MƯỜI NĂM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiếu Đường kéo cổ tay Tiểu Bắc, hai người cùng nhau trồi lên mặt nước.

Đập vào mắt là ánh sáng rực rỡ chói lòa, mặt nước mênh mông khôn cùng, trong con ngươi lấp lánh loang loáng sóng nước. Hai người thở hổn hển, quay đầu nhìn nhau ngơ ngẩn, bờ mi ướt rượt, ánh mắt mơ màng mê mang, như thể bị kéo từ trong cơn mơ về thực tế.

Trên mặt nước, gió thổi làm những sợi tóc bay tán loạn. Hai người im lặng, ở trong hồ chứa nước bơi khoảng hai mươi phút nữa. Đôi bên đuổi theo nhau, chân đạp tung tóe bọt nước.

Lực bật của Mạnh Tiểu Bắc trong nước cực mạnh, tốc độ bơi cực nhanh, cậu đuổi theo bắt lấy chân Thiếu Đường…

Buổi tối như thường lệ bọn họ lại ăn bữa cơm tối đặc biệt trong phòng ăn của cán bộ kỳ cựu. Bữa này, họ ăn bò bít tết, măng tây và mướp được sản xuất từ nhà kính lục sắc, cắn một miếng mọng nước ngọt lịm. Đến cả Kỳ Lượng cũng phải cảm thán, khen lấy khen để rằng chưa bao giờ ăn rau quả tươi ngon như thế. Đúng là dẫu cha cậu có tiền đấy, nhưng xét cho cùng cũng chỉ là dân thường, trọc phú không thể so được với cán bộ quyền quý chân chính.

Thiếu Đường vừa ăn vừa nói: “Bởi sinh nhật Tiểu Bắc nên mới đến chỗ này, chứ bình thường cha cũng không thích đến.”

Mạnh Tiểu Bắc khẽ nhìn Thiếu Đường, nói nhỏ: “Cha nhỏ cha thật tốt.”

Mấy người cùng nâng cốc bia: “Mạnh Tiểu Bắc sinh nhật vui vẻ!!!”

Đêm đó đúng vào cuối tuần, có rất nhiều người tới, câu lạc bộ trại an dưỡng của quân đội tổ chức vũ hội.

Sau khi Cách mạng Văn hóa bỏ lệnh cấm trên nhiều mặt, tình hình chính trị, xã hội buông lỏng hơn. Vào những năm 80 tại Bắc Kinh, trong xã hội thượng lưu, mốt nhất là tổ chức liên hoan khiêu vũ, uống rượu vang đỏ, ăn theo xu hướng phương Tây, Hồng Kông bấy giờ.

Thiếu Đường đưa ba thằng nhóc đi qua, mỗi người cầm một ly đồ uống, ngồi ở bên quầy bar câu lạc bộ nhìn đàn ông mặc âu phục khiêu vũ với phụ nữ mặc đầm. Đây cũng là một phương thức xã giao, mở rộng mối quan hệ và bàn chuyện,… Tất cả đều diễn ra trên sàn nhảy hay bên quầy bar.

Thiếu Đường vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần quân đội thẳng thớm, đi giày da, mạnh mẽ cao lớn, đẹp trai ngời ngời.

Đằng sau anh, Mạnh Tiểu Bắc mặc áo phông, quần soóc rộng cùng một đôi dép lê, vút cái đã béng vào trong phòng.

Thỉnh thoảng có người quen cấp trên qua chào hỏi Thiếu Đường, giới thiệu vài thanh niên hợp tuổi trong gia tộc nào đó để đôi bên làm quen với nhau. Chẳng mấy chốc Thiếu Đường đã bị kéo ra nhảy hai điệu với một cô gái.

Rất nhanh sau, Kỳ Lượng bảnh trai mặc quần âu kẻ caro cũng bị kéo ra. Cậu được con gái của cán bộ quân đội nào đó nhắm trúng mời ra nhảy cùng.

