MƯỜI NĂM

Thiếu Đường lại gọi điện cho cô cả lần nữa, nói: “Anh cả có lẽ đã, không còn hy vọng gì, hoặc đã mất rồi.”

Thiếu Đường còn nói, có thể liên hệ với Mạnh Tiểu Kinh không, báo cậu quay về Tây An đi, Mạnh Kiến Dân nuôi Mạnh Tiểu Kinh từ nhỏ tới lớn, đừng để thằng bé phải tiếc nuối cả đời.

Rạng sáng ngày hôm sau, Thiếu Đường đến nơi, lao tới bệnh viện.

Mấy cô con gái nhà họ Mạnh bàn bạc lo liệu suốt đêm, ai cũng đều khóc. Cô cả, chồng cô cả và cô ba ngồi máy bay đến sau, lúc ấy trong nhà chỉ có hai ông bà là không hay biết gì.

Thiếu Đường là người đến đầu tiên, rạng sáng trong hành lang rất yên tĩnh, một chiếc xe cứu thương chở bệnh nhân đeo ống thở vội vã đẩy qua người anh.

Cửa phòng chăm sóc đặc biệt yên tĩnh, một mình Mạnh Tiểu Bắc ngồi ở trong góc tường, chôn mặt giữa đầu gối. Thiếu Đường khom lưng xuống nắm bả vai con mình, mặt Mạnh Tiểu Bắc không có bất kỳ cảm xúc nào, hai mắt sưng lên đỏ rực đờ đẫn, khóc sắp mù cả mắt. Khuôn mặt Mạnh Tiểu Bắc như thể đã từng bị bao trùm bởi hết hàng nước mắt này đến hàng nước mắt khác, đọng lại thành những hạt muối li ti trong suốt trắng lấp lánh.

Thiếu Đường xách theo một vali tiền, anh rút hết tiền mặt đang có trong tay, còn cầm theo cả sổ tiết kiệm.

Bệnh viện cấp cứu rất kịp thời, không chậm trễ. Người trong khu tập thể, nhà xưởng biết đầu tiên, lãnh đạo công hội đích thân qua xử lý, tha thiết xin bệnh viện hết sức cứu chữa, mọi người họp lại gom góp tạm ứng trước tiền.

Thiếu Đường dần hiểu ra tình hình lúc ấy.

Mạnh Kiến Dân và Mã Bảo Thuần đi ra khỏi điểm du lịch hồ Thanh Hoa, đi trên đường cái lúc chạng vạng, khi qua đường thì gặp một chiếc xe to đang tiến vào thành phố. Xe to đi với tốc độ cao, lái xe có lẽ cũng mệt mỏi kiệt sức, không nhìn người đi đường, cứ lao thẳng về vạch qua đường… Lái xe bỏ chạy, người đi đường báo cảnh sát. Trên người hai vợ chồng Mạnh Kiến Dân đều có giấy tờ cá nhân và thẻ công nhân viên chức, có thể xác minh thân phận.

Sẩm tối, lúc Mạnh Tiểu Bắc về nhà, khu bếp lạnh tanh, trong nhà chẳng có ai, không tìm thấy cha mẹ đâu.

Thành phố Tây An đổ mưa, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, giống như gặp phải cảnh tượng thiên nhiên kỳ quái khiến mọi người sợ hãi, rồi cũng giống như có một cái bát từ trên trời úp ngược xuống dưới, tất cả đột nhiên tối đen mịt mù, ngột ngạt bức bối. Lúc Mạnh Tiểu Bắc chạy tới bệnh viện, đứng trước cửa phòng cấp cứu, bác sĩ nói với cậu, cha cậu đã không còn hy vọng.

Có lẽ lúc xe đụng phải Mạnh Kiến Dân thì ông đã bị vỡ nội tạng, tất cả các bộ phận suy kiệt, không thể cứu chữa.

Mẹ cậu vẫn nằm mãi trong phòng cấp cứu, ở trong tình trạng nguy kịch. Buổi sáng, hai chuyên gia trong bệnh viện hội chẩn, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật lần hai lần ba.

Cả một đêm Mạnh Tiểu Bắc nhìn thấy bác sĩ, y tá không ngừng ra ra vào vào, ai cũng đều đeo khẩu trang đội mũ, hong khô hai tay. Có y tá cầm hết túi máu này tới túi máu khác đi vào, sau đó lại nói hết máu rồi, phải chuyển máu từ bệnh viện khác tới. Nhóm máu Mạnh Tiểu Bắc không hợp, mấy chú bác bên công hội xắn tay áo hiến máu.

Bác sĩ phẫu thuật đi ra, tiếc nuối nói: “Chúng tôi đã cố hết sức rồi.”

