MƯỜI NĂM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùa thu, cả thành phố nhuộm tràn sắc vàng. Thời gian trôi nhanh như gió, thành phố này lúc nào cũng phơi phới đầy sức sống, con người tuy bận bịu nhưng vẫn đầy kiên cường.

Mạnh Tiểu Bắc mặc áo khoác dài vàng nhạt, quần dài màu đen, đeo giày da, dáng người cao gầy, bộ dạng lúc đi đường vẫn lôi tha lôi thôi như ngày nào, thỉnh thoảng bả vai lại khẽ rung lên.

Nếu như nhìn kỹ thì trên túi ở hai mông quần cậu có lộ ra một hình thêu trừu tượng rất đặc biệt, trên eo có móc một sợi dây xích kim loại màu bạc, dây xích rủ xuống, đập vào quần, kêu leng keng leng keng. Đó chính là trang phục mà Tiểu Bắc tự phối cho mình, hình thêu trên túi là bà nội cậu thêu cho bản gốc, sau đó cậu tìm người làm.

Trong tòa cao ốc đài truyền hình, phòng làm việc to rộng, không gian thông suốt, bên trong người đông như kiến, tập trung lại làm chương trình.  Người phụ nữ vừa ngó thấy Tiểu Bắc đã kêu lên: “Tiểu Bắc, cậu đến rồi hả? Tổ chương trình đã xem qua bản thảo rồi.”

“Chị”, Mạnh Tiểu Bắc cười nhẹ, cậu không tìm được ghế, nhanh nhẹn linh hoạt đặt mông ngồi luôn bên cạnh bàn, hai người thảo luận chương trình.

Người phụ nữ nói: “Này Tiểu Bắc, đã nói là giúp tôi làm cái quần rồi cơ mà! Tôi muốn một cái quần do cậu thiết kế, túi sau quần có hình thêu, cậu nhất định phải làm cho tôi, đừng có nói để đó nghen!”

Mạnh Tiểu Bắc cười nói: “Đơn đặt hàng trong đài truyền hình nhiều quá, bà nội em làm không xuể!”

Bất kể lãnh đạo, đàn anh đàn chị ở trong đài truyền hình hay là nhân viên công tác trẻ tuổi đều có thói quen gọi cậu là Tiểu Bắc, Tiểu Bắc, tự nhiên bỏ luôn họ Mạnh đi, có lẽ do bình thường Tiểu Bắc rất hòa đồng và thân thiết, khéo ăn nói nên có quan hệ rất tốt với mọi người. Mấy năm trước, chủ nhiệm bên chương trình thiếu nhi tìm Mạnh Tiểu Bắc lên kế hoạch quay phim tiết mục nọ, tính toán cân nhắc một số vấn đề chính như tiền vốn và chuyện tuyên truyền,… vốn đang mắc kẹt gặp khó khăn. Mấy năm đó, tiền vốn đều dùng để nhập phim hoạt hình nước ngoài, bộ nào cũng đều được mọi người hoan nghênh, cực nổi, duy trì tỉ lệ xem rất cao, gần như chặt đứt đường sống của phim hoạt hình trong nước.

Hai năm gần đây, chủ nhiệm Cù lại điện thoại gọi Mạnh Tiểu Bắc tới, sản xuất chương trình mới, là do người thật biểu diễn, kết hợp với động vật và đủ loại đạo cụ, khung cảnh như trong truyện thiếu nhi, làm phim hoạt hình “Phù thủy xứ Oz” phiên bản Trung Quốc.

Mạnh Tiểu Bắc mặc bộ đồ liền thân, đây là trang phục diễn xuất của cậu, trên chân có đeo bàn chân hổ, còn đội cả đầu con hổ. Cậu chính là vua của đám trẻ con, dẫn theo vài diễn viên nhỏ hoạt bát lanh lợi ở đằng sau. Cậu và đạo diễn tự đến dàn đồng ca thiếu niên Lam Thiên chọn vài đứa trẻ thanh tú.

Năm nay nắng gắt cuối thu ở Bắc Kinh cực kỳ kinh khủng, trong phòng chụp nóng phát ngốt, ánh sáng mấy ngọn đèn to trên đỉnh đầu đan xen chiếu lên mặt cậu. Cậu ở phía trước mọi người, đón lấy ánh đèn, hăng hái hưng phấn.

Trước khi tiết mục bắt đầu ghi hình, máy nhắn tin của cậu lại vang lên.

Hai tay cậu đang bị bọc trong trang phục liền thân, móng vuốt con cọp khủng bố khiến cậu không thể cầm thứ gì, mồ hôi vã đầy đầu, đành kêu lên nhờ người giúp: “Chị, giúp em xem máy nhắn tin với.”