Mạnh Tiểu Bắc duỗi chân xuống bên dưới ghế quầy bar, cạy ngón tay, nhấp nhổm không yên. Cậu liếc mắt tìm cha nuôi trong sàn nhảy, cúi đầu nhìn đôi dép lê trên chân, cực kỳ khó chịu…

Kỳ Lượng nhảy được một lúc thì chạy về. Mạnh Tiểu Bắc hỏi nhảy thích lắm không, Kỳ Lượng nói, nước hoa Hồng Kông trên người con nhỏ đó chất lượng kém, mùi hương con cái nhà cán bộ quân đội sao mà nhà quê thế không biết, lúc khiêu vũ còn bóp bả vai tao, khó chịu chết đi được.

Khúc nhạc kết thúc, Thiếu Đường cúi đầu vội vàng nói với bạn nhảy vài câu khách sáo, gật đầu tỏ vẻ xin lỗi, sau đó thoát ra sàn nhảy, giương mắt tìm kiếm.

Thiếu Đường kéo Tiểu Bắc qua, khẽ giọng nói: “Đi, đưa bây đi thay đồ.”

Mạnh Tiểu Bắc rầu rĩ lẩm bẩm: “Con không mang âu phục đến!”

Thiếu Đường lia mắt nhìn quanh, ánh mắt anh cực sắc, tóm ngay quản lý nhân viên phục vụ trong quầy bar.

Nhân viên phục vụ cũng bực ơi là bực, trong phòng không ngừng khẩn nài: “Tôi không thể mặc quần đùi dép lê đi làm, cấp trên sẽ đuổi cổ tôi!”

Thiếu Đường ngang như cua, chỉ vào người nọ nói: “Cậu cởi đồ ra mau, chớ có nói nhảm, con trai tôi muốn mặc đồ cậu! Cậu ở đằng sau nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ đừng ra ngoài làm việc. Lát nữa tôi sẽ chịu trách nhiệm với cấp trên cậu.”

Thiếu Đường lại ôm thằng con quý báu của mình vào trong phòng khiêu vũ. Lúc này, Mạnh Tiểu Bắc mặc áo sơ mi trắng của phục vụ, quần âu màu đen, đi giày da, nơ buộc xinh xắn đẹp đẽ. Tuổi trẻ chính là vốn liếng lớn nhất, Mạnh Tiểu Bắc hẵng còn mơn mởn tuổi xuân, dáng người cao gầy, quần âu ôm chặt lấy bờ mông, phác nên đường cong đẹp đẽ, cực đẹp trai.

Thiếu Đường niết chỗ lõm sau gáy Tiểu Bắc, ghé đầu cười nói: “Nhìn trúng cô bé nào thì cùng nhảy với người ta!”

Mạnh Tiểu Bắc nhún vai tự giễu nói: “Chẳng nhìn trúng ai cả, con cũng làm gì biết khiêu vũ đâu, thôi đừng ở chỗ này làm trò cười trước mặt mọi người!”

Thiếu Đường kéo cổ tay cậu, kiên quyết cưỡng ép lôi cậu ra sàn nhảy! Ánh mắt Thiếu Đường ướt át, tràn đầy sự hứng thú: “Cha dạy bây nhảy…”

Mạnh Tiểu Bắc nhận ra tối hôm nay Thiếu Đường đặc biệt hưng phấn, động tác ôm eo cậu hay nắm cổ tay đều cực kỳ mạnh mẽ. Sau này mỗi năm vào sinh nhật cậu, Thiếu Đường đều rất khác so với ngày thường. Dường như anh đang khát cầu được giãi bày trút ra thứ tình cảm cảm xúc nào đó. Tình thân đã mất đi giờ như được lột xác sống lại, cha nhỏ cũng khát khao sự an ủi chia sẻ từ người thân thiết nhất bên mình.

Âm nhạc lại vang lên lần nữa, lần này là thể loại dữ dội mạnh mẽ, một điệu Tăng-gô có tiết tấu sôi động tươi vui.

Vũ điệu Tăng-gô, từ những ngày sơ khai chính là điệu nhảy tán tỉnh nồng nhiệt bốc lửa giữa nam nữ, cực kỳ phổ biến ở Nam Mỹ. Một tay Thiếu Đường ôm eo con nuôi, kiên nhẫn chỉ huy Tiểu Bắc tay chân để ra sao, bước chân phải như thế nào, hai người bước lên sàn nhảy.

Mạnh Tiểu Bắc hoàn toàn không biết nhảy Tăng-gô, bình thường cậu đâu phải loại người chạy theo mấy thứ mốt thanh lịch tao nhã, làm màu này đâu!