Lãnh đạo trong công xưởng rưng rưng nói, cố hết sức cũng phải cứu, cả đời ông ấy sống khổ cực vất vả đến thế, khó lắm mới nuôi lớn được hai thằng con, giờ hai đứa nó đều thành công, là sinh viên đại học rồi! Còn chưa kịp hưởng phúc con cháu, dù thế nào cũng phải giữ được tính mạng, người còn sống mới có hy vọng.

Bác sĩ mổ chính buông khẩu trang treo ở một bên tai, khuôn mặt sau kính mắt nghiêm trọng đanh lại, lắc đầu.

Bác sĩ nói: “Giờ bệnh nhân đã không còn ý thức, hấp hối rồi, chỉ dựa vào máy móc để duy trì sự sống, có lẽ chỉ có thể chống đỡ được một tiếng.”

Mấy vị chú bác hàng xóm, đồng nghiệp đều khổ sở đến nỗi mắt đỏ bừng, rơi nước mắt.

Bác sĩ hỏi: “Ở đây ai là người nhà? Chúng tôi cần sự đồng ý của người nhà.”

Vẻ mặt lãnh đạo đau thương cùng cực, chỉ vào Mạnh Tiểu Bắc: “Chỉ có nó là người thân, nó hẵng còn trẻ, những người thân khác đều ở Bắc Kinh, đến không kịp, dù thế nào các bác sĩ cũng phải cố gắng duy trì được lấy một ngày hoặc nửa ngày, để Mạnh Kiến Dân chờ người thân đến.”

Bác sĩ thẳng thắn hỏi Mạnh Tiểu Bắc: “Cháu là người thân? Chỉ có cháu mới có thể quyết định, nếu giờ cháu đồng ý rút bỏ máy móc thì ký tên, dừng lại… Chúng tôi sẽ ngưng. Thực sự đã không thể cứu được rồi, người nhà chuẩn bị hậu sự đi.”

Mạnh Tiểu Bắc nghẹn ngào gào khóc, vừa khóc vừa chạy đi gọi điện thoại cho Thiếu Đường.

Cậu không thể quyết định, không thể chấp nhận sự thực, vì sao lại bắt cậu phải trải qua, phải quyết định chuyện này?

Đêm hôm đó, Mạnh Tiểu Bắc liên tục ký rất nhiều lần tên mình.

Đó là lần đầu tiên trong đời cậu cảm nhận được nỗi sợ hãi đau đớn thấu tim thấu gan, thê thiết nhất đời người, sinh ly tử biệt. Trong nhà, chẳng có ai bên cạnh cậu, chỉ có một mình cậu phải đối mặt, gánh vác. Hai người nằm ở giường bệnh bên trong, người có máu mủ, thân thiết nhất với cậu đang chờ đợi cậu. Cậu ở bên ngoài cầm một đống giấy tờ, ký tên lên hết tờ này tờ khác cho cha mẹ.

Cả người cậu dại ra, choáng váng ngây ngẩn, cũng chẳng rõ là mình ký gì nữa, hình như có giấy quyết định phẫu thuật, giấy chấp nhận truyền máu, giấy miễn trừ trách nhiệm của bệnh viện, đủ loại giấy tờ khác nữa.

Cậu cứ ngồi đờ ra ở băng ghế dài trong hành lang bệnh viện, nhớ lại những lời cha nói với mình sáng nay. Mạnh Kiến Dân nhẹ nhàng hỏi cậu, nhà chúng ta ra ngoài đi chơi đi, bây muốn đi đâu, muốn ăn gì ở nhà hàng nào, cha dẫn bây đi ăn.

Bác sĩ lại qua hỏi lần nữa, muốn gỡ thiết bị máy móc hay không, Mạnh Tiểu Bắc ngẩn ngơ thất thần lắc đầu: “Không rút ống dẫn, cháu muốn để cha cháu sống lại.”

Cậu hỏi cha cậu có trăng trối gì không. Y tá nói, lúc người đưa tới đã không nói được gì, không nói bất kỳ câu gì.

Mạnh Tiểu Bắc là người thân duy nhất ở đây, được sự cho phép đội mũ, mặc trang phục tiêu độc tiến vào phòng, nhìn mặt cha mình lần cuối.

Cậu đứng ở đầu giường cha mình, nhìn gương mặt thân thương, khổ cực ấy. Khuôn mặt Mạnh Kiến Dân trên giường cực kỳ bình tĩnh, mặt mày lành lặn, không bị thương, ngỡ như chỉ đang ngủ. Ông thật sự không còn ý thức nữa, song bộ ngực vẫn phập phồng lên xuống cực kỳ nặng nề, chậm rãi, đường sóng điện tim di chuyển theo chiều hướng vô cùng nguy kịch.

Mạnh Tiểu Bắc khẽ gọi: “Cha ơi.”

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có máy móc và ống dẫn phát ra âm thanh rè rè đơn điệu. Mạnh Tiểu Bắc nói: “Cha, xin lỗi.”

Bả vai Mạnh Tiểu Bắc run rẩy, giọng nói khàn khàn, nói trong nước mắt: “Cha, con biết lỗi rồi, cha có thể sống lại không.”