Đạo diễn hỏi: “Ai rỗi hơi cả ngày gọi cho cậu vậy, vợ cậu kiểm tra chắc?”

Mạnh Tiểu Bắc nói: “Thôi để cháu tự xem.”

Cậu dùng tay hổ nâng máy nhắn tin, bấm bấm, trả lời: “Chứ còn gì nữa, vợ cháu kiểm tra đó ạ!”

Nhiếp ảnh gia cười: “Nhóc, đừng bốc phét nữa, nhóc lấy đâu ra vợ!”

Người nào đó nhắn cho cậu: [Đi công tác về rồi, tối nay ở nhà.]

Khóe môi Mạnh Tiểu Bắc cong cong, ánh mắt sáng rực.

Thiếu Đường từng chế giễu cậu, nhà nghệ thuật gia có ai như cậu không, cả ngày bận tối tăm mặt mũi, suốt ngày chạy qua chạy lại giữa ba địa điểm, hết trường học, phòng làm việc rồi lại đến đài truyền hình. Anh bắt cậu nhớ mang theo điện thoại di động của nhà mình, có chuyện gì thì còn gọi cho tiện.

Mạnh Tiểu Bắc nói, con cóc thèm dùng cái cục gạch to đùng của cha đâu, mấy lãnh đạo bên bộ phận con vẫn dùng máy nhắn tin Motorola, mọi người họp, con tự nhiên lôi điện thoại di động ra để người ta ghét cho à?

Trước ống kính, Mạnh Tiểu Bắc thao thao bất tuyệt, sau đó giơ cao tay hô lên: “Các anh em, hôm nay cùng đại vương đi đến vườn bách thú tuần tra trên núi!”

Vài chú hổ nhỏ mặc phục liền thân nhào qua, cười nói vui vẻ túm tụm vây xung quanh sau cậu: “Đại vương đại vương, đi tuần núi đi!”

Ngay sau đó, âm nhạc vang lên, đùng, đùng, tất cả nhanh chóng đứng vào vị trí, Mạnh Tiểu Bắc ở chính giữa, sau cậu là một đám hổ xếp hàng thẳng tắp, cực kỳ nghiêm túc khôi hài, giậm chân nhịp nhàng hát một đoạn: “Tôi biết mình làm được, tôi biết chúng ta có thể trở thành người như lý tưởng, chỉ cần chúng ta không ngừng tìm kiếm, vươn tới miền mơ ước khát vọng, chúng ta cùng nhau tiến lên!”

Mấy anh em chụp ảnh cố gắng nhịn cười, giơ ngón tay cái hô: Tốt!



Mạnh Tiểu Bắc không phải là nhân viên chính thức trong đài truyền hình. Công tác trong đơn vị ở đài truyền hình, cái công việc ngon ăn này có biết bao nhiêu người có gia thế, chỗ chống lưng khủng đánh nhau vỡ đầu để tranh lấy một suất, biên chế có hạn, người bình thường vào làm sao nổi!

Mạnh Tiểu Bắc là người quen của chủ nhiệm Cù, ký hợp đồng với tổ chương trình, hợp tác sản xuất chương trình.

Chương trình này đã tốn của Tiểu Bắc bao nhiêu công sức và tâm huyết, vừa làm vừa chụp, cùng lúc bắt đầu chiếu phim trên kênh. Nội dung do cậu tự biên tự diễn, hơn nữa, tất cả các đạo cụ sử dụng trong tiết mục này, như là đồ trang trí nhà cửa, phông nền, toàn bộ đều do cậu tự tay làm hết. Chuẩn bị hết mấy tháng lận, thức đêm hết ngày này ngày khác, phòng chất đống đồ trông như nhà kho, chợ bán buôn đồ chơi trẻ em vậy đó. Cậu thiết kế nguyên bộ đồ chơi bằng giấy, rồi còn may đủ loại sư tử con, khủng long, cừu con.

Ở một cảnh nào đó, bên trong phòng quay phim bố trí thành một căn phòng, trên tường treo đầy rẫy những bức ảnh trẻ con thú vị.

Mạnh Tiểu Bắc tự mình chọn ảnh, trong đó có ảnh chụp cậu và Mạnh Tiểu Kinh hồi còn nhỏ ở Tây Câu, còn có ảnh cậu cùng Lượng Lượng, Thân Đại Vĩ đội mũ len kề vai sát cánh, tất cả đều là những ký ức đẹp đẽ thời thơ ấu. Nhờ vào cách này mà bạn bè người thân mà cậu nhớ thương đều được xuất hiện qua ống kính, cùng cậu lên sóng truyền hình.