Cậu bị Thiếu Đường kéo qua kéo lại lắc lư, hòa mình vào âm nhạc, lúc thì tiến về bên trái, lúc lại tiến sang bên phải, đầu óc choáng váng. Sau đó Tiểu Bắc còn không ngừng giẫm lên giày của Thiếu Đường.

Xung quanh có rất nhiều người nhìn bọn họ, đường nhìn rọi thẳng tới khuôn mặt hai người. Trong sàn nhảy, các đôi đều là nam nữ, chỉ có hai người Thiếu Đường, Mạnh Tiểu Bắc là một đôi nam nam đang kéo tay nhau nhảy. Hơn nữa vẻ mặt hai người họ rất nghiêm túc, thâm tình chân thành, như dốc cả tim gan để nhảy.

Thiếu Đường vẫn cao hơn Tiểu Bắc vài centimet, ánh nhìn hai người gần như chiếu thẳng vào nhau. Đôi bên đều có dáng người vai rộng chân dài, bờ eo dẻo dai linh hoạt, rất thích hợp để nhảy và khiêu vũ. Thiếu Đường coi sàn nhảy như nơi không người, mặc kệ tất cả, kéo Mạnh Tiểu Bắc quay xung quanh, làm những người chen chúc bên cạnh đều phải dạt ra, bởi vì Mạnh Tiểu Bắc bắt đầu mất nết giẫm cả lên chân của người khác!

Mạnh Tiểu Bắc bị kéo đến mức như đang chạy. Cậu phì cười trong tiếng nhạc nghiêm túc sục sôi, Thiếu Đường cũng cười, khuôn mặt nhuốm sự vui sướng say mê.

Nghe nói điệu Tăng-gô vốn là điệu nhảy đại diện cho tình yêu vụng trộm bí mật giữa tình nhân, bởi vậy nên bên hông người nam thường giắt dao nhỏ, nhìn khắp chung quanh, như thể luôn luôn đề phòng bị người phát hiện, bại lộ. Thiếu Đường thu lại nụ cười, vẻ mặt trang trọng nghiêm túc, đường cong khuôn mặt như điêu khắc. Trong mắt người bên cạnh, đây chẳng qua chỉ là cha hướng dẫn con khiêu vũ, để sau này ra xã hội nắm được kỹ năng xã giao thời thượng, chứ chẳng ai nghĩ ra bất kỳ điều kỳ lạ nào.

Âm nhạc khuấy động dần trở nên cao trào. Trong sàn nhảy, những người xung quanh vây xem vỗ tay rần rần. Hai người nhìn nhau sâu sắc đắm đuối, Thiếu Đường mở rộng bả vai run rẩy phấn khích, động tác thoải mái dứt khoát, đi về phía trước chuyển người, sau đó lại quay tới đối phương, nửa người trên áp xuống, hơi thở cực nóng. Mạnh Tiểu Bắc tâm linh tương thông phối hợp uyển chuyển, tựa vào cánh tay Thiếu Đường ngửa ra đằng sau, ưỡn eo cong người xuống, một chân chen vào giữa hai chân Thiếu Đường. Đùi hai người cọ xát vào nhau, cơ bắp bên dưới quần quân đội mỏng manh nóng rực rắn chắc. (101)

101. Mình không tìm được hình nam nam, mọi người coi đỡ hình nam nữ: 





Có người huýt sáo…

Cuối cùng khiêu vũ cũng kết thúc, Thiếu Đường thỏa mãn vỗ vỗ mông Tiểu Bắc: “Tốt, nhảy tốt lắm!”

Mạnh Tiểu Bắc vẫn đang ôm cổ cha nuôi, không nỡ buông tay. Cậu cảm thấy chẳng có bước nào mình nhảy đúng, tay chân rối rắm loạn cào cào, thế nhưng hai người vẫn cực kỳ vui. Cha nhỏ của cậu ở trên sàn nhảy đẹp trai chết người, đúng là một yêu tinh.

Thiếu Đường đặt hai phòng tiêu chuẩn ở trong khách sạn của trại an dưỡng, đưa mấy đứa nhóc lên lầu. Trong hành lang trải thảm đỏ, ngọn đèn ấm áp.