Y tá đi qua đi lại trong phòng, tiếng bước chân, chuyển động rập khuôn quy củ, dường như mỗi ngày đi qua hàng trăm ngàn lần, nhìn thấy không biết bao nhiêu trường hợp vĩnh biệt người thân lúc hấp hối như vậy. Y tá đứng sau cậu nhắc nhở: “Không được khóc, nước mắt dễ mang theo vi khuẩn”

Mạnh Tiểu Bắc cắn mạnh môi, ép bản thân không được khóc thành tiếng, lùi lại vài bước, không để nước mắt như trút rơi xuống người cha mình.

Trong phòng đột nhiên tối đi, ánh đèn lay động, gió nổi lên.

Phòng chăm sóc đặc biệt dành cho những bệnh nhân nguy kịch không được có gió.

Thế nhưng, đêm hôm đó, Mạnh Tiểu Bắc chắc chắn cảm thấy có gió lướt qua trên đỉnh đầu và bên người. Cậu đứng thẳng, cơ thể bị gió thổi xuyên qua, như thể trang giấy mỏng manh, hơn sáu mươi kí lô tựa hư không. Gió từ bên tai cậu thổi qua, lượn vòng, bên tai mơ hồ vang lên những tiếng bước chân vội vã. Có lẽ cha cậu muốn giao tiếp với cậu, bởi không thể nói ra bằng tiếng nên chỉ có thể dùng linh hồn trao đổi.

Mạnh Tiểu Bắc nhìn thấy mí mắt cha hơi rung lên.

Hai khóe mắt Mạnh Kiến Dân đều chảy nước mắt, hiện ra hai vết nước ẩm ướt.

Tiểu Bắc nghẹn ngào nói: “Cha, trời còn chưa sáng, Thiếu Đường nói rạng sáng sẽ kịp đến đây.”

“Cha, cha cố đợi Thiếu Đường đến, được không?”

“Cha, xin lỗi.”

Mạnh Tiểu Bắc cho rằng cha cậu chắc chắn có thể nghe thấy những gì cậu nói, nghe được cậu đang đau khổ khóc xin lỗi.

Mạnh Kiến Dân trả lời con mình, lồng ngực phập phồng lên xuống rõ ràng, bỗng nhiên rung lên. Mỗi một lần hít thở đều cực kỳ khó khăn, nặng nhọc, cố gắng chèo chống duy trì mạng sống.

Giữa chừng tim đã từng ngừng đập khoảng ba phút, Mạnh Tiểu Bắc sắp sụp đổ đến nơi, cảm thấy hy vọng tắt ngóm, chỉ có một mình cậu trơ trọi tiễn bước cha mình, đơn độc gánh chịu tất cả hổ thẹn thống khổ mà cả đời không thể chối bỏ này. Bác sĩ, y tá vây quanh kiểm tra, đã chuẩn bị tuyên bố tử vong. Thế nhưng ngay lúc đó, Mạnh Tiểu Bắc nhìn thấy đường điện tim lại nhảy lên trên máy đo.

Bác sĩ nói, vốn dĩ người này chỉ có thể cầm cự sống được một hai tiếng đồng hồ, không thể kiên trì lâu hơn.

Các y tá đều rất ngạc nhiên sao lại như thế, không biết vì sao mà tim vẫn chưa ngừng đập.

Vào rạng sáng, Mạnh Kiến Dân bắt đầu hít thở, tột cùng gian khổ gắng gượng, dường như vẫn còn tâm nguyện, không nỡ đi, cũng biết lúc này chưa nên đi. Bây giờ bên cạnh con trai ông không có lấy một người thân, đáng thương chừng nào, sao ông có thể vứt bỏ con mình lại một mình, để con mình lẻ loi bơ vơ không người chăm sóc? Dù thế nào đi nữa ông cũng phải cố đợi bằng được một người ông có thể nhờ cậy phó thác.

Nước mắt lại chảy ra từ khóe mắt ông. Mạnh Tiểu Bắc vĩnh viễn không thể quên được cảnh tượng ấy, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt cha cậu.



Sau khi Thiếu Đường đến bệnh viện, hỏi bác sĩ chính kỹ càng tình huống, nộp tiền phẫu thuật cho chị dâu, làm xong tất cả các thủ tục. Thiếu Đường dặn dò thầy thuốc, đừng nói cho chị dâu tôi biết sự thực, hai người là vợ chồng thắm thiết bao nhiêu năm, cứ nói là anh cả tôi vẫn đang cấp cứu, còn sống.

Thiếu Đường là người cuối cùng nhìn thấy Mạnh Kiến Dân. Anh đứng trước giường anh cả, buông tay đứng thẳng, gương mặt Mạnh Kiến Dân gầy yếu song xương cốt rắn chắc không bị tổn hại, vầng trán cao bờ mày kiên cường, khuôn mặt đẹp đẽ đàng hoàng.

