiếu Đường, thậm chí giơ hai cánh tay của anh lên, đòi Thiếu Đường bế cậu theo cách thân mật nhất.
Tuy Mạnh Tiểu Kinh không ở đây, nhưng Thiếu Đường chỉ cần nói hai câu, hôn cậu, lòng dạ Mạnh Tiểu Bắc ngay lập tức dịu yên, bao nhiêu buồn phiền căm giận tan thành mây khói, trong chớp mắt xí xóa hết những chuyện “sai lầm” liên quan tới Mạnh Tiểu Kinh… Vừa rồi bản thân thật ngốc nghếch, cớ gì mà lại tự nhiên lên cơn dở hơi giận dữ với em trai.
Sau đó hai người quay lại, trên đường đi một người đi trước một người đi sau, cách nhau ba mét.
Đôi bên đều rũ mắt xuống, mặt đanh lại, gắng sức che giấu ráng đỏ bất thường trên khuôn mặt và bờ ngực.
Bà nội Mạnh lo lắng sốt ruột đi đến, quan sát kỹ càng thằng cháu, kéo Mạnh Tiểu Bắc qua chăm chú nhìn mông cậu, sợ Bặc Bặc của mình thật sự bị đánh. Khóe miệng Mạnh Tiểu Bắc hơi run lên, khó mà che giấu sự sung sướng mãn nguyện trong lòng, cái điệu bộ vừa nhìn đã chẳng thấy giống bị trừng trị tí nào…
Sau khi về nhà, buổi tối hôm đó cũng không xảy ra bất kỳ chuyện gì. Dù sao tất cả cũng là người một nhà, cãi nhau xong rồi thì đều muốn lảng thật nhanh đi, mọi người đều cố gắng hết sức tránh không thốt ra những lời làm tổn thương lẫn nhau.
Trong hành lang, từ sau lưng Mạnh Kiến Dân ôm lấy thằng con, xoa xoa.
Lúc này tâm tình Mạnh Tiểu Bắc rất tốt, cậu rũ mắt khẽ nói: “Cha à, con xin lỗi…”
Chỉ một câu xin lỗi đã khiến khoé mắt Mạnh Kiến Dân nóng rực lên, sự áy náy hổ thẹn dành cho đứa con lớn dâng tràn ứ nghẹn trong ngực. Mạnh Kiến Dân kéo Mạnh Tiểu Bắc vào phòng nói chuyện tâm tình, từ trong túi lấy ra một cái máy nghe nhạc cao cấp mới tinh: “Cha mua cho con đó, định trước khi đi lấy ra, giờ đưa trước cho con vậy! Cha mua cho con với Mạnh Tiểu Kinh mỗi đứa một cái, đều giống y nhau.”
Một mình Mạnh Tiểu Kinh rầu rĩ trong phòng không nói câu nào. Tính cách Mạnh Tiểu Kinh là vậy, thường hay giấu tâm sự trong lòng không dễ nói ra. Mạnh Kiến Dân còn thương Tiểu Kinh hơn, bàn chân của Mạnh Tiểu Kinh bị Thiếu Đường giẫm sưng cả lên rồi! Cái chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi Mạnh Kiến Dân cũng chẳng oán trách Thiếu Đường, tự mình ở trong phòng lấy dầu xoa bóp chân cho con trai.
Thiếu Đường vào nhà xí đi tè, Mạnh Tiểu Bắc ngang nhiên theo vào. Trong nhà đông người, chen nhau vào nhà xí là bình thường.
Thiếu Đường quay đầu híp mắt đe cậu, dùng khẩu hình miệng nói: Ra ngoài!
Mạnh Tiểu Bắc cũng dùng khẩu hình miệng xỏ lá đáp lại: Không ra!
Thiếu Đường cong cong môi, mặc kệ cậu, kéo quần đi tè. Từ sau lưng anh Mạnh Tiểu Bắc ôm lấy cổ cha nhỏ, mặt dày mày dạn, nhìn đối phương “xì xì”, sau đó trộm hôn lên cổ Thiếu Đường.
Trên bàn cơm, tay trái Mạnh Tiểu Bắc giấu ở dưới bàn, vẽ vòng tròn trên đùi nuôi, mập mờ quyến rũ. Thiếu Đường tỉnh rụi bới cơm ăn thức ăn, cực kỳ bình tĩnh, đè nén nhẫn nhịn, bờ mày im lìm.