Chụp ảnh quay phim cả một ngày trời, diễn ba cảnh liền, diễn viên nhỏ tuổi đều mệt rã rời, lũ trẻ đổi lượt ba lần, một đám ở trong chỗ nghỉ ngơi, nơi lều bạt phía sau ngủ khò khò. Mạnh Tiểu Bắc là nam chính, không có ai thay cho, mệt đến mức thở như chó, cổ họng khàn đặc, điên cuồng uống trà cây ươi.

Mỗi lần chương trình chụp xong, lãnh đạo, chủ nhiệm bộ phận lại đưa cả nhóm đi ăn uống, chiêu đãi công nhân viên vất vả cực khổ.

Trên bàn ăn, Mạnh Tiểu Bắc phóng khoáng kính rượu cạn chén, nói chuyện với mọi người.

Một vị lãnh đạo trong đài đột nhiên hỏi: “Tiểu Bắc, tôi xem những bức ảnh treo trên tường mà cậu bố trí, có một số ảnh là cảnh chụp ở thung lũng Tây Bắc hồi trước đúng không? Cậu từng đi qua đó hả?”

Mạnh Tiểu Bắc gật đầu nói: “Cháu chụp ở trong thung lũng Kỳ Sơn, Thiểm Tây, cháu sinh ra ở đó.”

Vị lãnh đạo hỏi: “Cậu sinh ra ở đó? Cha mẹ cậu làm gì?”

“Cha mẹ cậu cũng là những công nhân viên chức lão thành, lứa đầu tiên tham gia tam tuyến kiến thiết phải không?”

“Đều là lão tam giới cả à, tôi với anh tôi cũng thế, những con người thời ấy, hầy!”

Lãnh đạo lại chăm chú nhìn Mạnh Tiểu Bắc, ánh mắt thay đổi, tràn ngập sự thương cảm hoài niệm khi gặp được bạn cùng cảnh ngộ. Ông cũng là lớp người trải qua những năm tháng thăng trầm trong giai đoạn cải cách văn hóa, ở trong xã hội lăn lộn cố gắng nỗ lực, có được thành tựu như ngày hôm nay, giờ muốn dìu dắt thế hệ trẻ về sau. Lãnh đạo nói: “Năm đó anh cả tôi cũng hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, đến nhà máy sản xuất súng pháo ở vùng thung lũng, núi lớn Tứ Xuyên, làm việc hơn hai mươi năm, cơ thể mục nát, cả đời không thể thoát ra. Cũng bởi cho con mình thoát ra khỏi vùng núi đó, nên anh tôi đã gửi con cho chúng tôi, bởi vậy cháu tôi sống cùng chúng tôi từ đó tới giờ, cũng coi như là con trai tôi rồi.”

“Cha mẹ cậu vẫn khỏe chứ? Giờ vẫn ở trong vùng thung lũng đó à?”, lãnh đạo rất quan tâm hỏi.

Mạnh Tiểu Bắc đáp: “Về sau, những công nhân trong nhà máy bọn cháu đều đã rời khỏi nơi đó, khu tập thể chuyển đến Tây An. Cháu và em cháu thi đỗ đại học ở Bắc Kinh, hai năm trước cha cháu bị tai nạn giao thông ngoài ý muốn nên đã mất rồi.” Lúc Mạnh Tiểu Bắc nói ra những lời này, trông cậu cực kỳ bình tĩnh.

Lãnh đạo hơi giật mình, tỏ vẻ tiếc nuối: “À, ra vậy…”

Giờ đây Mạnh Tiểu Bắc đã có thể giữ một thái độ rất bình thản, điềm tĩnh ở trên bàn cơm, kể với mọi người xung quanh về chuyện của gia đình mình trong hai mươi năm đó, thản nhiên điềm đạm, không hề thấy bất kỳ sự kiềm nén hay đau khổ dữ dội nào. Bữa ăn đột nhiên rơi vào sự trầm lặng, chỉ còn lại tiếng bát đũa va vào nhau, tạo ra âm thanh trong trẻo lanh lảnh. Vài đồng nghiệp lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng than thở thổn thức, cảm thán đời người buồn vui, thế sự vô thường.

Lãnh đạo là người trải đời, biết nhìn người xem tướng, uống rượu, gật gật đầu: “Cha cậu sống cũng đáng, nuôi được hai thằng con đều có giỏi giang chí khí, làm rạng danh ông bà cha mẹ.”

“Tiểu Bắc, trong đài chúng tôi có bộ phận du lịch, chuẩn bị làm một tiết mục tương tác du lịch, dã ngoại, đến Tân Cương, Cam Túc, Thiểm Tây chọn ngoại cảnh, cần vài người dẫn chương trình về ngoại cảnh có thể chịu khổ, năng nổ hoạt bát! Tôi thấy cậu rất phù hợp, cậu đến làm cho tôi nhé! Nhất định phải tới, tôi nhất định phải làm với cậu!”