Thiếu Đường khẽ gọi vài tiếng, cong lưng cúi sát xuống, cầu xin, hỏi lời trăng trối, song Mạnh Kiến Dân vẫn chẳng nói một lời.

Mạnh Kiến Dân đúng là đang đợi Thiếu Đường, ngoan cường chống đỡ sáu tiếng đồng hồ, đợi tới sáng sớm, khi trời đã sáng rồi. Tiếng tháp chuông nặng nề sâu lắng dường như từ nơi xa xăm chốn xưa vọng lại, gột rửa hết nỗi bi ai, sương mù tan dần, sương sớm long lanh, cả thành phố như lột xác phát sáng.

Khi ấy, Thiếu Đường nghẹn ngào nói: “Anh cả, nếu như anh không đồng ý chuyện kia, anh nói với tôi, tôi tôn trọng ý nguyện của anh.”

“Anh cả, anh biểu thị cho tôi, không đồng ý thì lắc đầu, tôi hiểu được.”

Mạnh Kiến Dân không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, hết sức nỗ lực muốn đáp lại Thiếu Đường, muốn nói ra thành lời, lồng ngực phập phồng, rõ ràng muốn dặn dò gì đó, nơi khóe mắt lại nhòe nước.

Vành mắt Thiếu Đường đỏ bừng, cũng rơi nước mắt, nghẹn ngào đến không thể thở. Thiếu Đường nói: “Anh cả, tôi nhất định sẽ thay anh chăm sóc chị dâu, chăm sóc Tiểu Bắc cả đời, sau này sẽ không để Tiểu Bắc phải chịu khổ chịu tội. Tôi sẽ phụng dưỡng cha mẹ chúng ta, coi ông bà như cha mẹ ruột của mình, anh yên tâm.”

Mạnh Kiến Dân đợi được câu nói hứa hẹn này của Thiếu Đường, cuối cùng cũng yên tâm, quả nhiên dần dần bình tĩnh lại, không vật lộn thở dốc nữa, nước mắt cũng ngừng chảy.

Khuôn mặt Kiến Dân tĩnh lặng bình thản, cả cuộc đời muôn vàn vất vả lận đận, tất cả đều đột ngột chấm dứt trong khoảnh khắc đó, giống như là đã chẳng còn gì vướng bận đau thương nữa. Từ xa xa, qua hàng nước mắt đau thương mơ hồ, Mạnh Tiểu Bắc chăm chú ngắm nhìn vẻ mặt dịu dàng thanh thản của cha mình. Trên thực tế, Mạnh Kiến Dân chưa nói lấy một từ, hoặc có lẽ đây chính là khát vọng từ phía Mạnh Tiểu Bắc, chờ đợi hy vọng cùng do dự băn khoăn chôn sâu tận nơi đáy lòng cậu. Tiểu Bắc cảm thấy trong nháy mắt đó, cha cậu đã đồng ý, nước mắt chảy ra vì cậu, cha cậu vẫn yêu cậu.

*

Người nhà họ Mạnh bay đến trễ, không kịp gặp mặt Mạnh Kiến Dân lần cuối. Chị em ở ngoài cửa ôm mặt khóc nức nở.

Cô cả cũng thương cháu mình tội nghiệp, ôm Mạnh Tiểu Bắc an ủi một lúc.

Giữa trưa, cảnh sát đến một lần, Thiếu Đường đi ra ngoài làm việc cùng cảnh sát. Lúc đó, có người báo cảnh sát, cảnh sát giao thông đến hiện trường điều tra, xem báo cáo vụ tai nạn, đã phát lệnh truy nã.

Cô ba khóc một lúc lâu, thỉnh thoảng lại trách vài câu: “Thiếu Đường anh nói tôi hay vì ai mà nên cơ sự này?! Nếu anh và Mạnh Tiểu Bắc không như vậy, anh tôi sẽ xảy ra chuyện sao, anh tôi có thể từ đang còn sống sờ sờ giờ không còn nữa không, anh ấy không còn nữa rồi!…”

Thiếu Đường dựa vào vách tường hành lang, miệng mím chặt, đứng thẳng không nói gì. Nếu như vào thời điểm hấp hối, Mạnh Kiến Dân lắc đầu, yêu cầu anh và Mạnh Tiểu Bắc tách ra, mặc dù sẽ thống khổ đau đớn tột cùng trong giây phút đó, nhưng trái lại, đó cũng chính là sự giải thoát.

Hạ Thiếu Đường là người sống ngang tàng, dám chịu trách nhiệm, giả như tại thời điểm then chốt này, anh từ bỏ Mạnh Tiểu Bắc, chấm dứt quan hệ, thì đúng là chẳng đáng làm đàn ông, yếu đuối hèn nhát.

Lúc ấy, cô cả ngăn những người còn lại: “Mọi người đừng nói như vậy, sau này cũng không được nói như vậy nữa!”