Thiếu niên bỗng nhiên rơi vào tình yêu cuồng nhiệt đắm say, hoàn toàn không thể kìm nén, chỉ lo người khác không biết người mà mình yêu cũng yêu mình. Chân mày ánh mắt Mạnh Tiểu Bắc đều toát ra sự sung sướng hạnh phúc, cả khuôn mặt bỗng như đẹp trai hơn, khôi ngô tuấn tú hẳn ra.
Đêm đó bởi uống rượu đế, không tiện lái xe, hơn nữa mọi người trong nhà nói chuyện đến tận khuya nên Mạnh Kiến Dân bảo Thiếu Đường ngủ lại nhà, bốn người đàn ông ngủ trong căn phòng nhỏ.
Thiếu Đường chủ động thẳng thắn đề nghị ngủ chung một giường nhỏ cùng với con nuôi.
Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu, đầu lưỡi liếm môi dưới, hồi hộp lúng túng, cũng biết ngại cơ đấy.
Thiếu Đường hung dữ lừ mắt nhìn cậu: Ông đây sợ anh em chúng bây ngủ chung một giường lại đánh nhau đó! Lại rước vạ vào thân ông!
Giường nhỏ của Mạnh Tiểu Bắc ẩn ở sau cửa, kê sát tường. Mạnh Kiến Dân buột miệng nói: “Trời hẵng đang nực thế này mà con đã mắc màn rồi hả, mau vén màn lên, đêm nóng chết hai cha con bây.”
Mạnh Tiểu Bắc im lặng cúi đầu dọn giường, sao có thể gỡ màn ra cơ chứ?
Đêm tháng tám trời nóng như thiêu như đốt, hai tầng màn tròng lên, trên giường nhỏ bốc lên hơi nóng rừng rực, lồng ngực hầm hập kề khít vào nhau, đã nóng lại càng thêm nóng. Thiếu Đường cũng chẳng thèm ngại ngùng kín đáo, lấy chăn bọc kín hai người lại, vươn một cánh tay qua nhẹ nhàng ôm lấy thằng con quý báu của mình, lặng lẽ nhìn cậu trong bóng tối. Ánh mắt Thiếu Đường bình tĩnh dịu yên, như thể đã suy xét việc này lâu lắm rồi, chính bản thân sắp siêu thoát thành Phật, thành Tiên rồi. Anh băn khoăn lo lắng tới tuổi của Bắc Bắc, nghĩ tới tình nghĩa cha con, thế nhưng anh tuyệt đối không sợ thừa nhận rằng bản thân mình đã vượt quá ranh giới tình cảm cha con. Thích, chính là thích. Nếu như thứ tình cảm này có thể khiến cho Bắc Bắc được vui vẻ, trở nên tốt hơn, vậy cớ gì ông đây không dám thừa nhận yêu con mình chứ?
Ánh đèn bên ngoài cửa sổ rất sáng, màn giường nhẹ nhàng lay động, cái bóng lờ mờ trên tường.
Trong ổ chăn hai người tay nắm chặt lấy tay, mười ngón tay lồng vào nhau khăng khít, yên lặng nằm im, lẳng lặng phân biệt tiếng tim đập của nhau. Dẫu cho chẳng làm gì, thế nhưng cả cơ thể, trái tim vẫn thỏa mãn hạnh phúc. Khoảnh khắc khi tay nắm lấy bàn tay, đó chính là điểm tựa tình cảm vững chắc nhất với cả hai.
Trên tường, Madonna trong tư thế khêu gợi khiêu khích, bờ ngực lộ ra ngoắc tay với hai người.
Thiếu Đường chau mày, dùng khẩu hình miệng nói: Quá là lẳng lơ, thế mà giống ông được hả?
Mạnh Tiểu Bắc nhếch miệng lộ răng, dùng khẩu hình miệng nói: Cha đẹp như vậy đó, quá là lẳng lơ!
Thiếu Đường bày ra vẻ lưu manh phóng túng, duỗi đầu lưỡi liếm nốt ruồi ở khóe môi: Hừm, nốt ruồi của cô ta, có đẹp như của ông không hử?