Thiếu Đường cầm khóa đứng ở cửa: “Ngủ như nào? Tùy mấy đứa chúng bay.”

Kỳ Lượng lễ phép nói: “Chú xếp như nào thì chúng cháu ngủ như thế.”

Thiếu Đường rất thoải mái: “Tùy bọn bay, chú chỉ như người đi kèm thôi, chú ngủ cùng ai cũng được.”

Thân Đại Vĩ dùng ánh mắt ra hiệu với Mạnh Tiểu Bắc: “Ba chúng ta chơi thâu đêm? Đánh bài?”

Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu sờ mũi không nói lời nào.

Thiếu Đường nhún vai, nhìn Mạnh Tiểu Bắc, dùng ánh mắt nói: Bọn bay đánh bài đi, nghỉ hè ông đây cho thoải mái, muốn sao cũng được.

Kỳ Lượng cười xấu xa nói một câu: “Thôi, cháu thấy Mạnh Tiểu Bắc vẫn muốn ngủ chung phòng với chú, chúng cháu không chọc nó nữa, đi ngủ thôi đi ngủ thôi!”

Phòng tiêu chuẩn rất nhỏ, hai giường đơn song song, có ti vi cùng nhà vệ sinh.

Thiếu Đường hơi mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha, để con trai sắp xếp hành lý.

Mạnh Tiểu Bắc đánh răng trong nhà vệ sinh, soi gương nhe răng coi răng có trắng không, còn sót thức ăn rau cỏ gì ở kẽ răng hay không. Cậu chăm chú nhìn vào gương, ây chà, phát hiện gần đây hình như ông đây càng ngày càng đẹp trai, ngầu chết mất thôi!

Thiếu Đường đang xem tin tức chiều tối của đài Trung ương. Mạnh Tiểu Bắc đi qua lấy điều khiển, chuyển qua tiết mục văn nghệ nào đó. Trong ti vi có tiếng hoan hô cười nói, giấu hết đi sự rung động kỳ lạ trong phòng.

Mạnh Tiểu Bắc lướt tới, chẳng hề ngại ngần xấu hổ, không ngồi lên sô pha mà đặt mông thẳng lên đùi cha nuôi.

Thiếu Đường đang để hai chân tách hai thì bị Tiểu Bắc ngồi xuống. Anh vội vàng khép chân lại sợ thằng nhóc này lọt xuống dưới. Thằng con quý báu của anh giờ nặng lắm đó.

Mạnh Tiểu Bắc rũ mi suy nghĩ, không nói rõ cũng không vờ vịt nói lảm nhảm vô nghĩa. Ông đây cứ ngồi như thế đấy, như thể đây chuyện đương nhiên, đùi cha nhỏ chính là vị trí dành cho ông!

Cổ tay trái Mạnh Tiểu Bắc cũng đeo vòng tay, lộ ra sự hạnh phúc ngọt ngào mãnh liệt của người đang chìm trong tình yêu.

Thiếu Đường tự nhiên hỏi một câu: “Ai tặng đấy?”

Mạnh Tiểu Bắc lườm anh một cái: “Không ai tặng con, con tự tết.”

Màu sắc vòng tay của hai người gần giống nhau, vừa nhìn đã biết là một đôi.

Mạnh Tiểu Bắc kéo tay Thiếu Đường qua, hai người đấu tay. Các đốt ngón tay của Thiếu Đường thô to, ngón tay mạnh mẽ. Xét về cơ bắp thì Mạnh Tiểu Bắc vẫn kém cha nuôi, cậu nhanh chóng nhận thua.

Mạnh Tiểu Bắc mở bàn tay Thiếu Đường ra: “Để con xem đường chỉ tay cho cha.”

Thiếu Đường: “Bây biết xem?”

Mạnh Tiểu Bắc cười: “Các bạn nữ lớp con suốt ngày kéo tay tụi con trai trong lớp xem đường chỉ tay, học cái là biết mà.”

Mạnh Tiểu Bắc nói: “Đường công danh rất thẳng… đường sinh mệnh rất dài… đường tình duyên…”

Thiếu Đường: “Thế nào?”

Mạnh Tiểu Bắc la lên: “Không tìm thấy đường tình duyên, chẳng rõ gì hết!”