Cô cả nghiêm khắc nói: “Đây là chuyện ngoài ý muốn, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn! Mọi người không nghe cảnh sát nói gì vừa rồi sao, báo cáo tai nạn có rồi, là do lái xe vượt quá tốc độ, không nhìn thấy đường dành cho người đi bộ, lúc đó anh cả và chị dâu đi qua đường, anh cả chị dâu hoàn toàn không có lỗi, tất cả là do đối phương! Mọi người trong nhà chúng ta đều không có lỗi lầm gì hết!”

Khắp hành lang im ắng, mọi người trong nhà đứng lặng hồi lâu. Cô cả nói: “Sau này, lúc mọi người nói chuyện này với cha mẹ, cũng phải nói như vậy, đây là chuyện ngoài ý muốn, chẳng ai muốn xảy ra hết! Nếu có trách thì phải trách gã tài xế kia, phải bắt gã chịu tội, chị chỉ muốn băm vằm gã ra! Mạnh Tiểu Bắc không có trách nhiệm, cả nhà chúng ta ai cũng đều không có trách nhiệm gì hết!”

Mạnh Tiểu Bắc ôm cô cả, khóc đến mức thở hổn hển không ra hơi.

Sau đó cô cả ôm Mạnh Tiểu Bắc, đứt quãng kể cho cậu rất nhiều chuyện: “Hồi còn nhỏ cha cháu đối xử rất tốt với các chị em. Mấy em khác đều còn nhỏ, trong nhà chỉ có cô và cha cháu sát tuổi nhau, cha cháu bèn đưa cô đi chơi, rồi ở hợp tác xã nhà máy số hai kiếm đồ ăn, lá cây, lượm hoa quả, bởi vậy cô và cha cháu thân nhau nhất. Cả đời cha cháu vất vả khổ nhọc, chuyện gì cũng không được như ý nguyện.”

“Chuyện đã xảy ra, điều tối kỵ là mọi người trong nhà oán giận căm ghét nhau.”

“Người đã mất, nhưng nhà không thể mất.”

Cô cả nói.

Khi ấy mọi người đã nghĩ tất cả biện pháp, thông qua chủ nhiệm khoa ở trường gián tiếp liên hệ với đoàn phim, báo Mạnh Tiểu Kinh về nhà. Đáng tiếc Mạnh Tiểu Kinh về muộn một ngày, từ trường phim ở vùng sa mạc Gobi, Tây Bắc đi xe về, nhưng chẳng kịp, không thể nhìn mặt cha lần cuối.

Lúc Mạnh Tiểu Kinh đến, Nhiếp Hủy cũng cùng cậu đến. Hai người ở trong hành lang bệnh viện ôm đầu khóc. Nhìn Nhiếp Hủy thực sự đau lòng khổ sở, mặt đỏ bừng, có lẽ cũng nhớ đến sự dịu dàng, hòa nhã và các hành động quan tâm chăm sóc của chú Mạnh khi còn sống. Sau đó nhà thông gia cử thư ký qua, tìm lãnh đạo bệnh viện hỏi han tình hình phẫu thuật cứu chữa của Mã Bảo Thuần. Nói một cách công bằng, mẹ vợ của Mạnh Tiểu Kinh quả thật rất nghĩa khí, sống có tình có nghĩa, biết giúp người qua cơn hoạn nạn, hỗ trợ đúng lúc, bố trí với bệnh viện, sắp xếp bác sĩ mổ chính tốt nhất, tạo điều kiện chữa trị tốt nhất để làm phẫu thuật cho Mã Bảo Thuần. Ca mổ rất thành công, đã vượt qua nguy hiểm.

Chỉ với điều này, Mạnh Tiểu Kinh phải ghi nhớ công ơn của mẹ vợ cả đời, nào dám không báo đền.

Mẹ Nhiếp Hủy nói, dù sao nhà chúng ta cũng không có con trai, về sau coi Mạnh Tiểu Kinh như “con trai nuôi” của nhà. Con trẻ mất cha đáng thương biết chừng nào.

Mọi người trong nhà đến thăm, cũng không nói cho chị dâu biết là anh nhà đã không còn, tất cả đều không nói, đợi một tháng sau mới nói.

Mã Bảo Thuần nằm trên giường, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, có lúc lặng lẽ lau nước mắt, nhưng cũng vô cùng kiên cường.

Có một lần, Mã Bảo Thuần hỏi Thiếu Đường: “Thật ra tôi cũng đoán được, có phải anh cả chú đã mất rồi không?”

Mã Bảo Thuần kể lại: “Tôi nhớ rất rõ, lúc đó ông ấy đẩy tôi tránh ra, người bị đâm trước chắc chắn là ông ấy. Anh cả chú là người thế đấy, lúc nào cũng luôn như thế, ông ấy không muốn người nào trong nhà phải khổ phải chịu khổ chịu tội, cuối cùng hết thảy đắng cay khổ cực của cả nhà đều để một mình ông ấy gánh chịu.”