Mạnh Tiểu Bắc cố gắng nhịn cười, ghé tai anh thì thầm: Nốt ruồi của Madonna là cô ta chấm lên thôi, giả đó, nốt ruồi của cha mới là hàng thật một trăm phần trăm, cực kỳ gợi cảm…
Mạnh Tiểu Bắc hẵng còn trẻ, xúc động cuồng nhiệt, không thể kìm được, bàn tay bắt đầu giở trò xằng bậy, trườn lên đùi Thiếu Đường.
Thiếu Đường nghiêng đầu qua, dùng ánh mắt ngăn: Chớ có vớ vẩn.
Chưa tới năm mét, ngay bên cạnh còn có hai người khác ngủ đó!
Hai người đã thổ lộ, xét về tình cảm, đối với Thiếu Đường đây đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, không hề do dự nghi ngờ gì nữa, Mạnh Tiểu Bắc chính là người của anh. Thế nhưng xét về thời gian, vẫn còn quá sớm, đây chỉ là chuyện “ngoài ý muốn” mà thôi. Thật lòng thích một người, anh không sợ chờ thêm hai năm nữa, chẳng mấy nữa thôi Tiểu Bắc sẽ 18 tuổi lên đại học. Có những chuyện, trong tương lai anh nhất định sẽ nói rõ ràng với Mạnh Kiến Dân, không trốn tránh. Thế nhưng Thiếu Đường hy vọng tới ngày đó, Mạnh Tiểu Bắc có thể thực sự rõ ràng, ý thức được việc chọn lựa bước đi trên con đường này, bằng lòng, đủ can đảm để có thể gánh vác trách nhiệm, bên anh đi tiếp chặng đường gian khổ trước mắt.
Mạnh Tiểu Bắc trộm hôn cổ, bả vai Thiếu Đường. Một tay cậu vuốt ve lồng ngực, lại còn xấu xa lén lút lôi kéo nhúm lông thưa thớt ở quanh đầu v* Thiếu Đường!
Thiếu Đường bị kéo đau đớn, trầm giọng rên một tiếng, sau đó cuống cuồng ho loạn lên vài tiếng che đi.
Trong bóng đem, ánh mắt Thiếu Đường cực kỳ hung dữ, hung hăng nhìn chằm chằm Mạnh Tiểu Bắc: Bây chán sống hả!!!
Mạnh Tiểu Bắc xấu xa lăn lộn kích động trong ổ chăn, đôi mắt híp chặt tới nỗi chẳng nhìn thấy đâu.
Trong màn càng lúc càng nóng, giống như một lồng hấp cực to thổi hơi nóng vào trong ổ chăn, nhiệt độ cơ thể quyện hòa vào nhau, trong thinh lặng nhóm lửa dục, tựa như có dòng điện xẹt qua giữa làn da trần trụi đang sát kề nơi bộ phận yếu ớt, tra tấn thần kinh.
Hai cha con giường bên dường như đã ngủ say rồi, phát ra hơi thở đều đều. Chỉ có đôi tình nhân giường bên này thức suốt đêm thâu.
Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên cúi đầu, suýt nữa thì bật cười, chỉ vào nửa người dưới cha nuôi!
Thiếu Đường nằm ngửa đàng hoàng đứng đắn, Mạnh Tiểu Bắc nghiêng người dán lưng vào tường, giống như con khỉ trèo cây treo trên cơ thể Thiếu Đường. Ở vị trí nào đó chính giữa dưới chăn, giữa hai chân Thiếu Đường dựng thẳng đứng như cột cờ, đỉnh chăn thành một cái chóp cực to, bên trong bốc hơi nóng bỏng rẫy của dục vọng.
Thiếu Đường cắn môi, mặt cũng từ từ đỏ bừng nóng như lửa.
Cách một lớp chăn, Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên chạm tới bộ phận to lớn đó, sờ đến nỗi chính bản thân cũng cứng rắn, sờ đến nỗi Thiếu Đường thở hổn hển.
Thiếu Đường mạnh mẽ quay người, một chân đè chặt Tiểu Bắc, áp chặt cơ thể kích động nôn nóng bứt rứt của cậu xuống dưới thân. Mạnh Tiểu Bắc nhen nhóm thổi bùng lửa dục rồi lại giở trò xỏ lá, mặc kệ phủi mông. Trong phòng có người khác, cậu không dám làm tới, sợ bắn ra tinh dịch có mùi. Thiếu Đường hôn ngấu nghiến Tiểu Bắc, im lặng mút mát, kéo một tay Mạnh Tiểu Bắc qua, cách tấm chăn chụp lấy dương v*t đang nổi gân rần rật, chầm chậm vuốt ve giúp bản thân giải tỏa dục vọng đè nén ứ tràn suốt bao nhiêu năm, làn da trên đùi nóng rát. Bởi bầu không khí căng thẳng ngột ngạt nên dục vọng càng ngày càng mạnh mẽ, bùng cháy dữ dội,…
…
Ngày hôm sau, Mạnh Tiểu Bắc lại qua nhà Kỳ Lượng chơi.