Mạnh Tiểu Bắc nói: “Đường kết hôn của cha hoàn toàn chẳng thấy đâu!”

Thiếu Đường kéo tay Tiểu Bắc qua, nhíu mày: “Đường tình duyên của bây đâu?… Sao lại có hai đường tình duyên thế này?”

Mạnh Tiểu Bắc rút tay về, chối đây đẩy: “Đâu ra, làm gì có hai đường!”

Thiếu Đường cười lạnh: “Thằng nhóc thối, đừng có giả vờ, ông đây cũng hiểu nhé. Mấy binh lính trong đội ông suốt ngày nghiên với cứu cái này.”

“Đường tình duyên của bây từ giữa tẽ làm hai, phân ra hai nhánh.”

“Tim bây có thể phân ra thành tám mảnh sao, phân cho tám người hả?!”

Thiếu Đường giễu cậu. (102)

102. Giải thích một chút là bởi đường chỉ tay rẽ làm 2 nhánh thì khá giống số 8 (八) nên Thiếu Đường nói là trái tim của Tiểu Bắc chia ra 8 mảnh.

Mạnh Tiểu Bắc ngay lập tức xấu hổ, ăn vạ nói: “Đâu có đâu! Làm sao có thể phân nhánh được, cái này chắc chắn là sai toét rồi!!!”

“Trong lòng con chỉ có một người, chưa từng phân nhánh.”

Mạnh Tiểu Bắc bướng bỉnh cứng cỏi nói khẽ.

Hai người ở bên nhau nói lung tung, cố tình né tránh chủ đề kia, nhưng trong lòng vẫn vương vấn không thôi. Chuyện khiến đôi bên lo lắng nghĩ không thôi mãi mãi chỉ là một chuyện. Tình cảm tựa như bầu không khí bình lặng vây quanh hai người, nhẹ nhàng như hơi thở, tuy tĩnh tại lặng câm nhưng lại tràn ngập khắp mọi nơi.

Đến đêm khuya, do ban ngày nô đùa nghịch ngợm đến mệt lử nên ở phòng bên, tiếng nói chuyện của Kỳ Lượng và Thân Đại Vĩ dần dần biến mất, hai thằng nhóc ngủ rồi.

Mạnh Tiểu Bắc và cha nuôi mỗi người một giường, người nào người nấy rúc trong ổ chăn.

Điều hòa ở góc trần nhà phát ra tiếng gió ong ong.

Trong bóng đêm Mạnh Tiểu Bắc nằm im lìm, nghiêng người nhìn cha nhỏ của mình. Khi ngủ, Thiếu Đường có thói quen nằm ngửa, hai tay gác lên trên bụng, tư thế ngủ toát lên sự nghiêm trang khí phách của người lính, là trui rèn tôi luyện mà ra.

Mạnh Tiểu Bắc khẽ nói: “Cha nuôi…”

Thiếu Đường đang nhắm nghiền mắt: “Ừ.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Cha ngủ giống hệt như vật tưởng niệm chủ tịch Mao Trạch Đông nằm trong phòng khách vậy.”

Thiếu Đường nửa ngủ nửa tỉnh, giọng nói nặng nề: “Hử… Đừng trêu cha…”

Mạnh Tiểu Bắc lại nói: “Cha nuôi, con hơi lạnh.”

Lúc này Thiếu Đường mới mở mắt: “Điều hòa mở to quá hả? Để cha tăng nhiệt độ lên nhé?”

Mạnh Tiểu Bắc trở người xuống giường, chẳng nói tiếng nào trèo lên giường Thiếu Đường, chui vào ổ chăn đối phương. Không cần phải mời, chẳng cần được duyệt.

Chăn cùng ga giường ăm ắp nhiệt độ cơ thể Thiếu Đường, ấm y chang làn da anh. Nhiệt độ ấy trong nháy mắt đã hòa toan dục vọng trong lòng. Giường đơn bỗng nhiên hóa chật chội, hai người gần như dán chặt vào nhau, da thịt sát kề da thịt. Thiếu Đường cũng không từ chối cậu, trong bóng đêm hai đôi mắt nhìn nhau, ván giường ngỡ như đang run lên bởi vì trái tim đập quá dữ dội, kích động cùng cực.

Mạnh Tiểu Bắc muốn làm gì?