Đến khai giảng, hai anh em Mạnh Tiểu Bắc, Mạnh Tiểu Kinh đều bị đuổi về Bắc Kinh, vì giấu ông nội bà nội nên tiếp tục ở Bắc Kinh học tập, năm tư hẵng còn liên quan tới chuyện phân công sau khi tốt nghiệp.

Nửa năm trời, Thiếu Đường chạy qua chạy lại giữa hai thành phố Bắc Kinh và Tây An, thuê một điều dưỡng chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho chị dâu trong bệnh viện.

Một ngày sau khi sự việc xảy ra, kẻ gây tội đã bị sa lưới, bắt gọn, đó là chủ chiếc xe tải cũ nát không đủ tiêu chuẩn, không có đầy đủ giấy tờ. Thiếu Đường đến cục cảnh sát giao thông và tòa án mấy lần, xử lý những chuyện rắc rối về sau, rồi lại đi đến nhà xưởng Mạnh Kiến Dân làm việc, bàn về chi phí chữa bệnh sau khi bị thương ở Tây An, tranh luận với công ty bảo hiểm. Trong hình hình hỗn loạn ấy, nhà họ Mạnh cũng không có người đàn ông nào khác vừa có thể đánh nhau, tranh cãi và giải quyết, lo liệu mọi việc, người thân họ hàng đều công tác ở Bắc Kinh, chỉ đành để Thiếu Đường chạy đôn chạy đáo, đòi công bằng cho anh cả chị dâu.

Đôi lúc khi Thiếu Đường cảm thấy đau khổ, không thể chịu đựng được, anh lại nghĩ rằng trên trời Mạnh Kiến Dân đang dõi mắt nhìn mình.

Công ty bảo hiểm gian trá, tính quỵt nợ chối phắt, nói trường hợp của Mạnh Kiến Dân là thuộc về trách nhiệm hình sự, đã bắt được nghi phạm rồi, thì đè gã ra mà bắt bồi thường, chúng tôi mặc kệ, không bồi thường, không thể để anh lấy hai phần được, xảy ra chuyện mà anh còn cố kiếm chác? Thiếu Đường nổi nóng, lấy giấy tờ luật pháp ra nói chuyện với người bên công ty bảo hiểm, bảo mẹ nó ông đây đã ký hợp đồng với chúng mày bao nhiêu năm, tưởng ông không hiểu pháp luật, chưa từng nhìn thấy hợp đồng chắc? Trên hợp đồng, điều khoản viết như thế nào thì chúng mày liệu mà bồi thường như thế, nếu không ông gọi luật sư của ông đến kiện.

Công ty bảo hiểm tính bắt nạt kẻ yếu, song nhìn thấy chức danh, tên công ty trên danh thiếp, cân nhắc lợi hại, nhắm thấy đây là người không thể trêu vào nên đành bồi thường.

Cũng bởi xảy ra những chuyện này mà chẳng ai hơi đâu quan tâm đến tất cả những oán hận và trách cứ chỉ trích vốn dĩ sẽ nhằm vào Thiếu Đường. Kiến Dân không còn, người chủ trong nhà chính là bà nội Mạnh, không tới lượt ai khác. Hơn nữa, nếu như trong tình trạng này, ai dám đuổi Thiếu Đường đi, thì người đó sẽ phải có trách nhiệm với gia đình của Mạnh Kiến Dân, mẹ góa con côi, sau này mẹ con họ có yêu cầu gì, thì ai phụ trách?

Chuyện phán quyết tội khá thuận lợi, kẻ có tội thì phải đền tội, nên bồi thường thì bồi thường, theo tình hình lúc đó, đối với một gia đình bình thường thì số tiền đó tính ra rất lớn. Nhưng bao nhiêu tiền mới có thể đổi lại một mạng người đây?

Trước đó, trong thời gian mẹ nằm bệnh viện điều trị phục hồi, Mạnh Tiểu Bắc, Mạnh Tiểu Kinh về nhà một chuyến, thu xếp đồ đạc của cha mẹ.

Trên tủ trong phòng lớn đặt một tấm ảnh đen trắng của Mạnh Kiến Dân cùng hai cây nến. Lúc Mạnh Kiến Dân còn trẻ, đẹp trai khôi ngô, hai mắt sáng có thần. Cô cả nhắc nhở, tối tuần thất đầu tiên, hai anh em ở chỗ đầu đường ngoài cổng khu tập thể đốt chậu vàng mã, xem như là đốt thất.

Mạnh Tiểu Bắc lấy trong tủ ra một ít quần áo cùng vật dụng hàng ngày, chuẩn bị mang đến bệnh viện cho mẹ.

Nhiếp Hủy luôn luôn an ủi bạn trai. Đàn bà phụ nữ, cách an ủi chỉ có khóc lóc, rơi nước mắt, dùng tình cảm dịu dàng xoa dịu. Đây cũng có thể được coi là phương pháp hữu hiệu để giảm bớt phần nào sự đau thương, thống khổ trong linh hồn.