Mạnh Tiểu Bắc thẳng thắn nói cậu hoàn toàn không có kinh nghiệm trong chuyện dẫn chương trình này, cậu không học ở Đại học truyền thông. Nhưng vị lãnh đạo đó chỉ ăn cùng cậu một bữa cơm đã nhắm trúng cậu, cho rằng cách ăn nói, khí chất cùng với kinh nghiệm trong quá khứ của Mạnh Tiểu Bắc rất phù hợp với tiết mục này, kiên quyết muốn hợp tác với cậu.

Cuối cùng, Mạnh Tiểu Bắc lại nhận thêm một người “cha nuôi” nữa.

Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy, cả đời cha cậu lao tâm lao lực, suốt ngày chỉ lo nghĩ và nhắc nhở lo toan, chắc lúc mất rồi vẫn sẽ như thế, có lẽ vẫn luôn ở trên trời dõi theo cậu. Cha cậu dường như sở hữu một loại phẩm chất hấp dẫn nào đó, nét cá tính của những người đi trước, đó là tính cách cứng cỏi mạnh mẽ, có sức ảnh hưởng, lan tràn ngấm sâu, lặng lẽ đả động tới rất nhiều người. Bất kể là với cậu hay là với Mạnh Tiểu Kinh, dường như cha cậu đều ở trong bóng tối ngầm bảo vệ hai anh em bọn họ, hai năm nay, sau khi tốt nghiệp tất cả đều thuận buồm xuôi gió.

Thậm chí bởi việc bất ngờ mất cha nên đàn anh cha chú, những người đi trước đều thông cảm thương tiếc, vô hình trung trong sự nghiệp của hai anh em Mạnh Tiểu Bắc và Mạnh Tiểu Kinh đều đạt được rất nhiều cơ hội ngoài mong chờ. Chính Mạnh Tiểu Bắc cũng không lường trước rằng mọi việc lại như thế.



Đại học năm cuối cùng, Mạnh Tiểu Bắc gần như không ra ngoài, không bước ra khỏi cổng trường, tập trung điên cuồng đi học đi thi, bận rộn hoàn thành tác phẩm cho các môn tốt nghiệp. Cậu dùng hết thảy thời gian, sức lực, tinh thần và tình cảm trong cậu để làm vơi bớt, xua đi nỗi giày vò đè nén ngập ngụa trong tim. Nỗi đau đớn thống khổ mãnh liệt ấy, chậm rãi ngấm sâu, âm ỉ tra tấn cậu. Ai cũng đều có một người cha, dù người ấy còn hay đã mất, thì vẫn mãi chiếm một vị trí trong trái tim. Trong lòng mỗi người con đều chôn giấu sự kính trọng, ngưỡng mộ sâu sắc với cha mình. Cha tựa như núi Thái Sơn, là thần tượng cả cuộc đời. Thời thiếu niên, Tiểu Bắc luôn giữ một khoảng cách nhất định với người nhà, xét đến cùng cũng bởi vì cậu để ý tới vị trí của bản thân trên ngọn núi kia.

Lúc thường Mạnh Tiểu Bắc không hề có bất kỳ sự khác biệt nào, không bi thương đau buồn. Tính cách cậu vẫn hoạt bát, sáng sủa cởi mở, trên trán có thiên nhãn, tựa có một thứ ánh sáng rực rỡ của đất trời đang chiếu lên cậu.

Trong lớp, nữ sinh thỉnh thoảng bàn tán sau lưng, hỏi nhau trong nhà Mạnh Tiểu Bắc có người mất rồi sao? Trên cánh tay Mạnh Tiểu Bắc luôn đeo băng đen, đã đeo một năm rồi thì phải?

Khi đêm sâu thăm thẳm buông xuống, mỗi lần hồi tưởng lại ngày xưa, cậu lại không kìm được tưởng tượng về hình bóng cha mình lúc còn trẻ. Bởi vậy, nếu như trước kia Mạnh Tiểu Bắc chưa từng vẽ cha mình thì sau khi Mạnh Kiến Dân mất, Mạnh Tiểu Bắc bắt đầu vẽ rất nhiều tranh về ông.

Lúc Mạnh Tiểu Bắc tốt nghiệp đại học, các cô trong nhà tìm cơ hội thích hợp, vây quanh hai ông bà, từ từ kể lại tường tận sự việc.