Thực ra cậu cũng không muốn “làm” gì. Quả thật cậu không hề có suy nghĩ xấu xa dâm loạn ấy, cũng chẳng hề có bất kỳ một kế hoạch kỹ càng nào. Đàn ông, càng trước người mình thích, người mình yêu chân thành, thì bất cứ ý nghĩ bẩn thỉu dâm dục phóng đãng nào cũng sẽ nhạt nhòa tan biến hết, chỉ thật lòng thật dạ muốn được ở bên người trước mắt, đầu ấp tay kề. Dù là cả một đêm chẳng làm bất kỳ điều gì, trong lòng vẫn ngọt ngào hạnh phúc. Đây chính là mong muốn khát khao đẹp đẽ vẹn tròn, chỉ bởi muốn xứng đáng với tấm chân tình say mê dại khờ này…

Đây không phải là lần đầu tiên hai người ngủ chung giường, năm xưa khi cậu năm tuổi, hai người đã ngủ chung một ổ chăn.

Mười năm, cậu chưa từng thích người nào khác.

Trong bóng đêm Thiếu Đường thở dài một hơi.

Một hơi thở, cuốn theo toàn bộ mâu thuẫn nặng lòng của ngần ấy năm.

Sau đó Thiếu Đường duỗi tay ôm Mạnh Tiểu Bắc vào sát bả vai mình, kéo cậu vào trong lòng, siết chặt.

Tư thế này đã hoàn toàn vượt qua tình cảm cha con, tâm tư đã xuyên qua ranh giới từ lâu rồi.

Suốt mấy năm nay, dù trong lòng Hạ Thiếu Đường có buồn khổ nhưng cũng chưa từng nói ra. Từ trước tới giờ, anh chưa bao giờ kể lể than thở với Mạnh Tiểu Bắc. Có những lời, bóc trần ra sẽ chẳng được gì mà chỉ càng tăng thêm sự xấu hổ, nói ra chỉ thêm buồn phiền rối rắm. Quở trách Tiểu Bắc sẽ chỉ khiến con mình đau lòng, mà đẩy người trong lòng mình ra… chẳng khác nào xẻ thịt của chính mình!

Thiếu Đường sực nhớ tới một chuyện: “Mấy ngày trước cha đi bệnh viện hỏi một chuyện cho bây.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Chuyện gì của con ạ?”

Thiếu Đường nói: “Phụ khoa.”

Mạnh Tiểu Bắc trợn mắt: “Con, con có bệnh gì ạ?”

Thiếu Đường cười nói: “Bây không có bệnh chi, thậm chí còn phát triển rất tốt! Bà nội bây lo lắng quá độ, bắt cha đưa bây tới bệnh viện làm tiểu phẫu cái đó!”

Chỉ với một câu nói “phát triển rất tốt” của Thiếu Đường mà trong bóng đêm cũng có thể nhìn ra khuôn mặt của Mạnh Tiểu Bắc đã đỏ bừng lên. Cậu nhíu mày nói: “Trời ơi bà nội thật là!!! Chuyện này mà bà cũng nói lung tung! Bà quá đáng quá đi mất!!!…”

Lồng ngực Thiếu Đường khẽ rung rung, anh cười: “Bởi vậy nên cha mới đi hỏi bác sĩ xem phải giải phẫu không, đã nói với bà nội bây hết nước hết cái rồi, thằng con vàng bạc của nhà ta thực sự không cần phải làm cái đó, bây phát triển rất tốt rồi, độ dài còn cực kỳ phù hợp với tiêu chuẩn phát dục! Không có chuyện gì thì chớ có động dao kéo, sau này nhỡ cắt hỏng, vị trí quan trọng như thế lỡ mà hỏng thì bắt ai đền!”

Mạnh Tiểu Bắc thở hổn hển, ăn vạ lật người úp mặt vào gối, vừa quẫn bách lại vừa xấu hổ, không thể nhìn mặt ai… Không thể ngờ bà nội cậu lại có thể nói với cả nhà chuyện cậu có nên cắt bao quy đầu hay không! Cậu đã là một thằng con trai lớn tướng 16 tuổi rồi đó! Bị điên hay sao vậy!