Dẫu cậu và cha nuôi đã yêu nhau, nhưng Thiếu Đường vẫn phải ở ký túc xá bộ đội như cũ, không thể ở nhà. Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, cả ngày rúc ở trong nhà, bịn rịn quyến luyến quấn chặt lấy người yêu không rời thì đúng là quá vô tích sự chẳng có tương lai gì.
Kỳ Lượng nằm xiêu vẹo trên giường đá Mạnh Tiểu Bắc: “Này, sao mày không ở nhà với cha mẹ em trai ấy?”
Mạnh Tiểu Bắc phớt lờ nói: “Trong nhà quá nhiều người, phiền lắm, chỗ mày yên tĩnh.”
Kỳ Lượng lại hỏi: “Sao lại không tới Hải Điến chơi với cha nhỏ của mày ấy?”
Ngay lập tức Mạnh Tiểu Bắc không thể che đậy nổi sự dịu dàng hạnh phúc, cậu cười: “Mấy ngày nữa Thiếu Đường lại tới gặp tao, bảo tao không phải tới, sợ lãnh đạo phê bình.”
Kỳ Lượng liếc mắt ngắm cậu, cười nhạo: “Chậc, chậc…”
Kỳ Lượng nói: “Mạnh Tiểu Bắc mày về nhà chơi đã đời quá rồi, cũng chẳng thèm ngó tới ông đây, quên tuốt luốt tao rồi!”
Mạnh Tiểu Bắc làm lơ nói: “Giờ ông đây cũng chẳng có tâm trạng mà bôi thuốc cho mày, mày tự mà bôi chim nhỏ của mày nhé!”
Kỳ Lượng bực bội nói: “Mạnh Tiểu Bắc mày đúng là cạn tàu ráo máng, cha nhỏ vừa quay về gặp mày cái là mày trọng sắc quên bạn ngay!”
Kỳ Lượng nói mày không bôi cho tao, tao cũng lười chẳng buồn bôi, da cũng lành rồi, không có sẹo, không đau nữa.
Sau đó hai người lại cùng ra ngoài, ngồi xe đi tới cầu Đông Đại, loanh quanh gần đó, dạo tới mấy cừa hàng nhỏ bán đồ nước ngoài. Ở chỗ cầu Đông Đại mới mở một trung tâm thương mại, cả tòa nhà được nạm kính thủy tinh xanh lam phản chiếu ánh sáng, dưới ánh sáng mặt trời sáng lấp lánh, sặc mùi giàu sang. Đây là phong cách xây dựng thời thượng nhất thời đó, khắp khu vực nơi con phố Trường An ở Kiến Quốc Môn lấp lóe ánh sáng xanh lam tầm thường. Xung quanh trung tâm thương mại rất sôi nổi nhộn nhịp, cửa hàng bên phố san sát nhau, mặt tiền đều treo biển “buôn bán đồ ngoại”, “băng đĩa”, “vui chơi”, đủ loại bảng hiệu như vậy.
Mạnh Tiểu Bắc có máy nghe nhạc mới thì rất vui vẻ, cùng Kỳ Lượng đến cửa hàng băng đĩa. Hai người ngồi xổm bên giá đĩa tìm kiếm.
Mạnh Tiểu Bắc thích rất nhiều ca khúc Đài Loan, Kỳ Lượng nói: “Mấy cái mày lấy toàn đĩa lậu, bìa rởm chưa kìa!”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Bản gốc không có mà mua, bản lậu nghe cũng y chang, tao có thể hát theo.”
Kỳ Lượng liếc nhìn mấy cái đĩa Mạnh Tiểu Bắc cầm, cười đen tối: “Ái chà… La Đại Hữu… Lưu Văn Chính… cũng hợp với cái giọng khào khào vịt đực của mày lắm. Mày học xong rồi hát cho ai nghe?”