Sau khi con cả mất một năm, hai ông bà nội mới biết rõ được chân tướng sự việc. Lúc biết cũng quá muộn rồi, người đã chẳng còn, giờ chỉ còn là cát bụi, thậm chí bà nội cũng không khóc to, tia sáng trong đôi mắt dày đặc những nếp nhăn tăm tối u ám, bà nhìn đứa con gái cả bà vẫn hằng tín nhiệm: “Con nói, anh con, đã mất rồi?”

Nước mắt bà nội chầm chậm chảy xuống, thở dài: “Mẹ cứ tưởng rằng nó lại bệnh nặng, bệnh mãi không khá lên, nên bọn bây mới giấu mẹ.”

Bà nội là người cao tuổi nhưng vẫn rất tinh tế, giữa người thân với nhau luôn có một sợi dây tâm linh cảm ứng. Cả một năm con trai không gọi điện tới, dù cho mấy đứa con gái có giấu giếm lừa bịp bà thế nào đi nữa, bà vẫn cảm nhận được, từ lâu đã nhận ra Kiến Dân có chuyện rồi. Chỉ là, bà cứ tưởng con bà mắc bệnh nguy kịch, nên cũng đã có chuẩn bị tinh thần.

Đây là đứa con trai duy nhất của bà nội Mạnh, cả đời chẳng chăm sóc, phụng dưỡng cận kề gần bên cha mẹ. Mà suốt cả cuộc đời này, bà cũng chẳng còn cơ hội chuyện trò, chăm sóc con trai, cố sống trên đời hưởng thêm vài năm phúc con cháu mà thôi.

Hai ông bà vẫn rất kiên cường, trầm lặng chịu đựng nỗi đau thê lương, chỉ là trong những đêm khuya, ở nơi không người vẫn sẽ có lúc lặng lẽ rơi nước mắt. Bà nội Mạnh nhanh chóng chuyển hết thảy tình cảm sang thằng cháu đích tôn của mình. Giờ đây, Bặc Bặc của bà chính là tất cả hy vọng, hạnh phúc tình cảm cả cuộc đời bà, buông tay những thứ đã mất không thể giữ, cố giữ thật chặt những người vẫn đang bên mình!



Mạnh Tiểu Kinh tốt nghiệp Học viện Hý kịch, lúc ấy trường giới thiệu, tạo cơ hội cho cậu ở lại Bắc Kinh, sau đó có hy vọng vào Nhà hát kịch quốc gia nổi tiếng nào đó.

Song sau khi cân nhắc đắn đo nhiều lần, bởi nghĩ đến tình cảnh nhà hiện tại nên cuối cùng Mạnh Tiểu Kinh quyết định về Tây An. Cậu chuyển các công chuyện hành chính của mình về đoàn kịch ở Tây An, sau đó rất nhiều năm đều ở Tây An làm việc. Một phần là bởi cậu muốn chăm sóc mẹ mình thuận lợi hơn, phần nữa vì mẹ vợ đang chằm chằm dõi theo cậu, ở nhà có vợ đang đợi, còn không mau mà về!

Sau tai nạn, sức khỏe Mã Bảo Thuần dần dần phục hồi, cơ thể gần như khỏe mạnh, chỉ có một bên cánh tay hơi có vấn đề, không được linh hoạt cho lắm, song vẫn có thể tự lo liệu cuộc sống.

Sau đó Mã Bảo Thuần vẫn ở trong khu tập thể nhà máy bọn họ, không chuyển nhà, không muốn về Bắc Kinh.

Nếu Mã Bảo Thuần đến Bắc Kinh, thì chỉ có một mình, mọi thứ đều lạ lẫm, dù cho bà về nhà chồng hay nhà mẹ đẻ thì cũng đều là phận góa chồng thảm thương. Cái phận góa chồng ấy à, là kiểu người khiến người ta thấy xui xẻo xúi quẩy nhất, lâu ngày ở với nhau, mẹ chồng với bà lại đâm ghét nhau, thôi thà cứ ở xừ nhà mình, thoải mái tự nhiên, trong nhà máy có tiền lương hưu cùng bảo hiểm y tế xã hội, chẳng phải lo ăn lo mặc.

Sau khi Mạnh Tiểu Kinh tốt nghiệp, cậu bắt đầu nhận rất nhiều kịch bản phim, thời gian thanh xuân của diễn viên có hạn, quãng thời gian đẹp đẽ nhất chính là khi hai mấy tuổi.

Khi nhận kịch bản, khó tránh nảy sinh mâu thuẫn với vợ… Nhiếp Hủy không muốn cậu đóng cảnh thân mật với diễn viên nữ!

Diễn phim, nhất là trong những năm 90 này, ở giới giải trí trong nước đâu mà chẳng đóng cảnh tình yêu tình báo? Đâu có còn là thời cách mạng văn hóa đóng mấy vở kịch cách mạng nữa?

Hàng loạt bộ phim truyền hình tình cảm Quỳnh Dao, kiếm hiệp, thần tượng, đời sống lần lượt ra đời, ngày càng phổ biến, được chiếu nhiều trên ti vi. Thậm chí ngay cả mấy phim kháng chiến chống Nhật, nam chính cũng phải cặp với mấy em lận cho ra dáng anh hùng, ngoài chuyện đánh giặc ngoại xâm, thì ở hậu phương, đằng sau mặt trận khói lửa tăm tối chính là chìm trong mối tình tay ba.

Nhiếp Hủy nói, dù thế nào cô cũng không muốn nhìn thấy Mạnh Tiểu Kinh thân thiết với em nào trên truyền hình.

Mạnh Tiểu Kinh nói, anh chỉ là thằng diễn viên tép riu, chỉ diễn viên kiểu như Trần Đạo Minh mới dám nổi nóng với đạo diễn, vứt kịch bản, ở ngay trường quay đòi đổi kịch bản, anh ta nói sao thì đạo diễn phải quay vậy, toàn bộ mọi người đều phải nghe sự chỉ huy sắp xếp của anh ta, chứ anh là cái gì! Đạo diễn nói anh diễn như nào anh phải diễn như vậy, anh làm gì có quyền hạn mà làm mình làm mẩy muốn diễn như nào thì diễn!

Nhiếp Hủy nói, vậy anh đừng nhận kịch bản ấy nữa, nhận đóng phim khác.

Mạnh Tiểu Kinh nói, nếu theo tiêu chuẩn của em thì tất cả các phim ngôn tình, thần tượng, sinh hoạt đời thường anh đều không thể nhận!

Nhiếp Hủy bĩu môi nói, vậy anh chỉ nhận những bộ phim chiến tranh, phim kháng chiến chống Nhật, mấy bộ phim không bắt anh phải cặp với nữ phụ đó, không được à!

Mạnh Tiểu Kinh nói ngoại hình cậu không đủ để đóng phim quân đội, cậu không phải dạng đàn ông có vẻ ngoài cục mịch rắn rỏi như Trương Phong Nghị hay Châu Lý Kinh (193). Vợ ơi, vợ như này chẳng khác nào muốn cả đời chồng chẳng thể nổi được!

193. Trương Phong Nghị & Châu Lý Kinh:





Nhiếp Hủy nói em cũng không muốn để anh nổi!

Một câu nói này của Nhiếp Hủy đã quyết định con đường sự nghiệp của Mạnh Tiểu Kinh. Cô vốn phản cảm với mấy chuyện này trong giới giải trí, mà cũng bởi Mạnh Tiểu Kinh là mối tình đầu thời cấp ba của cô, đối với nhau vẫn còn lưu lại sự hồn nhiên, đơn thuần hồi mới yêu, chứ nếu Tiểu Kinh mà là anh chàng đẹp trai cô quen sau khi đã vào giới giải trí, thì không đời nào cô để mắt tới, cảm thấy không sạch sẽ.

Có lần, người đại diện tính ghép Mạnh Tiểu Kinh với một ngôi sao nhỏ trẻ tuổi ở Tây An, tạo scandal một chút, tạo hiệu ứng cặp đôi, để đẩy Mạnh Tiểu Kinh nhoi lên từ trong vòng “ngôi sao”. Cuối cùng, Nhiếp Hủy còn chưa nổi điên thì mẹ vợ cậu đã lên tiếng can thiệp, ở đất của bà mà còn có người dám tạo scandal với con rể bà hử! Đứa nào?!

Bởi vậy, trong vài năm qua Mạnh Tiểu Kinh vẫn là một diễn viên chẳng ai biết tới, nổi tiếng thì thôi khỏi mơ tới, song cậu cũng chẳng phải lo chuyện không có vai diễn. Cậu đóng rất nhiều phim dân quốc, kháng chiến chống Nhật, là diễn viên chính, song tới cùng thì vẫn chỉ là mấy phim nông thôn Tây Bắc quê mùa mà thôi.

Lúc đó, Mạnh Tiểu Kinh vẫn chưa lập gia đình. Theo tập tục địa phương, con mất cha phải chịu tang ba năm, nên ba năm sau khi Mạnh Kiến Dân qua đời cậu vẫn chưa kết hôn, khiến cho mẹ vợ sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt.



Sau khi dự tiệc xã giao buổi tối xong, dưới ánh trăng chiếu rọi trên mặt đất, Mạnh Tiểu Bắc bước vào nhà.

Đèn nhỏ trong phòng khách đang bật, trên lưng ghế dựa có vắt áo khoác và khăn choàng của ai đó. Trong lòng Mạnh Tiểu Bắc nhộn nhạo rạo rực.

Người đàn ông của cậu đang nằm trên giường to trong phòng ngủ, quần áo cũng chưa thèm cởi, mặc đồ Tây nghiêm chỉnh, nằm ngửa ngủ khì khì!

Trong phòng bừa bộn, hai người đều bận đến mức không ai có thời gian làm việc nhà. Mạnh Tiểu Bắc ngã xuống giường lớn, ngay tắp lự đè lên người Thiếu Đường, làm anh kêu lên một tiếng, híp mắt liếc cậu một cái, không nổi nóng ngủ tiếp.

Sau đó, hai người một người nằm ngửa một người nằm sấp, đôi bên đều biếng nhác chẳng buồn nhúc nhích, cứ im lặng ngủ tiếp một tiếng nữa.

Mạnh Tiểu Bắc hé một mắt, kêu lên: “Ôi, xem ra con với cha cũng đã là hai ông chồng già, bên nhau được bảy năm rồi đó.”

Thiếu Đường nhắm mắt nghỉ ngơi: “Ừm.”

Trong phòng tối tăm mờ mịt, Mạnh Tiểu Bắc nằm sấp, chăm chú nhìn sườn mặt bình yên của Thiếu Đường đang nằm bên cạnh cậu, hỏi: “Hai chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi?”

“Từ năm mười sáu tuổi con nói thích cha, sắp tám năm rồi.”

Mạnh Tiểu Bắc tự hỏi tự trả lời.

Cậu lại giở trò xỏ lá, quàng một chân lên đùi Thiếu Đường, nhẹ nhẹ cọ cọ bắp đùi mình lên thân dưới anh. Rất lâu không làm, mới cọ vài lần Thiếu Đường đã có phản ứng, phía dưới quần Tây gồ lên, nhìn quyến rũ quá thể. Thiếu Đường nhắm mắt cười một cái, vươn cánh tay ra, Mạnh Tiểu Bắc chậm rãi di chuyển, áp cả cơ thể lên người Thiếu Đường, tay chân sát kề, cứ nằm sấp như vậy, nghe tiếng đập nhịp nhàng nơi lồng ngực, tiếng thở nặng nề của đối phương.

Cơ thể sít kề, quấn quyện vào nhau, cái cảm giác này cực kỳ diệu, làn da ở cần cổ lồng ngực như hòa vào nhau, trái tim nhẹ nhàng cọ xát, không thể chia lìa.

Hai người nằm trên giường ôm ấp một lúc. Thiếu Đường vuốt ve sau lưng con mình, kể với Tiểu Bắc mấy hạng mục lớn ở công ty trong vài năm gần đây. Hai năm trước, vì quyền tổ chức thế vận hội Olympic, bên anh có đầu tư ngắn hạn vào việc khởi công xây dựng rất nhiều địa điểm tổ chức thi đấu, kỳ vọng cực kỳ cao, cuối cùng chuyện Trung Quốc chủ trì thế vận hội lại không may thất bại, bên trên cực kỳ thất vọng, cấp dưới lại không phục, bất mãn. Sau rốt, bắt đầu điều tra bên trong có chuyện tham ô, đen tối gì không, chắc sắp có biến rồi.

Mạnh Tiểu Bắc không rõ lắm mấy chuyện bí mật đó: “Tra đến trợ lý rồi? Tham ô bao nhiêu?”

Thiếu Đường nói: “Thực ra cũng chẳng đáng mấy. Ông ta làm mất lòng người khác, nên vụ này chính là để ‘chỉnh’ ông ta mà thôi. Hơn nữa con của ông ta cũng có vấn đề về mặt kinh tế, góp vốn có kỳ hạn với con trai ông Lý, hai cái thằng đốn mạt khốn nạn phá sản rồi ôm tiền chạy biến rồi.”

Hai người đã chuyển đến nhà mới. Ở lâu chỗ cũ, Thiếu Đường chê nhà bé quá, anh không tập luyện được gì nên tính chuyển chỗ mới, chừa cho mình một phòng tập luyện, treo bao cát, mỗi ngày luyện võ thuật và đá bao cát.

Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Cha tập luyện thể hình như điên thế làm gì? Thôi, cha tập hay không cũng đều đẹp trai.”

Thiếu Đường xị mặt nói: “Luyện cơ bụng.”

Mạnh Tiểu Bắc cười sâu xa mấy tiếng, cuối cùng đêm hôm đó bị ai đó hung hăng dữ dội làm cho biết thế nào là lễ độ.

Thiếu Đường đã bước sang tuổi trung niên, không thể không có cảm giác “nguy hiểm”. Mạnh Tiểu Bắc cho rằng đây là “bệnh khủng hoảng tuổi trung niên” của Thiếu Đường, sau khi qua ba mươi sáu tuổi anh bắt đầu ra sức giày vò bản thân.

Thiếu Đường thêm tiền, đổi căn nhà hai phòng thành nhà ba phòng. Phòng làm việc kiêm phòng tập luyện một gian, một phòng trống khác được sửa lại ngay thành phòng vẽ kiêm nhà kho bán đồ chơi của Mạnh Tiểu Bắc!

Vốn dĩ họ muốn lắp bồn tắm lớn trong nhà tắm, nhưng diện tích có hạn nên chỉ đành xây cả nhà tắm tráng men.

Hai người đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa. Thiếu Đường chà lưng cho Tiểu Bắc, bóp bờ mông càng ngày càng rắn chắc của thằng con mình. Sau đó Thiếu Đường ngồi lên chỗ ngồi ở nhà tắm, Mạnh Tiểu Bắc nâng cằm Thiếu Đường lên, dùng dao cạo nhỏ, nghiêm túc chăm chú cạo râu cho cha nhỏ.

Dao cạo lướt xuống tới cằm, khuôn mặt nhẵn bóng đẹp trai.

Mạnh Tiểu Bắc cầm dao cạo để xuống bên dưới Thiếu Đường, hỏi: “Cũng cạo luôn nhé?”

Thiếu Đường cười, tự tin cực kỳ: “Chỗ đó phải không cạo thì mới có người thích.”



Mạnh Tiểu Bắc có phòng vẽ tranh của mình rồi thì thường xuyên thức đêm, mặc tạp dề màu đen vài bố, tóc dài ngang vai buộc đuôi ngựa vẽ tranh.

Xung quanh phòng đều là tranh vẽ, Mạnh Tiểu Bắc lùi về phía sau, cách giá vẽ ba mét, nhíu mày, vẻ mặt chăm chú, ngón tay kẹp điếu thuốc, trong phòng mờ mịt khói lượn.

Nửa đêm Thiếu Đường đi tiểu, mặc quần đùi cởi trần vào phòng, đột nhiên ôm eo thằng con từ phía sau, bế cậu vào trong ngực.

Thiếu Đường khuyên: “Về sau đừng thức đêm muộn như vậy, hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe.”

Tiểu Bắc nói: “Quen rồi, bệnh nghề nghiệp.”

Thiếu Đường nghiêm túc nói: “Bây mà còn như vậy thì đến 50 tuổi cơ thể chắc chắn sẽ tàn tã cho coi, phổi thì hỏng hẳn luôn!”

Mạnh Tiểu Bắc vẫn chăm chú không rời bức tranh vẽ sơn dầu, mắt sáng ngời, không hề dao động lung lay: “Năm mươi tuổi vừa đẹp. Lúc con năm mươi tuổi, cha đã sáu mươi tư tuổi, chúng ta cùng nhau chầm chậm già đi! Có câu nói gì rồi nhỉ, không mong được sinh cùng ngày cùng tháng,… con cảm thấy như vậy rất tốt.”

Mạnh Tiểu Bắc cười nói, cực kỳ bình tĩnh.

Thiếu Đường ngẩn ngơ sửng sốt: “… Bây nói cái chó gì vậy hả?!… Sau này bây không được như vậy nữa, biết chưa?”

Cũng bởi câu nói ngứa đòn đó mà sau đó, Thiếu Đường tức quá nằm ngửa cố gắng điều chỉnh hơi thở, tức nghẹn cả lòng, không ngủ nổi, nửa đêm điên tiết đạp Mạnh Tiểu Bắc một cái lăn xuống giường!

Mạnh Tiểu Bắc trèo lên, rúc vào trong ổ chăn, ôm eo Thiếu Đường, rủ rỉ: “Đại Bảo Bảo, con không nói nữa, không nói vậy nữa.”

Thiếu Đường không nhìn cậu: “Cút!”

Giờ Mạnh Tiểu Bắc đã trưởng thành rồi, hiếm khi nhận lỗi làm nũng, giọng nói đột nhiên trở nên khàn khàn, khe khẽ nói: “Con quý trọng cha. Con chỉ còn một người cha nữa thôi, con tuyệt đối sẽ không rời khỏi cha.”

Hết vĩ thanh 1

Fly: Câu nói của Mạnh Tiểu Bắc là gì mọi người hiểu rồi ha, tình đến mức mong được chết cùng ngày cùng tháng với Thiếu Đường nữa cơ, mà đúng là Tiểu Bắc đã mất đi một người cha, mất nốt Thiếu Đường nữa không biết Tiểu Bắc sẽ sống sao ; – ;

Bình luận

Truyện đang đọc