Thiếu Đường xoa xoa bàn tay to lớn lên tóc cậu: “Cũng bởi bà nội bây thương bây thôi, lo cho hạnh phúc cả đời bây! Sợ về sau cái đó của bây không xài được!”

Mạnh Tiểu Bắc cọ cọ trong gối đầu, lăn lộn khắp giường, nói giọng mũi: “Trời ơi là trời… Hừ hừ hừ… Thật sự chán mấy người lớn bọn cha chết mất thôi, phiền quá đi mất! Sau này mấy người đừng có rêu rao nữa đó!!!…”

Thiếu Đường cười nặng nề: “Haha, mấy người lớn bọn cha chỉ rất quan tâm bây thôi mà.”

Mạnh Tiểu Bắc không phục, giễu lại: “Vậy hồi còn bé cha có cắt cái đó không? Có hay không?”

Thiếu Đường lấy cánh tay che mặt, cười nhưng không đáp.

Mạnh Tiểu Bắc đè giọng truy hỏi: “Rốt cục cha có cắt hay không? Cha còn đủ không đó? Chỗ đó của cha vẫn còn nguyên đai nguyên kiện đúng không?”

“Đù mẹ…” Thiếu Đường khẽ mắng: “Còn nguyên, rất tốt.”

Mạnh Tiểu Bắc vẫn muốn khiêu khích, Thiếu Đường quay người, kéo Mạnh Tiểu Bắc đang chôn đầu trong gối ra, ôm cậu cười mãi. Anh không kìm được dán sát vào cậu cất giọng khàn khàn: “Sinh nhật vui vẻ.”

Khóe mắt Mạnh Tiểu Bắc nóng rực lên, thật sự sắp khóc tới nơi.

Hóa ra khi một người đặc biệt kích động, tràn ngập hạnh phúc thỏa mãn sẽ muốn khóc, nước mắt như sắp vỡ đê, đôi mắt ướt sũng.

Mạnh Tiểu Bắc ôm eo Thiếu Đường, trong bóng đêm chăm chú nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của người ấy, kìm lòng không đặng, môi dán tới hôn lên vành tai đối phương.

Trong khoảnh khắc hôn lên ấy ngỡ như có một dòng điện khiến cả hai người đều run lên, đầu óc hỗn loạn chếnh choáng, hơi thở đứt quãng, cực kỳ sung sướng hạnh phúc nhưng cũng vô cùng đau đớn khổ sở.

Thiếu Đường mạnh mẽ lùi về phía bên phải, tách hoàn toàn khỏi cơ thể Mạnh Tiểu Bắc.

Anh thật sự không chịu đựng được.

Hễ là đàn ông có sinh lý bình thường, nằm cùng giường với người mà mình thích, cởi trần, đùi dán sát kề đều sẽ không thể chịu được, nửa người dưới như rực lửa, đè nén kìm chế vô cùng khó chịu.

Ngón tay Mạnh Tiểu Bắc mò xuống dưới, ngay sau đó bị Thiếu Đường mãnh liệt nắm lấy!

Thiếu Đường giữ tay cậu lại, siết chặt đến mức đau đớn, không để cậu mò tới chỗ đó!

Hai người gần trong gang tấc, Mạnh Tiểu Bắc thậm chí có thể nhìn thấy bờ mi cha nuôi mình đang rung rung, đôi mắt tối đen như mực, yết hầu run rẩy kịch liệt.

Trong bóng đêm, hai người dữ dội đấu tay đấu chân, như thể đang thật sự đánh nhau. Đôi bên đều bị dục vọng mãnh liệt xâm chiếm thiêu đốt, chìm trong cảm xúc mâu thuẫn kích động. Mạnh Tiểu Bắc như lên cơn sốt, đầu như bị chập điện, chính bản thân cũng không biết lúc đó mình đang làm cái gì, rốt cục muốn làm cái gì! Suy cho cùng, cậu vẫn còn nhỏ, cậu có thể ỷ mình là “con” mà bạo gan làm liều.

Thế nhưng, Thiếu Đường không thể.

Thật ra hai người đều cứng rồi, không cần nhìn cũng có thể cảm thấy được thân dưới của nhau hừng hực nóng bỏng, lông trên đùi như sắp bị thiêu cháy đến nơi, rối loạn khiêu khích nhau. Mạnh Tiểu Bắc rất khỏe, xoay tay dộng mạnh làm xương khớp đôi bên đều đau đớn.