Mạnh Tiểu Bắc liếm môi dưới, cười không nói gì.
Mạnh Tiểu Bắc lại coi đĩa của Kỳ Lượng, kêu lên: “Mẹ nó, Lý Cốc Nhất? Đặng Lệ Quân? Mày bị dở hả Lượng Lượng, tới cả Lý Cốc Nhất mày cũng nghe?!!!”
Kỳ Lượng giấu giếm nói: “Cả ngày cha tao ở nhà mở Đặng Lệ Quân với Lý Cốc Nhất, bảo hồi còn trẻ nghe quen mấy bài tình ca này rồi. Tao mua đại ấy mà!”
Từ trong cửa hàng băng đĩa đi ra, suốt cả quãng đường Mạnh Tiểu Bắc vẫn ra sức cười nhạo Lượng Lượng, sau này vừa nhìn thấy người đã gào lên: “Kỳ Lệ Quân ơi! Lệ Quân à!…”
Hai người đi tới góc phố, vào cửa hàng trang sức nhỏ, bên trong bán thiệp sinh nhật, thiệp chúng mừng năm mới, đồ trang sức, chuông gió, còn có mấy thứ đồ con gái thích.
Ở bên trong Mạnh Tiểu Bắc chọn lâu ơi là lâu, muốn chọn một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật thật đẹp.
Thiệp đục lỗ phổ thông rẻ nhất, có mùi thơm thì đắt hơn, trên bìa thiệp khắc hình hoặc có hình nổi thì càng đắt hơn nữa, đắt nhất là có nhạc. Trong tập thiệp chúc mừng năm mới tặng cho bạn học mỗi năm, đều dựa theo quan hệ bạn bè thân sơ mà phân ra các loại thiệp khác nhau.
Chủ cửa hàng trừng cậu: “Đó là thiệp âm nhạc! Nhóc cứ mở ra mở vào, hết pin bây giờ!”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Cháu không mở ra làm sao biết nhạc thiệp nào hay?”
Cuối cùng Mạnh Tiểu Bắc chọn một tấm thiệp màu xanh biển rất phù hợp với phong cách nam sinh, khi mở thiệp ra lập tức nhô lên căn phòng nhỏ ấm áp, trong căn phòng nhỏ vang lên khúc nhạc dương cầm tí tách, hình như là “Lời thì thầm ngày thu”. (
A Comme Amour).
Kỳ Lượng khẽ hỏi: “Ơ, tao nhớ cha nhỏ mày sinh mùa đông cơ mà, giờ còn chưa tới mùa thu, mày mua vội làm gì?”
Mạnh Tiểu Bắc đáp: “Tao chọn trước chuẩn bị đã, tới đông rồi đưa.”
Kỳ Lượng cười: “Đù mẹ, mày thực sự tặng cho cha mày ha!”
Kỳ Lượng lại nói: “Lần trước cha nhỏ ăn sinh nhật với mày, còn đưa tao đi cùng đến Mật Vân chơi một chuyến. Thế đến cuối năm, sinh nhật cha mày, tao cũng nên mua gì đáp lễ chứ ha? Tao nên tặng cái gì giờ…”
Mạnh Tiểu Bắc ngang ngược gạt phắt: “Mày khỏi phải mua cái gì sất, có phải cha nhỏ mày đâu, mày đừng tự mình đa tình đi!”
“Tao thèm vào…” Kỳ Lượng mắng: “Ai muốn giành cha nhỏ với mày, mày đúng là ghê!”
Mạnh Tiểu Bắc mua trước thiệp sinh nhật và một hộp nhạc. Thời đó, đây là món quà ngây thơ phổ biến giữa các học sinh trung học, bên trong cất giấu trái tim say đắm, một khối tình si đơn thuần nhất của cậu thiếu niên.
Chẳng mấy chốc tới khai giảng, lại có một khoảng thời gian dài hai người không tiện gặp mặt nhau. Nơi đất khách quê người, hai Ngưu Lang lúc nào cũng thương nhớ về nhau. Mạnh Tiểu Bắc đắn đo suy nghĩ, không kìm được muốn tặng trước cho cha nhỏ quà mà cậu mua.
Cuối tuần của tuần cuối cùng trước khi khai giảng, cha nhỏ cậu xin nghỉ. Có lẽ trong lòng anh cũng thương nhớ tới cồn cào không chịu nổi, y như rằng lại qua nhà với cậu.