Nhưng Thiếu Đường không thể cũng khóc. Từ đầu chí cuối, Thiếu Đường và Mạnh Tiểu Bắc không nói chuyện với nhau, chỉ cắm cúi thu dọn đồ đạc.

Mạnh Tiểu Kinh nghiêng người ngồi trên bệ cửa sổ, mắt nhìn về nơi xa xăm, dõi ra gò đất hoang trống trải, ngẩn người một lát, quay đầu nói: “Mạnh Tiểu Bắc, từng ấy năm cha vẫn luôn thương anh hơn.”

Bóng hình Mạnh Tiểu Kinh phản chiếu trên cửa sổ, hóa thành đường cắt mờ ảo, ánh mắt cậu thẫm đen, nói: “Cha không đợi em, không quan tâm em, cuối cùng người mà cha nhớ thương nhất trong lòng là anh.”

Dường như từ năm đó, sau khi trải qua rất nhiều việc, tính cách Mạnh Tiểu Bắc chuyển sang hướng nội, chín chắn thận trọng hơn rất nhiều, cách nói chuyện, giọng điệu cũng khác, trong chớp mắt trưởng thành.

Từ khi sinh ra cậu đã không phải loại người đa sầu đa cảm, hối hận oán trách bản thân, không tự hành hạ, giày vò cuộc sống của chính mình quá mức. Cậu sẽ không cam chịu số phận, từ trước tới nay nếu có gặp khó khăn thất bại thì sẽ càng mạnh mẽ, cậu có thể sống rất tốt.

Mạnh Tiểu Bắc gọi điện đường dài cho Kỳ Lượng, nói: “Lượng Lượng, không có gì, tao gọi hỏi tình hình mày tí ấy mà, sống cho tốt vào, đừng lông bông vớ vẩn nữa.”

Kỳ Lượng: “Mày sao vậy, chẳng hiểu mô tê gì cả, tao sống tốt lắm lắm! Mày lo cho tao quá ha.”

Mạnh Tiểu Bắc nói: “Nhà tao có chuyện. Cha mẹ tao bị tai nạn, cha tao mất rồi.”

Kỳ Lượng im lặng mãi lâu không nói nên lời, cần một khoảng thời gian phản ứng. Con trai hai mươi tuổi, nào có khái niệm “cha đã mất rồi.”

Sau khi Kỳ Lượng nói chuyện với Mạnh Tiểu Bắc xong, vừa cúp điện thoại là cậu lập tức gọi ngay cho Kỳ Kiến Đông và mẹ. Lúc đó Kỳ Kiến Đông đặc biệt kích động, nói giọng cực to trong điện thoại, khí phách cười nói vui vẻ, tưởng con trai chủ động hòa giải với mình, muốn cúi đầu nhận lỗi, ân oán cha con từ nay về sau xóa bỏ!

Kỳ Lượng gọi điện thoại cho Tiêu Dật, lấy hết dũng khí nói với y: “Em chỉ muốn hỏi một chút, thầy sống tốt không? Sau này em còn có thể gọi thầy là Tiểu Dật Dật không?”

Tiêu Dật cũng rất ngạc nhiên: “Tiểu Lượng, em sao vậy?”

Kỳ Lượng dẩu môi, khẽ nói: “Em vẫn luôn nhớ thầy tha thiết, nhưng xấu hổ không dám nói với thầy, sợ thầy chế giễu em rằng em là loại chẳng ai cần.”

Trên cửa sổ có một dãy chậu hoa, mùa hè hơn một tuần không tưới nước, héo rũ hết cả, thân cây măng leo mảnh khảnh thẳng đứng giờ cong xuống, sắp héo chết đến nơi. Mạnh Tiểu Bắc vội vàng xách bình phun ra tưới. Đây đều là hoa cỏ do cha cậu chăm bón trong quãng thời gian trị bệnh ở nhà. Có cỏ điếu lan, lan quân tử, cây măng leo, đều là những loài thực vật thanh nhã.

Nhớ lại khoảng thời gian hai năm cấp ba cậu học ở đây, lúc đó Mạnh Kiến Dân thực sự bị bệnh rất nặng, đêm nào cũng ho. Mạnh Tiểu Bắc tự kiểm điểm bản thân, hình như cậu chưa bao giờ rót nước uống cho cha lần nào. Mẹ cậu thường ngại sai bảo cậu, giữa hai bên như có một lớp màng ngăn cách. Lần nào Mã Bảo Thuần cũng gọi Mạnh Tiểu Kinh đi rót nước đổ ống đờm.

Trong tủ quần áo to có album ảnh, Mạnh Tiểu Bắc cầm ra xem. Đây là loại album ảnh cũ, chứa toàn những bức ảnh đen trắng nhỏ, mỗi một trang lại dán vài bức ảnh, bố cục tùy ý, sau đó lấy một tấm màng mỏng dán lên, dính cố định lại. Mạnh Tiểu Bắc chọn một bức ảnh cả nhà bốn người, lấy ra bỏ vào trong ví tiền của mình. Khi đó, cậu còn ở Tây Câu trong khu tập thể cũ của nhà máy, Mạnh Tiểu Kinh rất ngoan ngoãn để mẹ ôm, còn bản thân cậu giống như một con khỉ dính bùn nghịch ngợm, tinh ranh bướng bỉnh cưỡi lên sau gáy cha mình, oai phong phách lối ngồi ở vị trí cao nhất trong bốn người, đôi mắt hí sung sướng híp lại thành đường kẻ.

Mạnh Tiểu Bắc đi vào trong phòng nhỏ thu dọn đồ đạc sách vở cậu để lại, sắp gọn vào hai thùng giấy.

Ở một góc trong giá sách, cậu phát hiện hai quyển sổ tiết kiệm màu đỏ.

Hai quyển sổ tiết kiệm đều viết tên của cậu, một quyển là tiền công ít ỏi cậu kiếm được vào hai năm học cấp ba, quyển khác có lẽ là tiền vào mấy năm đại học, chính cậu cũng không nhớ rõ, không quá để tâm chuyện tiền bạc. Trong sổ tiết kiệm có ghi từng khoản, từng khoản thu nhập ít ỏi gộp lại. Mỗi lần Mạnh Tiểu Bắc gửi tiền nhuận bút, Mạnh Kiến Dân đều lập tức ghi vào, gửi vào sổ tiết kiệm. Ngoài ra còn có một quyển sổ ghi chép ghi lại ngày tháng, số tiền gửi vào, có lẽ sợ lẫn lộn với tiền trong nhà, cực kỳ cẩn thận.

Ngày hôm đó, trước khi Mạnh Kiến Dân ra ngoài, ông ngồi ở trước bàn học thằng con lớn mình rất lâu, sau đó viết vài lời trên trang giấy trắng trong sổ ghi chép.

[Tiểu Bắc, đây là nhuận bút những năm qua con vất vả vẽ kiếm được, cha mẹ vẫn luôn ghi chép, gửi tiết kiệm cho con. Gần đến lúc tốt nghiệp đại học, cha mẹ đưa cho con giữ… Sau này dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì, nếu phải chịu tủi thân oan ức, có vấn đề gì trong chuyện kia, thì về nhà thôi con. Cha yêu con.]

Hình như là Thiếu Đường rơi nước mắt trước tiên, anh đứng ở giữa phòng, vành mắt từ từ đỏ sẫm, cảm thấy chính mình đã yêu con trai tha thiết lắm rồi, thế nhưng có lẽ vẫn chưa đủ sâu sắc kín đáo, vẫn còn ích kỷ.

Mạnh Tiểu Bắc siết chặt hai quyển sổ tiết kiệm, chầm chậm ngồi xổm xuống, trái tim như thể bị moi ra, run rẩy đến mức không thở nổi, Thiếu Đường nắm chặt lấy bả vai cậu từ phía sau.

Mười lăm năm trước, Thiếu Đường quen biết người nhà Mạnh Tiểu Bắc, nửa đêm anh trèo lên cửa sổ nhà Mạnh Kiến Dân, muốn trộm thịt ba rọi muối ăn, cuối cùng bị con sói con vô tình tè cho cả người toàn nước tiểu. Lúc ấy, Tiểu đội trưởng Hạ trẻ trung dũng cảm liều lĩnh biết chừng nào, phóng khoáng ngao du, da mặt cũng dày, bèn cầm hai bình rượu Tây Phượng, ngâm điệu hát dân gian, chạy đến nhà người ta ăn chực mì thịt thái, hết lần này đến lần khác, từ mấy bữa ăn mà biến thành quen biết, thân thiết mười năm năm. Anh còn kiếm được lời, đó là một thằng con nuôi, bảo bối, bạn đời của anh.

Sau đó, Hạ Thiếu Đường và chị dâu bàn bạc, ở nghĩa trang mới xây chỗ ngoại thành phía Nam Tây An mua một mảnh đất dựng mộ.

Mã Bảo Thuần dặn dò mua hai mảnh đất cho hai vợ chồng, chôn một người trước, đợi sau này còn có thể đào ra một lần nữa, đặt một người nữa vào.

Mùa thu năm đó, hai anh em Mạnh Tiểu Bắc, Mạnh Tiểu Kinh mất đi cha ruột. Mạnh Kiến Dân mai táng, xương cốt chôn cất ở Tây An, nhìn sông Bá lạnh lẽo thê lương, gió Tây An thét gào, mong muốn khát vọng cả một đời để rồi ôm nỗi thất vọng tiếc nuối suốt đời, không bao giờ có thể trở về Bắc Kinh.

Bình luận

Truyện đang đọc