Thiếu Đường nặng nề thở dốc, đôi mắt như lốc xoáy đen ngòm, ngỡ như muốn lột da Mạnh Tiểu Bắc nuốt chửng vào trong lòng. Thiếu Đường siết chặt cổ tay Mạnh Tiểu Bắc, gỡ ra từng tí, từng tí một, cố gắng hết sức đẩy tay cậu về phía sau, kìm chặt lại. Cuối cùng anh cũng kéo hai tay Mạnh Tiểu Bắc ra đằng sau giữ chặt lại được, khiến cho cậu không thể động đậy.

Phải tới mười phút đôi bên không cử động, căng thẳng giằng co, nửa người Thiếu Đường đè chặt Tiểu Bắc.

Cho đến khi hơi thở từng người đều bình ổn trở lại.

Cho đến khi ngọn lửa rực cháy trong đôi mắt cùng với hơi nóng hầm hập trên cơ thể dần tan biến.

Lúc đó Mạnh Tiểu Bắc không hề có tính tự giác, không hiểu rằng bản thân mình quá đáng đến mức nào. Cậu mới mười sáu tuổi, vừa tốt nghiệp trung học, vẫn còn chưa học phổ thông. Thứ tình cảm bộc trực thẳng thắn, dục vọng tuổi trẻ mãnh liệt, sự tiếp cận dồn ép, chủ động liều lĩnh của cậu, từng thứ từng thứ một đều là sự tra tấn đối với Thiếu Đường.

Chỉ có cậu không ý thức được điều đó, mỗi lần tra tấn xong thậm chí trong lòng cậu còn oán giận, hờn trách đối phương không tiếp nhận tình cảm của mình.

Còn chuyện sau khi “xằng bậy” xong thì sẽ như thế nào, tương lai sẽ xảy ra những chuyện gì, cậu không hề lo lắng nghĩ đến.

Con trai ở tuổi ương ương nhỡ nhỡ này mà phát triển đầy đủ về sinh lý, trưởng thành sớm trong tình cảm thì luôn sớm phải có nhận thức và ý thức trách nhiệm với gia đình xã hội. Mạnh Tiểu Bắc cũng vậy. Cậu dám thích, dám yêu, nhưng cậu vẫn không biết rằng tình cảm này sẽ đi được bao xa, cũng chẳng biết rằng tương lai sẽ phải đối mặt như thế nào với hết thảy mọi điều xung quanh, không rõ con đường phía trước gian khổ tới như nào.

Khi đó, cậu thậm chí còn cho rằng tương lai cha nuôi sẽ lấy vợ… Bởi vì chung quanh những người lớn tới tuổi đều phải dựng vợ gả chồng hết. Cuộc đời một con người, cuối cùng vẫn phải cưới xin, sau này Thiếu Đường nhất định sẽ tìm một mẹ nhỏ cho mình. Thế nhưng, đó chỉ là tương lai, hiện tại không ảnh hưởng tới việc cậu thích Thiếu Đường. Đợi tới sau này thật sự có một người phụ nữ như thế, cùng lắm thì cậu lại vật vã khóc lóc ăn vạ lăn lộn với cha nuôi… Nếu ăn vạ không xong? Không xong thì phải làm sao, cậu cũng không biết. Cậu ra sức trốn tránh nghĩ đến tất cả những trường hợp tồi tệ vỡ mộng đó. Mạnh Tiểu Bắc chính là như thế đấy, mâu thuẫn với chính bản thân mình, tự huyễn hoặc ru ngủ tâm trí.

Sau đó, Mạnh Tiểu Bắc lăn qua lăn lại đủ rồi, lại thoải mái chìm vào giấc ngủ, vẫn gối đầu lên bả vai cha nhỏ ngủ, ngủ say đến mức nước miếng chảy cả lên người đối phương.

Cả một đêm Thiếu Đường trằn trọc không ngủ.

Giữa đêm anh đi tiểu, ở trong phòng vệ sinh những mười lăm phút đồng hồ… Để làm gì hả? Không cần phải nói.

Lúc vào lại phòng, Thiếu Đường ôm Mạnh Tiểu Bắc vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán và mặt cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc